Cuối cùng cũng đã có kết quả kiểm tra của bệnh viện, điều khiến tôi kinh ngạc là nguyên nhân dẫn tới những cơn đau đầu của Hạ Thụ không phải là tác dụng của lời nguyền mà là vì di chứng của vụ tai nạn xe. Bởi vì khối máu tụ trong đầu anh chèn lên dây thần kinh khiến anh bị đau đầu như thế.
Di chứng sau vụ tai nạn và bị lời nguyền khống chế, cái nào đáng lo hơn nhỉ? Tôi không biết, bởi vậy khi biết sự thực này, tâm trạng của tôi vô cùng phức tạp. Cho dù thế nào thì tôi cũng phải vội vàng chạy tới bệnh viện để thăm Hạ Thụ.
Mấy hôm nay vì người nhà anh đã mời cho anh một bác sĩ chuyên phụ trách chăm sóc nên tôi phải tránh mặt đi. Nhưng thi thoảng tôi vẫn có thể tới thăm anh với tư cách bạn của Hạ Thụ, chắc là cũng không nguy hiểm gì!
Khi tôi tới phòng bệnh đụng ngay phải Mỹ Nguyệt cũng đang đi tới.
Thấy tôi, trong mắt cô ta thoáng nét kinh ngạc, nhưng lập tức đổi ngay sang vẻ mặt châm biếm:
- Là cô à? Tới thăm Hạ Thụ sao? Nhưng giờ tốt nhất là cô nên tránh đi, bố mẹ Hạ Thụ rất phản cảm với người sống chung với anh ấy là cô đấy.
Sống chung? Mỹ Nguyệt đã nói với bố mẹ Hạ Thụ về tôi như thế sao? Cô ta sao có thể nói như vậy được? Để bố mẹ Hạ Thụ ghét tôi sao?
Tôi giận dữ định cãi lý với cô ta, nhưng bỗng dưng trong phòng bệnh vang lên tiếng của Hạ Thụ:
- Mỹ Nguyệt, ai đến đấy?
Tôi lập tức vượt qua sự ngăn cản của Mỹ Nguyệt, đi vào phòng bệnh.
Mỹ Nguyệt lập tức đuổi theo tôi, đi vào phòng bệnh trước tôi, cầm cái gối kê ra sau lưng Hạ Thụ, quan tâm nhìn anh:
- Hạ Thụ, có một vị khách không mời mà tới, anh mặc kệ cô ta. - Giọng nói nhõng nhẽo của Mỹ Nguyệt khiến tôi nổi gai ốc.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, trong phòng bệnh còn có một người phụ nữ trung niên ngồi trên salon, khí chất cao quý của bà giống y như những mệnh phụ phu nhân trong tivi. Người này chắc là mẹ của Hạ Thụ!
- Mỹ Nguyệt, cô ta là ai? - Mẹ Hạ Thụ lạnh lùng nhìn tôi một cái, quay sang hỏi Mỹ Nguyệt.
- Hừ, cô ta chính là người cứ bám lấy Hạ Thụ, sống ở nhà Hạ Thụ, lại còn hại Hạ Thụ bị bệnh cũ tái phát. - Ánh mắt của Mỹ Nguyệt vừa độc ác vừa thâm hiểm, gương mặt thích thú như chuẩn bị xem kịch hay. - Cô lại còn có mặt mũi mà đứng đây à, chẳng nhẽ muốn hại anh ấy một lần nữa sao?
- Tôi... - Nghe cô ta nói những câu xảo trá, tôi bỗng thấy đầu óc mình rối bời, không biết nên trả lời thế nào. Thấy Mỹ Nguyệt càng lúc càng gần tôi, khí thế áp đảo của cô ta khiến tôi bất giác lùi về sau.
Tôi không nhịn được nhìn sang mẹ Hạ Thụ, gương mặt bà thể hiện sự căm ghét và thù hận, hận tới mức muốn tôi lập tức chết ngay.
- Thì ra cô chính là đứa con gái mặt dày mà Mỹ Nguyệt nói, bám riết ở nhà con trai tôi không chịu đi. Cô xem cô đã hại con trai tôi thành ra thế này rồi! - Mẹ Hạ Thụ đứng bật dậy, đi tới bên cạnh Mỹ Nguyệt, hai người đều nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận.
- Cháu không có, không, cháu không hại Hạ Thụ. - Tôi hoang mang đáp.
Hạ Thụ dâu? Sao anh ấy không nói giúp tôi lời nào? Từ sau khi bước vào, anh chưa nói với tôi một lời nào.
Ánh mắt tôi nhìn anh cầu cứu, nhưng Hạ Thụ ngồi trên giường, lạnh lùng quan sát cảnh tượng trước mặt, dường như rất bực mình, đôi mày cau tít lại.
- Mẹ, mọi người đừng ồn nữa, con chẳng có quan hệ gì với cô gái này cả, mọi người có hỏi cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì đâu. - Hạ Thụ cau mày nhìn tôi đầy chán ghét, đôi môi vẫn tái nhợt khiến tôi đau lòng, nhưng những lời nói của anh lại lạnh lùng khiến tim tôi đau nhói.
Chẳng có quan hệ gì, anh nói rằng chúng tôi chẳng có quan hệ gì.
