Trên đường về nhà, anh ta bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt đỏ lấp lánh ánh sáng khác thường: “Chủng tộc khác nhau sẽ càng cố gắng thích! Nếu tôi có thể đối tốt với người ấy gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, có thể cảm động trời xanh không?”
“Cái gì? Tiếng gió lớn quá, tôi nghe không rõ.”
Mèo và chó vốn xung khắc như nước với lửa, như virus và phần mềm diệt virus, tâm ý của William bị tôi hoàn toàn bỏ qua.
Anh ta ở góc tường âm thầm hao tổn tinh thần vài ngày, sau lại vui vẻ đuổi theo tôi chạy khắp nơi, trình độ kháng đả kích có thể so với Saint Seiya.
Từ ngày đó, có đôi khi tôi sẽ nằm mơ, trong giấc mơ là vách núi đen lúc ẩn lúc hiện trong mây mù, vô số hello kitty và snoopy cùng nắm tay nhau, mặc quần áo đỏ chót, xếp hàng, vui vẻ nhảy nhót. Cừu vui vẻ cầm hoa tươi không ngừng tung lên, còn có mèo cầu vồng và thỏ xanh khiêu vũ. Khi tất cả động vật vui vẻ, tôi mặc giá y đỏ thẫm đứng yên, có một người đàn ông tôi không thấy rõ mặt đưa tay về phía tôi, lấy đi cái gì đó, lại nói cái gì đó, nhưng tiếng gió quá lớn, tôi nghe không rõ.
Giấc mơ rối bòng bong, khó chịu khiến tôi khó thở, ngực đau vô cùng, tôi có cảm giác như bị kéo vào vũng bùn địa ngục.
“Dạ Đồng! Tỉnh tỉnh, Hồng Vũ về rồi!” Tiếng kêu vui sướng của William còn vang hơn ba cái đồng hồ báo thức cộng lại.
Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi vũng bùn, chậm rãi mở mắt ra, hít sâu mấy hơi, âm thầm thề, về sau không bao giờ xem nhiều Anime như vậy nữa …
Cho dù 《Hunter x Hunter》 [1] có tiếp tục lấp hố tôi cũng không nhảy nữa!
Hồng Vũ kéo cái vali du lịch, từ ngoài cửa đi vào, tôi và William lập tức xông lên, cho chị ấy một cái ôm thật chặt.
William: “Hồng Vũ! Em rất nhớ chị!”
Tôi: “Hồng Vũ! Em rất nhớ tiền của chị!”
Hồng Vũ rất không có tính người xem nhẹ tình cảm vạn năm qua, sút bay tôi, khiến tôi xoay trong không trung mấy vòng. Khi tôi dùng tư thế tao nhã hạ xuống đất thì thấy chị ấy đang dịu dàng xoa đầu William, dùng giọng điệu thương tiếc buồn nôn hỏi: “Chị đi mấy tháng, Dạ Đồng có bắt nạt hoặc để em bị đói không? Có giúp em học tập yêu pháp không? Hay không ngừng bắt em làm việc? Đừng sợ, cứ việc tố cáo đi, sư tỷ làm chỗ dựa cho em.”
William lén liếc nhìn tôi một cái, tôi bình tĩnh vươn đệm thịt bên phải ra, xòe ra móng vuốt sắc bén. William lập tức lắc đầu, lắp bắp nói: “Dạ Đồng tốt lắm, đối với em vô cùng tốt.”
Câu này thật rất xuôi tai, tôi vừa lòng gật gật đầu.
Hồng Vũ bắt đầu kiểm tra quá trình học tập của William trong khoảng thời gian này. May mà anh ta có tiềm chất, đầu óc thông minh lại chăm chỉ, bình thường luôn gọi điện thoại cho Lam Lăng để học tập kinh nghiệm, cho dù tôi dạy có hơi lộn xộn cũng không sao, giờ anh ta đã có thể viết chữ Hán một cách bình thường, không tính đến chuyện thường xuyên viết “Cái gì” thành “Thần mã”(từ mạng), viết “A di đà Phật” thành “Con tôm đậu hủ”, thì coi như OK. Dưới sự bao che của anh ta, Hồng Vũ nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng không có truy cứu đến cùng.
