Tứ gia gia không biết tiểu hồ ly lại đang quơ đại kỳ của mình, ngồi cùng Lục Tri Phi trên một cái ghế dài chậm rãi trò chuyện. Ở góc đường là một cái siêu thị lớn, người đến người đi vô cùng phồn hoa, cho dù đã cách một khoảng phảng phất vẫn có thể cảm nhận được cổ khí tức sung sướng nọ.
Bên ngoài siêu thị còn có một biển quảng cáo thật lớn, trên đó là gương mặt Cù Tê được vẻ vô cùng chi tiết, người thanh niên đang ôm bó hoa tươi kia vẫn tuấn tú ưu nhã như trước.
Lục Tri Phi nghe Mã Yến Yến nói, Cù Tê gần đây có nhận một gameshow, nam thần bắt đầu trở nên gần gũi hơn, danh tiếng cực kỳ tốt đẹp.
Bỗng nhiên, có cặp kính máT che khuất tầm nhìn, thân ảnh của Cù Tê nhất thời trở nên mơ hồ, Thương Tứ búng nhẹ trán của cậu, nói: “Không được nhìn chằm chằm người đàn ông khác.”
Lục Tri Phi định nói kia là Cù Tê, cũng không phải người xa lạ gì, lại chợt nghe Thương Tứ lắc đầu bổ sung: “Bất kể là con rối, nhân loại, yêu quái, cho dù là một con chó cũng không được. “
Khi Đại ma vương nổi ghen, không phân biệt tam giới lục đạo.
Lục Tri Phi đẩy đẩy kính râm, từ chối cho ý kiến. Lộc Thập còn đang ở trong tiệm nói vài chuyện có liên quan với Hoa Mộc Thiếp cùng Trầm Thương Sinh, còn có không ít hàng tiếp tế Ngân Hồ nhờ hắn gửi tới. Nhưng vừa rồi Lục Tri Phi cũng có nhìn thoáng qua, mấy thứ kia thực sự không quá thích hợp cho một cô bé thế kỷ 21 mặc ra ngoài.
Lại qua thêm khoảng chừng mười lăm phút, nhìn thấy sắp đến giờ ăn cơm trưa, Hoa Mộc Thiếp rốt cục cũng dẫn theo một đám chó hoang hùng hổ trở về. Thương Tứ nhìn thấy cô bé cả người bẩn thỉu thì không nhịn được hơi nhíu mày, lại nhìn cái túi rác rưởi dơ bẩn bé đang kéo, trong đồng tử bình tĩnh cuộn lên một hồi gió lốc.
“Tứ gia gia!” Hoa Mộc Thiếp thấy Thương Tứ thì rất vui vẻ, lập tứ nhào đến.
Thương Tứ lại nhanh tay nắm lấy lưng áo của cô bé, nhấc lên đặt ngồi trên ghế dài, lại quan sát một vòng từ trên xuống dưới, “Tiền lần trước ta đưa đâu? Không phải đã bảo ngươi đi mua quần áo và thức ăn rồi sao?”
“Đều đem đi mua thức ăn cho chó rồi!” Hoa Mộc Thiếp rất thành thực, sau đó lại giơ tay ra trước mặt Thương Tứ, “Thực sự đã hết, Tứ gia gia… ngài cho thêm một chút nữa có được không?”
Thương Tứ vừa nghe liền đau đầu, đám nhãi con này… mỗi đứa đều không bớt lo.
“Trầm Thương Sinh đâu? Hắn không cho ngươi tiền sao?” Thương Tứ hỏi.
Hoa Mộc Thiếp lập tức nghiêm túc, nghiêm trang nói cho Thương Tứ: “Chúng ta còn phải để dành tiền mua nhà ở, có nhà rồi Đầu Gỗ mới có thể cưới được vợ chứ.”
Nói xong, Hoa Mộc Thiếp lại nhìn về Lục Tri Phi ở bên cạnh, hỏi: “Tứ gia gia đây là ai vậy?”
Thương Tứ đắc ý, “Đây là tức phụ nhi của ta, mau chào hỏi.”
“Tức phụ nhi hảo.” Hoa Mộc Thiếp nghe sao nói vậy chào hỏi.
Thương Tứ lập tức vỗ một bàn tay lên đầu cô bé, “Ngươi gọi ai là tức phụ nhi đó?”
Hoa Mộc Thiếp ôm đầu, bĩu bĩu môi, “Không phải do Tứ gia nói sao?”