- Hạ Thụ, anh đang nói gì thế? Sao bỗng dưng anh lại trở nên lạnh lùng như thế? Chẳng phải mấy ngày trước anh vẫn còn cười nói với tôi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Tôi đau đớn hỏi anh, không dám tin là bỗng dưng anh lại nói chuyện với tôi bằng thái độ gay gắt như thế.
- Tôi cười nói với cô lúc nào? Tôi có lòng tốt giữ cô ở lại nhà tôi ở không có nghĩa là cho cô cơ hội tiếp cận tôi, đồ con gái ngu ngốc, cô còn không nhìn rõ sự thực sao?
Câu nói của Hạ Thụ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người tôi, khiến tôi mất hoàn toàn tri giác. Tôi sững sờ nhìn anh, trong mắt chỉ còn lại hình bóng của Hạ Thụ. Rõ ràng là rất gần, nhưng cảm giác thật xa xôi, giống như cách nhau hàng trăm vạn dặm, thứ tôi nhìn thấy chỉ là hư ảnh của tôi mà thôi.
- Cô yêu tinh đi đi. Tôi chỉ muốn Mỹ Nguyệt chăm sóc tôi thôi, chứ không phải là một người ngoài không có chút quan hệ nào với tôi như cô cả. - Hạ Thụ không hề do dự, đưa tôi vào danh sách “người ngoài”. Khi anh nhìn tôi, trong ánh mắt toàn là sự lạnh giá. Nhưng quay đầu lại nhìn Mỹ Nguyệt lại tràn đầy sự dịu dàng.
Nước mắt không biết đã dâng lên trong mắt từ lúc nào, nhưng mãi vẫn chẳng thể rơi ra. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhỉ? Chẳng nhẽ Hạ Thụ lại bị lời nguyền khống chế rồi sao? Chúng tôi vừa mới làm lành với nhau mà.
- Hạ Thụ, cô gái này rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với cơn. Chẳng phải Mỹ Nguyệt nói là cô ta đã khiến con phát bệnh sao? - Mẹ Hạ Thụ nghe đoạn đối thoại của chúng tôi, bực dọc lên tiếng hỏi Hạ Thụ.
- Con với cô ta chẳng có quan hệ gì cả. Con chỉ hứa với bạn cho cô ta ở tạm nhà con thôi. Nếu mẹ với Mỹ Nguyệt không thích thì con có thể đuổi cô ta đi. - Hạ Thụ thản nhiên so vai.
Tôi đã không còn sức lực dể biện giải nữa rồi, trái tim tôi đã thủng lỗ chỗ, đã tê dại trước những câu nói có sức tổn thương ghê gớm ấy rồi, tôi cảm thấy cho dù có bị cứa thêm hàng nghìn vết dao nữa thì cũng không cảm thấy đau nữa.
- Như thế hình như là không hay lắm. - Giọng Mỹ Nguyệt vang lên, không giấu được vẻ đắc ý.
- Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ rời khỏi nhà anh, sau này cũng không làm phiền anh nữa. - Tôi đau xót nhìn anh một lần cuối, mang theo trái tim vỡ vụn, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi ngốc thật, mấy hôm nay Hạ Thụ đối với tôi quá tốt, tôi đã quên mất trên người anh còn có lời nguyền của Mễ Liệt. Khi anh nhìn thấy Mỹ Nguyệt, sức mạnh của lời nguyền sẽ phát huy tới mức cao nhất. Trong mắt lúc này chỉ nhìn thấy mỗi Mỹ Nguyệt thôi, sao có thể có hình bóng tôi trong đó được? Nhưng trước tình huống này, tôi lại chẳng làm được gì, thậm chí là không thể để Hạ Thụ nhớ tới tôi.
Rốt cuộc thì tôi có thể làm gì? Tôi còn mộng tưởng là sẽ giúp Hạ Thụ thoát khỏi lời nguyền, nhưng xem ra bây giờ ngay cả người nhà của anh tôi còn không qua được thì tôi có năng lực gì để cứu anh đây!
Tôi cảm thấy đầu óc mình quay như chong chóng, trước mắt lúc trắng lúc đen, luôn có một thứ gì đó mơ hồ che lấp tầm mắt. Bao nhiêu người đi lướt qua tôi, thi thoảng lại quay đầu nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Bàn tay tôi chầm chậm chống vào tường, bắt mình phải đứng vững rồi lê từng bước về phía thang máy. Không biết bao lâu sau, cuối cùng tôi cũng đã tới được bên cái thang máy vào lúc mình sắp hoàn toàn sụp đổ.
Cửa thang máy cũng chầm chậm mở ra trước mặt tôi. Người đầu tiên xuất hiện trước mắt tôi là một người vô cùng quen thuộc, Dương Sinh.
Anh cũng nhìn ngay thấy tôi, vội vàng đi ra khỏi thang máy, đưa tay đỡ lấy hai vai tôi, lo lắng hỏi:
- Tiểu Hựu, cậu làm sao thế?
- Dương Sinh, giúp tớ với, giúp tớ với! - Dường như tôi đã nhìn thấy cứu tinh, bất chấp tất cả nhào vào lòng anh, bật khóc nức nở.