Tôi thở phào một hơi, xúc động cưỡng bức William làm nội gian, tiếp tục cướp việc làm ăn của chị ấy.
Không ngờ, tinh thần Hồng Vũ dường như không tốt lắm, càng lười hơn bình thường, suốt ngày nằm bẹp trên giường. Ngoại trừ dặn William đọc nhiều sách, học thêm ngữ pháp, đừng nói công tác, ngay cả ăn cơm chị ấy cũng không muốn động.
Tôi mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.
William vâng lời cố gắng học tập, mỗi ngày ôm IPAD đọc tiểu thuyết, còn vào một trang web đọc online gì đó. Anh ta nói ở đó ngàn ngập các loại tiểu thuyết kỳ lạ, từ ngoài không gian đến thế giới khác, từ thú nhân đến ma quỷ, thậm chí cả robot, chuyện thực vật làm nhân vật chính cũng có. So với những nhà văn lâu năm thì nơi này mọi người hành văn đều rất cẩu thả, muốn nổi bật nên câu chuyện tràn ngập yêu hận tình cừu máu chó cùng với những tình tiết không thể tưởng tượng nổi, khiến cho người ta đọc rất sảng khoái. Mỗi chương đều hấp dẫn khẩu vị của độc giả, hận không đọc cả ngày.
Tôi cảm thấy William mê mẩn đống tiểu thuyết thô tục đó là không tốt, sau đó tôi cầm lấy đọc thử, định giáo dục anh ta. Không ngờ rằng xem lướt qua thì không thể kiềm chế được. Tôi thích nhất là những chuyện tiên hiệp, tuy nói quá trình tu chân khiến yêu quái tôi có hơi khinh thường, nhưng đem bản thân mình thay vào nhân vật chính, mở bàn tay vàng, đánh giết tám phương thì cảm thấy toàn thân sung sướng không thể diễn tả bằng lời.
Vì thế, tôi đi theo William, một người dùng IPAD, một người dùng laptop, mất ăn mất ngủ đọc, còn thảo luận sôi nổi như lửa. Khổ nỗi tiểu thuyết internet đều trong tình trạng đang viết dở, mỗi ngày một chương có khi không có chương nào, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Càng bi kịch hơn là truyện tôi đang theo dõi thì tác giả nhắn lại: “Bà xã mang thai, phải chăm sóc.” Sau đó đứt đoạn, biến mất tăm. Không lâu sau, tác giả một bộ nữa tôi đang đọc cũng nhắn lại: “Chuẩn bị tham gia cuộc thi hùng biện ở trường, tối nay sẽ có chương mới.” Từ đó về sau không thấy về nữa.
Tôi không xem được tình huống gay cấn sau này, trong lòng nghẹn thành một ngọn lửa.
William an ủi: “Cái này là hố! Vùng vẫy trong biển sách, sao có thể không gặp hố được? Nhẫn nại nhẫn nại đi, cùng lắm thì chúng ta tìm hố khác.”
Được, tôi nhẫn nại, tiếp tục tìm hố nhảy.
Tôi lại tìm một bộ tiên hiệp rất thú vị, tác giả tên Lý Gia Đại Thúc, văn phong trong giới tác giả internet coi như không tệ, câu chuyện về nhân vật nam chính là tên vô dụng nhất trong môn phái tu chân, trong lúc vô tình đi vào một không gian thần bí, ở trong đó tu luyện chế thuốc, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nhân vật nữ chính là mèo yêu tà ác xinh đẹp đáng yêu, thường xuyên ở sau lưng giúp hắn, nhưng là ngũ đại môn phái phát hiện ra sự tồn tại của mèo yêu, phái vô số cao thủ muốn giết nàng. Nhân vật nam chính từ bỏ tu chân, thề sống chết cứu mèo yêu, mắt thấy mười phương không còn đường thoát, mèo yêu dùng hết sức lực đẩy nam chủ đi, còn mình lại rơi vào cạm bẫy.