“Anh tên Lục Tri Phi.” Lục Tri Phi vội vàng kéo cô bé về bên cạnh mình, miễn cho lại bị khí độc của Thương Tứ truyền nhiễm, bắn ra thêm một cái xưng hô ‘Tứ cô nãi nãi’ gọi mình. Cậu nhanh chóng đưa cô bé vào trong rửa mặt, để lại Thương Tứ cùng một đám chó hai mặt nhìn nhau.
“Gâu! Gâu!”
“Câm miệng!”
Lộc Thập ở trong tiệm thấy Tiểu hồ ly đã trở về thì kích động không thôi, “Hoa Mộc Thiếp này! Ta đến thăm ngươi đây!”
Đồng hương thấy đồng hương, đôi mắt lưng tròng nước. Tiểu hồ ly cho dù có kiên cường thế nào đi nữa rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé, Lộc Thập vừa nhắc đến mẹ, nhắc đến tình hình ở ngọn núi quê nhà lập tức có điểm không chịu được.
Lộc Thập thấy bộ dạng bẩn thỉu của cô bé cũng cảm thấy xót, “Nếu không ngươi theo ta trở về thôi, trong núi có gì không tốt đâu, internet cũng kéo vào rồi, chẳng khác gì ngoài này cả.”
Bất quá cô bé thương cảm là thương cảm, nhưng nghe nói Lộc Thập muốn dẫn mình về thì cái đầu nhỏ lập tức lắc lia lịa, “Không quay về không quay về, tên ngốc Đầu Gỗ còn chưa lấy vợ đâu!”
Nói xong, cô bé lại leo lên một cái ghế nhựa màu đỏ trong tiệm, bày ra tạo hình ngạo nghễ, “Hành tẩu giang hồ, quan trọng nhất phải nói nghĩa khí! Nói uy tín!”
Lời này vừa dứt, đám chó ngoài tiệm lập tức không ngừng kêu loạn, cực kỳ ủng hộ.
“Nhìn đi.” Hoa Mộc Thiếp hất càm lên, hướng về phía Lộc Thập nhếcH miệng cười: “Sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ lăn lộn ra một giang sơn rộng lớn! Tuyệt đối sẽ là nhân vật phong vân!”
Lộc Thập nhịn không được tặng cho cô bé một tràng vỗ tay, không hổ là người trong núi của bọn họ, có chí khí!
Bất quá, thương lại bước qua tạt một chậu nước lạnh, “Trước đó, ta nghĩ ngươi vẫn là nên đi học trước mới được.”
Thái Bạch Thái Hắc đang ăn bánh bao Thương Tứ đã cắt tốt, nghe vậy liền gật đầu như giã tỏi, “Đi học tốt, đi học tốt…”
“Thế nhưng, đến trường phải đóng học phí.” Hoa Mộc Thiếp chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Thương Tứ.
“Ta đóng cho ngươi.” Thương Tứ bất đắc dĩ, tiểu nha đầu này chỉ biết quải cùi chỏ ra ngoài, có tiền phải để dành cho Trầm Thương Sinh cưới vợ, quay về phía Thương Tứ chỉ biết giơ tay xin xỏ.
“Nhưng con cũng không có hộ khẩu.” Hoa Mộc Thiếp tiếp tục nhìn về phía Thương Tứ chớp chớp mắt.
Thương Tứ đã vô lực nổi giận, “Ta đăng ký cho ngươi, như vậy đã được chưa?”
Cô bé lập tức nhào vào trong lòng Thương Tứ, ngẩng đầu lên nói, “Con vẫn biết Tứ gia gia là tốt nhất! Nhưng con đi học rồi, đám chó của con phải làm sao đây? Tứ gia gia, ngài nói phải làm sao bây giờ?”
“Tứ gia gia của ngươi hiện tại chỉ cảm thấy cứ để đám chó kia tự sinh tự diệt là tốt nhất.” Thương Tứ nhéo nhéo búi tóc trên đầu Tiểu hồ ly.
“Tứ gia gia con thương Tứ gia gia nhất nhất nhất!”
“Thế nhưng ta lại không thương ngươi đâu.”
Tính xấu của Thương Tứ lại nổi lên, chỉ là Hoa Mộc Thiếp cũng không phải trẻ con bình thường, cứ ôm chặt chân Thương Tứ không chịu bỏ ra. Mở miệng là Tứ gia gia dài Tứ gia gia ngắn, cuối cùng vẫn là ỉ ôi xin được tiền mua mấy gói thức ăn cho chó.