- Tiểu Hựu, xảy ra chuyện gì thế? Cậu đừng khóc, kể cho tớ nghe nào. - Dương Sinh vẫn rất dịu dàng, giống như lần trước khi bị Hạ Thụ đuổi ra ngoài, tôi đã nhào vào lòng anh, anh luôn khoan dung và chấp nhận tôi, an ủi tôi.
Tại sao lần nào khi tôi đau khổ, người ở bên cạnh tôi cũng là Dương Sinh? Trong sự bảo vệ dịu dàng của anh, tôi càng khóc lớn hơn.
- Tiểu Hựu, thang máy xuống tới tầng một rồi, chúng ta ra ngoài trước đã. - Dương Sinh ngượng ngùng ra hiệu, lúc này tôi mới phát hiện ra mình đang đứng giữa thang máy, những người xung quanh đều trợn mắt nhìn tôi.
Gương mặt tôi nóng bừng, lập tức cúi đầu theo Dương Sinh ra khỏi thang máy, tới vườn hoa sau của bệnh viện, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống. Lúc này, Dương Sinh mới quay đầu lại nhìn tôi, tôi cũng mới thực sự nhìn rõ sự quan tâm trong mắt anh.
Không phải sự quan tâm dành cho Hạ Thụ, mà là dành cho tôi.
Một lần nữa những giọt nước mắt lại như cơn sóng tràn bờ, tuôn ào ạt khỏi mắt tôi. Bàn tay Dương Sinh nhẹ nhàng vỗ vai tôi, muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng tôi. Nhưng hành động này của anh chỉ càng khiến tôi thấy buồn thêm.
- Xảy ra chuyện gì thế? Tiểu Hựu, cậu đừng sốt ruột, từ từ nói.
- Vừa nãy tớ tới thăm Hạ Thụ, phát hiện ra anh ấy lại bị lời nguyền khống chế rồi, hơn nữa hình như anh ấy đã hoàn toàn quên mất tớ, thái độ với tớ rất tệ. Dương Sinh, có phải tớ không có cách nào để giúp dược anh ấy không?
Từ sau khi Thụy Huệ đi, tia hy vọng cuối cùng giúp Hạ Thụ chiến thắng khỏi lời nguyền đã mất, tôi như con thuyền nhỏ mất phương hướng, chỉ đành phó mặc cho những con sóng dữ của biển khơi.
- Tiểu Hựu, cậu đừng lo. Chẳng phải gần đây tình hình của Hạ Thụ rất tốt sao? Nói không chừng chỉ vì bị khống chế nhất thời, mấy ngày nữa sẽ khỏe thôi. - Dương Sinh khẽ khàng an ủi tôi.
- Nhưng chỉ cần lời nguyền không được giải trừ thì nó như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, sẽ quấy nhiễu cuộc sống của Hạ Thụ. Tớ là yêu tinh Lời ước của anh ấy, phải bảo vệ anh ấy, để anh được hạnh phúc mới đúng. Nhưng giờ đây tớ chẳng làm được việc gì cả, không giúp được gì cho anh ấy cả.
- Tớ không biết lời nguyền đó lợi hại như thế nào, nhưng tớ tin vào cậu, cũng tin tưởng Hạ Thụ, chắc chắn hai người có thể chiến thắng dược lời nguyền đó. Tiểu Hựu, cậu là vị nữ thần may mắn mang lại hy vọng cho tớ, bởi thế tớ hy vọng cậu cũng có thể làm được, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng đừng từ bỏ hy vọng. - Dương Sinh ôm tôi vào lòng, nước mắt của tôi không biết từ lúc nào dã thấm ướt chiếc áo sơ mi của anh. - Cậu cũng phải tin Hạ Thụ, chứ không phải len lén ngồi khóc ở đây.
- Tớ biết... - Tất cả những điều này tôi đều biết, chỉ là... chỉ là sao nhỉ, tôi không tin Hạ Thụ sao? Tôi muốn nói ra những gì mình nghĩ rồi lại do dự, nhưng cuối cùng vẫn ấp úng nói ra, giọng nói lí nhí và không chắc chắn. - Chỉ là với khả năng của Hạ Thụ thì không thể nào đấu tranh được với Mễ Liệt, tớ sợ Hạ Thụ sẽ bị tổn thương...
- Tiểu Hựu, cậu càng phải tin vào cậu ấy, giống như cậu tin tưởng chính bản thân mình vậy. Có lúc chỉ cần cậu chịu tin thì sẽ có kỳ tích xuất hiện. - Dương Sinh bỗng dưng thành khẩn nhìn sâu vào mắt tôi và nói.
Có lúc chỉ cần bạn chịu tin thì sẽ có kỳ tích xuất hiện...
Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy lời nói của Dương Sinh còn có thâm ý khác, khiến tôi bất giác cau mày.
- Tớ tin anh ấy. Nhưng cậu không biết lời nguyền của Mễ Liệt lợi hại thế nào đâu, lần nào Hạ Thụ bị lời nguyền khống chế, thái độ của anh ấy đối với tớ cũng rất lạnh lùng, cứ như một người xa lạ không chút quan hệ nào ấy. Ánh mắt lạnh lẽo của anh ấy như một lưỡi dao sắc nhọn cứa thẳng vào tim tớ, khiến tớ đau đến mức không thể thở nổi. Dương Sinh, cảm giác đau đớn đó thực sự khiến tớ rất sợ hãi.