Tôi xem đến cong tim cong phổi, vội vàng muốn biết tình tiết sau này, lại thấy tác giả viết ở cuối chương mới cập nhật là: “Tôi đi xuống tầng mua cái bánh bao.”
Mua cái bánh bao mất bao lâu?
Một chén trà nhỏ? Một bát cơm? Cả một ngày? Một tuần?
Tên Lý Gia Đại Thúc chết tiệt đó dường như vào nhầm cửa hàng bánh bao thịt người, từ đó biến mất không thấy tăm hơi, không có chương mới cập nhật.
Sĩ có thể nhẫn nhưng hố không thể nhẫn.
“Tên khốn chết tiệt! Hố ai không hố, lại dám hố Dạ Đồng tôi! Tưởng mèo bà nội đây dễ bị bắt nạt sao!” Tôi tức giận đến đạp máy tính, đập bàn đứng lên, tóm cổ William lại nói, “Đi! Theo tôi đi chém chết tên không muốn sống này! Kéo cái lưỡi dối trá của hắn ra, băm quăng vào sông cho cá!”
“Đồng ý!” William bị hố nhiều, đã sớm không thể nhịn được nữa, anh ta hận lớn thù sau giơ hai móng vuốt lên vẫy đuôi tỏ vẻ đồng ý, qua một lúc lại do dự hỏi: “Dạ Đồng không phải cô bị cấm giết người sao?”
Tôi nghĩ đến lệnh cấm, lâm vào khó xử đôi đường.
William giờ móng đề nghị: “Chúng ta đi hù dọa hắn, nếu chính hắn nhát gan mà chết, thì không tính là do chúng ta làm đúng không?”
Tôi sờ sờ đầu chó của anh ta, cảm thấy rất là hợp lý.
Lý Gia Đại Thúc là tác giả tùy tiện, địa chỉ trong tư liệu đăng ký là thật, cũng cách nơi này không xa lắm. Hơn nữa hắn còn từng đem quà độc giả gửi tặng ra khoe. Vì thế tôi trà trộn vào nhóm độc giả của hắn, tìm hiểu nguồn gốc, tìm được độc giả từng tặng quà kia, giả dạng loli làm nũng, nói là muốn tặng quà cho Lý Gia Đại Thúc. Ban đầu độc giả kia còn rất nguyên tắc mà tỏ vẻ mình là người có cốt khí, tuyệt đối không bán đứng tác giả hắn tôn trọng nhất. Tôi thử mở webcam, chớp chớp mắt với hắn, hắn lập tức gửi lại một cái icon tươi cười chảy nước miếng, chẳng những đem địa chỉ tác giả dâng lên hai tay, còn tỏ vẻ vô cùng khinh thường hành vi đùa giỡn loli của Lý Gia Đại Thúc trên diễn đàn hai năm trước, cũng khuyên bảo: “Đánh chữ toàn là mấy kẻ mập mạp chết tiệt, như tôi ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự…”
Tôi quả quyết tắt webcam, lui khỏi diễn đàn, không bao giờ liên hệ nữa. Sau đó dùng ba ngày nghiên cứu 《 The Ring 》, 《The Grudge》, 《The Texas Chain Saw Massacre 》, 《 One Missed Call 》, 《 House Of Wax 》 toàn những phim kinh dị cao cấp nổi tiếng, cố ghi nhớ các chuyển động của ý thức và thị giác, các loại thủ đoạn hù dọa người, còn nghiên cứu tâm lý học đơn giản. Sau đó lừa Hồng Vũ, lén lút dẫn William và chi phiếu, đặt khách sạn, ngồi xe xuất phát.
Dự báo thời tiết nói ba ngày tiếp mưa dầm kéo dài, đúng là thời cơ tốt để hành động.[1] Từ năm 2005, bộ truyện Hunter x Hunter liên tục bị ngừng vì lý do sức khỏe của tác giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...