Nhưng mà, Thương Tứ vừa đặt tiền vào tay Hoa Mộc Thiếp, bên cạnh lại có một đôi tay thò ra. Thương Tứ giương mắt, chỉ thấy Lộc Thập đang híp mắt toét miệng gọi: “Tứ gia gia ~ “
“Cút, ta không có tôn tử lớn như ngươi.” Thương Tứ trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại đưa ví tiền cho Lục Tri Phi, hai tay lập tức trống không. “Được rồi, sau này tiền của ta cũng không do ta quản nữa.”
Lục Tri Phi đầu tiên là ngẩng ra, sau đó lại cười cười ung dung cất ví tiền vào. Đòi tiền từ chỗ Lục Tri Phi hiển nhiên khó hơn so với đòi tiền từ chỗ Thương Tứ nhiều lắm, Lộc Thập nhớ tới tao ngộ lần trước ở thư trai, sáng suốt lựa chọn câm miệng.
Buổi chiều Lục Tri Phi có tiết học, Thương Tứ liền lái xe đưa cậu đến trường, sau đó đi tìm Tiểu Kiều trở về. Lần trước lúc dạ tuần Thương Tứ đã gia cố tòa đại trận này một lần, trừ phi Tiểu Kiều rời khỏi Bắc Kinh, bằng không tuyệt đối trốn không thoát bàn tay của Thương Tứ.
Vì vậy, khi Lục Tri Phi tan học trở về đã thấy Tiểu Kiều đang ngồi xổm trên hành lang chép sách, mà Thương Tứ lại đeo một bộ mắt kính không độ lên mạng tra cứu thông tin. Một hồi cười cười, một hồi nhíu mày, cũng không biết đang xem thứ gì.
Lục Tri Phi bước qua, chỉ thấy trên màn hình laptop hiện ra một dòng tiêu đề bắt mắt màu đỏ ——《 Thảo luận bạn học sinh lớp mười vừa chuyển tới kia có bao nhiêu khả năng là xã hội đen.》
Xã hội đen? Lục Tri Phi hơi khó hiểu, tiếp tục đọc xuống, chỉ thấy mọi người bên dưới nhận định như thế này:
*Lạc diệp tri thu: Nhất định là phải, hôm đó tôi thấy cha cậu ta đưa cậu ta tới trường, tuyên bố nếu có người khi dễ cậu ta liền chém hết. Quả thực quá dọa người rồi!
*Giang cầm: Nhưng nghe có bạn nói cha cậu ta hình như rất tuấn tú!
*Tiểu đấu sỹ vì tình yêu và hòa bình: Là rất đẹp trai! Vóc dáng cũng siêu cấp cao to! Bác bảo vệ có thể làm chứng!
*Máy bay chiến đấu trâu bò: Các người có thể không nông cạn đến vậy được không? Quan tâm một chút đến thời sự chính trị không phải hữu ích hơn sao?
*Mẹ cậu gọi cậu về đánh mạt chược: Lầu trên tiếp tục sự nghiệp ‘Ba năm đại học năm năm bắt chước’ của mình đi, đừng xen vào bọn tôi!
*A lý oanh oanh: Đẹp trai thì thế nào, cái này gọi là ông trời thưởng cơm ăn.
*Ngưu bất tri: Cũng không thể nói vậy, giống như ông anh giáo thảo của năm hai trốn trên sân thượng hẹn hò vừa bị bắt kia ấy! Đầu óc của anh ta rốt cuộc có bao nhiêu nghẽn mạch mới muốn tán tỉnh con gái thầy chủ nhiệm chứ, cầm cái đầu của anh ta lắc lắc, có phải sẽ nghe được thanh âm của sóng biển không? (*Đ ầ u đ ầ y n ướ c, không có não)
*Gà rụng lông: Giáo thảo nhất định là ăn vặt lề đường nhiều quá, lớp bọn họ mỗi tiết tự học tối thứ sáu đều đặt trà sữa đưa đến, lần trước anh ta xách theo hai ly trà sữa lớn đụng mặt hiệu trưởng, hiệu trưởng hỏi anh ta đang cầm thứ gì, anh ta còn rất hùng hồn tự nhiên nói là thức ăn vặt, sau đó nghênh ngang mà đi, khiến hiệu trưởng cũng cảm thấy bối rối. Tôi kính anh ta là một vị hán tử!
*Biết rồi biết rồi: Hiện tại danh xưng giáo thảo không phải đã rơi lên người con trai đại ca xã hội đen rồi sao? Tớ nghĩ nếu cha cậu ta thực sự ngang tàng như vậy, cậu ta có thể quang minh chánh đại dẫn đầu toàn bộ học sinh đi mua trà sữa rồi, tớ ủng hộ cậu ta. Lần trước tớ còn thấy một người phụ nữ tóc đỏ chở cậu ta đi học, mọi người chưa thấy đâu, mái tóc đỏ đó tuyệt đối có phong cách giang hồ!