Bàn tay tôi bất giác túm chặt chéo áo Dương Sinh.
- Tiểu Hựu... Có phải cậu thích Hạ Thụ không? - Dương Sinh nghe tôi nói vậy, gương mặt dần lộ vẻ đau đớn, anh do dự một lát rồi hỏi.
Cả người tôi vội vàng đẩy anh ra như một phản xạ... Sao... sao đột nhiên anh lại hỏi tôi như thế, thản nhiên phơi bày tâm trạng thầm kín nhất của tôi mà không hề che giấu?
Tôi chỉ có thể tránh ánh mắt như đang rực lửa của anh.
- Tớ không thể nào che giấu được nữa! Cậu có biết tớ rất thích cậu không? Từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ đã cảm thấy cậu giống như thiên thần, vẻ đáng yêu của cậu in lại trong tim tớ. Nếu cậu không thích Hạ Thụ thì xin cậu hãy bảo vệ tớ. Tớ không muốn nhìn thấy cậu vì cậu ấy mà bị tổn thương thêm nữa. - Anh tiến lại gần tôi, đưa tay ra nắm lấy hai tay tôi, rồi đặt tay tôi lên ngực anh, để tôi cảm nhận được nhịp tim của anh.
Từng tiếng, từng tiếng một, một cảm giác thật xa lạ nhưng cũng rất gần gũi.
Đã từng có một lúc nào đó, bàn tay Hạ Thụ cũng ở rất gần tim tôi. Anh có nghe thấy nhịp tim tôi vì anh mà nhanh lên không?
Tôi lộ rõ vẻ hoảng hốt, nhìn Dương Sinh mà mấy lần xuất hiện ảo giác, cứ ngỡ người trước mặt mình là Hạ Thụ.
- Tiểu Hựu, tớ sẽ không để cậu bị tổn thương, không để cậu phải khóc đâu!
Khi giọng nói của Dương Sinh một lần nữa vang lên bên tai tôi, tôi mới giật mình thức tỉnh. Tôi nhìn anh, rụt tay mình về, bất an lùi về sau mấy bước, vừa mở miệng ra đã thấy giật mình trước giọng nói của chính mình:
- Người tớ thích là Hạ Thụ!
Giọng nói này mang nặng âm mũi, khiến đám chim trên cây sợ hãi bay vụt đi.
Tôi nói ra rồi, tôi đã nói ra điều đó với Dương Sinh rồi. Tôi là con ngốc sao? Vào thời khắc này lại nói cho Dương Sinh biết tình cảm tôi dành cho Hạ Thụ.
- Dương Sinh, xin lỗi. - Trái tim tôi rối bời, không bao giờ nghĩ rằng Dương Sinh lại tỏ tình với mình. Tôi cũng không biết nên làm thế nào để từ chối, chỉ biết trực tiếp bày tỏ cảm nhận trong lòng mình. Tôi lại làm sai rồi sao, trực tiếp từ chối một Dương Sinh vẫn luôn địu dàng như thế chắc chắn sẽ khiến anh bị tổn thương rất nhiều.
- Thì ra cậu thực sự thích cậu ấy. - Hai mắt Dương Sinh thoáng cụp xuống, một lúc lâu sau mới mỉm cười ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng một chút thất vọng, giọng nói trầm xuống. - Không sao đâu, tớ sớm biết là thế rồi mà, nên chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.
- Dương Sinh... - Mặc dù nghe giọng nói của anh có vẻ không làm sao, nhưng tôi có thể nhận ra trong giọng nói bất cần không thể che giấu được chút bi ai.
Dương Sinh, tớ không muốn làm tổn thương cậu đâu.
Tớ không cố ý bắt cậu phải chịu đựng nỗi đau này đâu. Tớ chỉ là bất đắc dĩ... Ai bảo Hạ Thụ đã tới trước và chiếm giữ mọi vị trí trong tim tớ. Dương Sinh, cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt dịu dàng như thế, đừng đối xử tốt với tớ như thế. Tớ chỉ là một con yêu tinh đồ chơi hậu đậu luôn làm hỏng việc, không có tư cách gì để có được tình yêu của cậu.
- Tiểu Hựu, cậu không cần lo cho tớ. Tớ không dễ dàng bị đánh ngã như thế đâu. - Giọng nói của Dương Sinh vẫn rất dịu dàng, anh cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, - Đừng tưởng thế là tớ sẽ từ bỏ. Cậu biết tính của tớ rồi đấy, chuyện gì tớ đã theo đuổi thì sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu. Bây giờ sức khỏe của Hạ Thụ không tốt, sau khi cậu ấy hồi phục lại, tớ sẽ cạnh tranh công bằng với cậu ấy!
Cạnh tranh công bằng...
Tôi ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn anh. Lúc này khóe miệng anh đã có thêm một nụ cười, vẫn rực rỡ như ánh mặt trời ngoài kia. Vì sao vào lúc này anh vẫn có thể cười như thế? Tôi bất giác thấy khâm phục anh. Nhưng đối với sự cố chấp của anh, tôi lại thấy hơi phiền lòng. Anh vẫn không hiểu, tình yêu có nhiều lúc không phải dựa vào cạnh tranh mà có được. Với tình cảm mà tôi dành cho Hạ Thụ thì có lẽ cả đời này tôi cũng không thể thích người khác được nữa.
Nhưng tôi còn chưa kịp khuyên nhủ anh thì Dương Sinh đã kéo tay tôi đi ra ngoài cổng bệnh viện.
- Đi thôi, Tiểu Hựu, tớ biết cậu đang nghĩ gì. Cậu không cần thấy khó xử, suy nghĩ của tớ cũng tuyệt đối không thay đổi đâu, chuyện này chúng ta sẽ nói sau. - Trong câu nói của Dương Sinh có một sự kiên định không thể lay chuyển.
- Chúng ta đi đâu đây? - Tôi chỉ đành thỏa hiệp.
- Đương nhiên là về nhà rồi.
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt nhìn nghiêng của anh, nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ thất vọng trong đó. Mặc dù anh làm ra vẻ thản nhiên, nhưng chắc chắn trong lòng anh thấy khó chịu. Thế là bàn tay đang bị anh kéo đi của tôi trở nên cứng ngắc.
- Dương Sinh, cảm ơn cậu chịu cho tớ ở nhà. - Một lúc lâu sau, tôi mới hiểu anh nói về nhà nghĩa là gì. Tôi lại bị Hạ Thụ đuổi đi, Dương Sinh lại không hề chấp nhặt gì, đưa tôi về nhà.
- Phục vụ cho Tiểu Hựu là vinh dự của tớ. - Dương Sinh cô làm ra vẻ thản nhiên, trả lời.
Anh đúng là một người dịu dàng. Vì sao người tôi thích lại không phải là Dương Sinh nhỉ? Nếu ở cạnh anh thì chắc chắn là tôi sẽ rất hạnh phúc. Nhưng tình yêu là một việc rất thần kỳ, ngay cả bản thân mình cũng không thể khống chế dược. Trái tim tôi đã bị người từng làm tổn thương tôi chiếm giữ, có lẽ vì đã yêu nên mới bị anh làm tổn thương!
Mặc dù ở nhà Dương Sinh nhưng tôi vẫn biết được tình hình của Hạ Thụ. Bởi vì chiều nào Dương Sinh tan học về cũng tới bệnh viện thăm Hạ Thụ, nhân tiện mang về cho tôi một vài thông tin có liên quan tới anh. Vốn tưởng rằng Mỹ Nguyệt tới bệnh viện chăm sóc Hạ Thụ, lại có bao nhiêu bác sĩ phục vụ anh thì anh sẽ mau chóng khỏe lại, nhưng không ngờ tin tức Dương Sinh mang về càng ngày càng xấu.
Ngày đầu tiên.
Hạ Thụ ở vào trạng thái hôn mê thường xuyên, cơn đau đầu rất dữ dội.
Ngày thứ hai.
Khi Dương Sinh tới thăm Hạ Thụ, Hạ Thụ đang bị đau đầu, cả người co quắp ở trên giường.
Ngày thứ ba, cũng chính là ngày hôm nay.
Một mình tôi ngồi thấp thỏm trên salon, hy vọng Dương Sinh có thể mang về một tin tức tốt. Nếu bệnh tình của Hạ Thụ vẫn tiếp tục xấu đi, chắc chắn tôi sẽ bất chấp tất cả, chạy tới bệnh viện, cho dù có bị anh chửi, bị anh ghét tôi cũng mặc kệ.
Chờ mãi không thấy Dương Sinh quay về, chẳng nhẽ Hạ Thụ xảy ra chuyện gì rồi sao? Nghĩ tới khả năng này, tôi không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa, bèn dùng phép thuật, trong chớp mắt đã tới trước cửa phòng bệnh của Hạ Thụ. Tôi vừa mới đưa tay ra định gõ cửa nhưng rồi lại rụt rè rút tay về.
Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thụ như một lời nguyền in sâu trong đầu tôi, lần nào khi tôi nghĩ tới anh đều có cái cảm giác đau đớn như dao cắt ấy. Nhưng cuối cùng tôi vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng gõ cửa, đứng lặng lẽ chờ đợi trước cánh cửa màu trắng.
Không lâu sau cửa mở ra. Nhưng người mở cửa không phải Hạ Thụ mà Mỹ Nguyệt. Cô ta vừa nhìn thấy tôi, hành động đầu tiên là dập mạnh cửa lại. Nhưng còn chưa kịp đóng cửa, bên trong đã vang lên một giọng nói.
- Mỹ Nguyệt, ai ở ngoài đấy? - Sau đó, mẹ Hạ Thụ từ trong đi ra, khi bà nhìn thấy tôi đứng ngoài cửa, bất giác khựng lại rồi đứng im.
Bước chân cửa tôi cũng trở nên nặng nề, muốn quay người chạy khỏi nơi đó, nhưng không làm sao nhấc được chân lên, chỉ cảm giác như chân mình bị ai đó đeo một hòn đá nặng hàng ngàn cân, khiến tôi cứ đứng đơ như một khúc gỗ. Tôi muốn gặp Hạ Thụ, cho dù tất cả mọi người ngăn cản tôi thì tôi vẫn muốn gặp Hạ Thụ!