*Yêm chỉ có thể ha hả: Cho ké một chút, cho ké một chút! Có người nói tết Đoan Ngọ năm nay nhà trường chỉ cho nghỉ mọt ngày, vô cùng tàn ác! Mất hết nhân tính! Học sinh chúng ta cũng là có nhân quyền! Vì vậy hiện tại chúng ta nên chuẩn bị khởi xướng tập thể kháng nghị, bắt đầu từ tiết tự học ngày mai sẽ chuyền tay thư ký tên, những người có can đảm đều nên ký một bút, cống hiến sức lực của mình! Sau đó đến thứ hai sẽ có người tổng kết lại gửi cho hiệu trưởng!
*Thập bát đồng nhân: Lần trước tớ gặp phải thầy chủ nhiệm gọi giáo thảo mơi slên nói chuyện, mọi người không đoán được đâu, tuy rằng thành tích của giáo thảo mới không tốt, thế nhưng toàn bộ cuộc nói chuyện đều có thể dùng khí thế nghiền áp…
*Yêu ai đây: Con gái của chủ nhiệm hình như cùng lớp với giáo thảo mới phải không? Có người nói mấy hôm trước từng thấy giáo thảo năm hai hẹn giáo thảo mới đến sân sau phòng thực hành nói chuyện.
*Đẹp trai ngây người: Ây da ~ sân sau phòng thực hành sao? Đó là một chỗ rất tốt nha.
…
Lục Tri Phi trầm mặc một lát, hỏi: “Anh đang xem cái gì vậy?”
“Diễn đàn trường của Tiểu Kiều,.” Thương Tứ đẩy đẩy kính mắt, cảm thán: “Sinh hoạt vườn trường của đám bạn học Tiểu Kiều còn rất phong phú đó.”
“Có lẽ bài tập trường bọn họ phát xuống không nhiều lắm.” Lục Tri Phi nhất châm kiến huyết.
“Em thấy… ta rất giống xã hội đen sao?” Thương Tứ đột nhiên hỏi.
Lục Tri Phi nhìn kỹ một vòng, hôm nay Thương Tứ đeo một cặp mắt kính rất phục cổ, khiến cho đường nét trên gương mặt anh ta cũng nhu hòa hơn rất nhiều, thoạt nhìn ôn hòa lại vô hại, “Anh không giống, xã hội đen không lợi hại bằng anh.”
“Người hiểu ta cũng chỉ có Viên Viên.” Thương Tứ nắm tay thanh niên, đặt xuống một nụ hôn.
Thương Tứ liền hạ quyết tâm đi tham dự hội nghị phụ huynh của Tiểu Kiều, đám nhãi con kia dám nói hắn là xã hội đen, thực sự quá không có mắt nhìn người. Còn Tiểu Kiều nữa, nếu Cù Thanh Hành biết học sinh của mình thi trượt bài kiểm tra đơn giản như vậy, nhất định giận đến nhảy từ trong quan tài ra.
Nhưng mà không đợi Thương Tứ đi thường học, thư trai đã nghênh đón một vị khách không thể tưởng tượng được.
“Em là…” Lục Tri Phi nhìn thiếu niên đặc biệt quen mắt trước mặt, chợt nhớ ra Thương Tứ chưa từng nói tên đối phương cho cậu biết.
Gương mặt thiếu niên mang theo vẻ lo lắng rất rõ, cậu siết chặt cái túi mây đang cầm trên tay, hỏi: “Tứ gia có ở nhà không? Em có việc cần tìm ngài ấy.”
Lúc này Thương Tứ vừa mới ra ngoài, Lục Tri Phi trước hế mời người vào nhà, lại nói, “Anh ấy ra ngoài rồi, nếu em có chuyện gấp anh sẽ gọi điện cho anh ấy.”
“Làm phiền anh.” Thiếu niên lễ phép đáp lời, chỉ là sự lo lắng trong đáy mắt lại như bóng đen không thể xua đi: “Vậy Tiểu Kiều có ở đây không?”
“Ai gọi tôi đó?” Tiểu Kiều vừa bưng tách cà phê ra khỏi phòng bếp, nhìn vị khách bên ngoài, hơi dừng lại, “Lớp phó học tập?”
Cùng lúc đó, một tiếng khóc to rõ truyền ra từ cái giỏ mây thiếu niên đang cầm theo, hai bàn tay nhỏ xíu khó khăn hất lớp vải in hoa lam đang đậy bên trên, để lộ gương mặt trẻo con khóc đến đỏ ửng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...