- Sao cô lại ở đây? - Giọng nói lạnh lùng của mẹ Hạ Thụ cất lên. Chỉ một câu nói cũng thể hiện ý muốn “tiễn khách”.
- Bác gái, cháu chỉ muốn tới xem Hạ Thụ đã khỏe hơn chưa thôi, chứ không có dụng ý gì khác. Bác cho cháu vào nhìn anh ấy một cái thôi, một cái thôi là dược. - Qua khe cửa, tôi len lén nhìn vào trong, muốn tìm kiếm hình dáng Hạ Thụ, nhưng chỉ thấy một màu trắng xóa.
- Muốn gặp nó? Tôi nghĩ chắc không đơn giản như thế. Tôi không biết rốt cuộc cô là ai, nhưng chắc chắn cô là một ngôi sao tai họa. Hạ Thụ vốn khỏe mạnh bình thường, vụ tai nạn cũng đã qua từ lâu, có thấy nó bị di chứng gì đâu. Nhưng cô vừa xuất hiện thì bệnh tình của nó ngày càng nặng. Nếu bây giờ lại cho cô tới gần nó thì chẳng khác nào bắt nó chết luôn. Cô đi đi, tôi không cho cô gặp nó đâu!
- Cháu...
Trước nụ cười châm biếm của mẹ anh, tôi chỉ biết mím chặt môi, nhưng vẫn cô nhìn vào bên trong.
- Bác gái nói đúng đấy. Cô không nhìn lại bản thân mình, rốt cuộc đã mang được gì tới cho Hạ Thụ! Cô chỉ mang tới toàn tai nạn thôi! Ở cùng với cô, anh ấy không bao giờ có thể khỏe lên được. Huống hồ Hạ Thụ đã hoàn toàn không thể nhận ra cô nữa rồi, cô còn bám lấy anh ấy làm gì? Trong ký ức của anh ấy, cô hoàn toàn là một người xa lạ.
Người xa lạ...
Ba tiếng này khiến trái tim tôi đau nhói.
Thực sự là như thế sao? Thực sự là Hạ Thụ dã quên tôi rồi sao?
Trái tim tôi đau nhói, giống như có ai đó vừa đâm mạnh vào đó, đau tới mức khiến tôi phải nghiến răng, nhưng không dám thể hiện ra.
Trái tim tôi giờ đã khắc tên của Hạ Thụ, nhưng tôi lại không tìm được chút dấu vết gì của mình trên trái tim anh.
Nghĩ như thế, nước mắt suýt chút nữa thì rơi ra.
- Nếu cô còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ đấy! - Mẹ Hạ Thụ lại gần uy hiếp.
Tôi rất muốn cãi lý với họ, nhưng nếu tôi quậy phá ở đây chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của Hạ Thụ, tôi không thể thêm dầu vào lửa khiến bệnh anh càng nặng thêm nữa. Tôi đành phải quay người, chầm chậm đi về phía thang máy, cố gắng bắt mình không dược quay đầu lại.
Nhưng...
Tôi có thể cảm nhận được sau lưng có một đôi mắt đang nhìn mình, đôi mắt như hai hòn lửa không ngừng chuyển động khắp người tôi, cảm giác đó thật quen thuộc. Cuối cùng khi đi tới bên cạnh thang máy, bước chân của tôi chậm dần rồi từ từ quay người lại. Lúc này mẹ Hạ Thụ đã đi vào phòng bệnh, Mỹ Nguyệt đang định đóng cửa. Trong lòng tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ, bèn đi nhanh về phía Mỹ Nguyệt.
Cô ta thấy tôi quay lại, trong mắt thoáng sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại.
- Cô còn định làm gì? Chưa đủ nhục nhã hay sao? - Giọng nói của cô ta vang lên bên tai tôi, mang theo một sự ác độc hoàn toàn không phù hợp với nhan sắc của cô ta.
- Tôi muốn thương lượng với cô một việc. Có thể tôi sẽ chữa khỏi được căn bệnh của Hạ Thụ... - Tôi hít sâu một hơi, coi thường sự thù địch trong ánh mắt cô ta, rồi chậm rãi nói từng lời.
Nghe tôi nói có thể chữa khỏi dược bệnh của Hạ Thụ, hai mắt Mỹ Nguyệt sáng lên.
- Tôi có thể dùng nguyện vọng thứ ba của Hạ Thụ để giúp anh ấy khôi phục lại như trước kia, chỉ là tôi có một điều kiện. Trước khi thực hiện nguyện vọng, tôi muốn gặp anh ấy lần cuối... Có thể cho tôi gặp riêng anh ấy không? - Nghĩ tới việc trị khỏi bệnh cho Hạ Thụ xong, tôi sẽ phải vĩnh viễn rời xa anh ấy, quay về với thế giới yêu tinh trong lòng tôi đau đớn như muốn rách ra.
Có thứ gì đó đã vỡ vụn trong tim tôi, một tiếng vỡ lanh lảnh vang lên khiến thần kinh tôi chấn động.
Tôi không thể ích kỷ như thế... Hạ Thụ bị tôi hại thành ra thế này, tôi nên chữa khỏi cho anh, nếu không có tôi, có lẽ anh sẽ sống tự do, thoải mái hơn.
Nghe tôi nói muốn gặp riêng Hạ Thụ, Mỹ Nguyệt bật cười thành tiếng, nhún vai nói:
- Nếu cô muốn dùng nguyện vọng để chữa bệnh cho Hạ Thụ thì trước tiên phải được Hạ Thụ đồng ý đã.
Tôi gật đầu.
- Thế thì được, tôi sẽ bảo bác gái tạm rời khỏi đây. Cô tránh đi một lát, xong rồi tôi sẽ gọi cô. - Mỹ Nguyệt nhìn tôi đầy toan tính rồi quay người đi vào phòng bệnh.
Tôi nghe thấy tiếng cô ta nói gì đó với mẹ Hạ Thụ, bèn ngoan ngoãn đứng núp vào một góc ít người qua lại, len lén nhìn về phía cánh cửa.
Quả nhiên không lâu sau, tôi thấy mẹ Hạ Thụ đi ra khỏi phòng bệnh, đi về phía thang máy. Sau khi thang máy mở ra, bà đi vào rồi quay người lại, ánh mắt hướng thẳng về chỗ tôi đứng.
Tôi giật nảy mình, tưởng bà đã nhìn thấy tôi, vội vàng cúi mặt xuống, núp đằng sau tường. Có lẽ là vì tôi đã nghĩ quá nhiều, thấy bà nhìn nhìn rồi dùng tay ấn nút thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Thấy cửa thang máy đã đóng chặt lại, trong lòng tôi mới thấy bình tĩnh hơn một chút, bèn đi ra khỏi chỗ nấp. Lúc này, Mỹ Nguyệt cũng mở cửa phòng ra, nhìn thấy tôi.
Mấy hôm không bước vào căn phòng này rồi, khi vừa mới vào đã ngửi thấy mùi ê te xộc vào mũi khiến tôi bật ho.
Vậy mà Hạ Thụ ngày nào cũng phải nằm trong căn phòng khiến người ta khó thở này, nhìn sinh mạng của mình ngày càng yếu ớt. Vì thế, tôi lại càng thêm tin tưởng vào quyết định của mình, nhất định phải cứu anh!
Hạ Thụ đang ngồi trên giường, tựa lưng vào gối, hai mắt khép hờ, nghe thấy tiếng tôi bước vào phòng, anh chầm chậm mở mắt ra nhìn tôi, ánh mắt trống không, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh trên mặt tôi.
- Hạ Thụ, tôi là Hựu Diệp. - Đứng trước mặt anh, giọng nói của tôi bất giác trở nên run rẩy vì quá xúc động. - Tôi có thể dùng nguyện vọng thứ ba để chữa khỏi bệnh cho anh. Chỉ cần anh gật đầu, chỉ cần anh gật đầu thôi là được.
Hạ Thụ cau mày lại, ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ xa cách.
Tôi nhìn vào mắt anh, trong suốt như một tia sáng, nhưng lại có vẻ thản nhiên khiến người ta rùng mình. Mái tóc ngắn rối bời ép chặt lên mặt anh, thân hình vốn đã gầy gò giờ lại càng gầy hơn. Dường như chỉ cần gió thổi một cái là anh sẽ đổ vật xuống. Tôi đau lòng tới mức tưởng mình có thể ngất đi được.
- Cô là ai...
Không ngờ im lặng một hồi lâu, anh vừa mở miệng ra đã hỏi câu này.
Tôi khựng lại, ánh mắt nhìn anh chăm chú, trong lòng dường như có cái gì đó dừng lại, không thể cử động được nữa.
- Tôi là Hựu Diệp. - Tôi lặp lại câu nói ban nãy, - Hạ Thụ, tôi là Hựu Diệp. - Tôi âm thầm cầu nguyện ở trong lòng, hy vọng ông trời giúp Hạ Thụ bỗng dưng nhớ ra tôi.
Mặc dù biết rõ đó là chuyện không thể nào xảy ra.
Nhưng tôi vẫn nhìn anh bằng con mắt hy vọng, hy vọng kỳ tích có thể xảy ra.
Nhìn Hạ Thụ đang nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ, hai tay tôi nắm chặt vào gấu áo, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi mà vẫn không buông ra.
- Xin lỗi, tôi không quen cô. Cũng không biết nguyện vọng gì mà cô vừa nói nữa. - Khi tôi còn đang ôm chút hy vọng thì Hạ Thụ lạnh lùng buông ra hai câu, đưa ánh mắt đi chỗ khác.
Giây phút đó, tia sáng yếu ớt cuối cùng trong lòng tôi tắt lịm. Tôi giống như một người bỗng dưng bị rút kiệt màu sắc, trước mặt chỉ còn lại hai sắc đen, trắng.
- Tôi mệt rồi, nếu cô không còn việc gì khác thì mời cô đi ra. - Anh không nhìn tôi lấy một cái, chỉ lạnh lùng ra lệnh tiễn khách.
- Nghe thấy chưa? Hạ Thụ bảo cô đi đi. - Mỹ Nguyệt không biết đã tới bên tôi từ lúc nào, vừa nãy cô ta vẫn ở gần nghe lén.
Bàn tay nắm chặt gấu áo của tôi buông ra rồi lặng lê buông thõng xuống. Ánh mắt hy vọng lần cuối cùng dừng lại trên mặt Hạ Thụ, anh vẫn không có bất cứ phản ứng gì. Tôi đành lặng lẽ quay người, bước từng bước ra ngoài, chút tia sáng trong trái tim đã bị bóng tối bao phủ, rơi vào nỗi đau vô cùng tận.
Anh nói anh hoàn toàn không quen biết tôi, cũng không chịu để tôi giúp anh chữa bệnh. Nghĩ tới đây, trái tim tôi bắt đầu rỉ máu.
Tôi thi thoảng lại quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi chầm chậm đi ra ngoài cửa, thấy Mỹ Nguyệt đã mở sẵn cửa cho tôi.
Không, tôi không thể cứ thế nhìn Hạ Thụ bị nỗi đau bệnh tật giày vò, nhất định phải có cách cứu anh.
- Rốt cuộc là cô có đi không? - Mỹ Nguyệt bực bội đẩy tôi một cái.
Đúng rồi, Mỹ Nguyệt! Cô ta cũng có yêu tinh Lời ước. Nếu cô ta chịu cứu Hạ Thụ, ước với Mỹ Nguyệt thì Mễ Liệt sẽ giúp cô ta chữa bệnh cho Hạ Thụ.
Đi ra khỏi phòng bệnh, tôi lập tức kéo tay Mỹ Nguyệt nói:
- Mỹ Nguyệt, còn có một cách nữa để cứu Hạ Thụ, chính là cô! Cô có thể ước với Mễ Liệt, bảo cậu ấy chữa bệnh cho Hạ Thụ, như thế Hạ Thụ có thể khôi phục sức khỏe.
- Không thể nào! - Tôi vừa nói dứt lời, Mỹ Nguyệt đã hét lên từ chối, cô ta trừng mắt lườm tôi. - Tôi chỉ còn lại nguyện vọng cuối cùng thôi, sao có thể lãng phí như thế được?
- Chỉ là nguyện vọng thôi mà, so với tính mạng của Hạ Thụ thì có đáng là gì? - Nhìn cô ta vì muốn giữ lại nguyện vọng thứ ba ình mà không chịu cứu Hạ Thụ, trong lòng tôi vô cùng sốt ruột, định khuyên nhủ cô ta.
- Tôi đã nói không được là không được. Tôi vì Hạ Thụ làm bao nhiêu việc còn chưa đủ sao? Đầu tiên là ước anh ấy yêu tôi, sau đó ước bị kẹt xe để anh ấy không kịp tới gặp Thụy Huệ. Nhưng kết quả thế nào? Tôi còn phải mất bao công sức chăm sóc anh ấy. Hừ, tôi không làm chuyện ngốc nghếch đó đâu, lãng phí nguyện vọng thứ ba ột người không liên quan.
- Người không liên quan? Chẳng phải Hạ Thụ là người mà cô thích sao? - Tôi còn tưởng mình nghe nhầm.
Nghe tôi nói vậy, cô ta cười lạnh, dường như đang chế nhạo sự ngây thơ của tôi, hừ một tiếng:
- Trên đời này có bao nhiêu con trai, cho dù không có Hạ Thụ thì tôi cũng có thể tìm người khác.
- Cô! - Tôi giận dữ không nói được lời nào. Tôi luôn tưởng rằng Mỹ Nguyệt bình thường chỉ hơi xấu tính một chút thôi, không ngờ cô ta lại ích kỷ tới mức này.
- Con người là thế, trong lòng họ tràn đầy sự ích kỷ và tham lam, việc gì cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình mà thôi. - Lúc này trong không khí xuất hiện một làn khói trắng, Mễ Liệt từ trong đó đi ra. Trên miệng cậu là nụ cười chế giễu. - Hựu Diệp, cậu chỉ dang vọng tưởng mà thôi.
- Cuối cùng thì cậu cũng quay về rồi. Vô duyên vô cớ rời khỏi chủ nhân. Đây là chuyện mà thế giới yêu tinh các cậu cho phép sao? - Mỹ Nguyệt dường như đã lâu lắm mới gặp Mễ Liệt, giận dữ quát cậu ta.
- Loài người ngu ngốc, nếu pháp luật của thế giới yêu tinh có thể bó buộc được tôi thì nguyện vọng của cô đã không thể thực hiện được rồi. - Mễ Liệt hoàn toàn không để tâm tới sự giận dữ của Mỹ Nguyệt, thản nhiên nói.
Mỹ Nguyệt dường như không còn quan tâm tới sự tồn tại của tôi nữa, bắt đầu cãi nhau với Mễ Liệt, mặc dù người giận dữ chỉ có một mình cô ta, Mễ Liệt nhìn cô la như nhìn một sinh vật hạ cấp, hoàn toàn không coi cô ta vào đâu.
Trái tim tôi ngỡ như đã đóng băng sau câu nói của Mễ Liệt, tất cả mọi hy vọng đều dã bị dập tắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...