Edit & beta: Thiên Mạn
Tuy rằng nam tử này không biết bọn Lạc Nhất Nhất, nhưng Lạc Nhất Nhất lại liếc mắt một cái nhận ra, hắn chính là môn chủ Hàn Môn Hàn Ngưng Thiên, mà áo giáp hắn mặc trên người chính là phi tường chi khải lần trước ở hội đấu giá của Tụ Bảo Lâu chụp được.
Lạc Nhất Nhất nắm thật chặt Tiểu Bạch trong lòng, ý tứ thực rõ ràng: nó là của ta, đừng đánh loạn chú ý. Hàn Ngưng Thiên sờ sờ cái mũi cười nói: “Ha ha, rất đáng yêu.”
Mấy người phía sau Hàn Ngưng Thiên thấy hắn dùng sức nhìn chằm chằm sủng vật người ta không nói gì, ngươi nói sao đại lão gia lại đối gì đó lông xù không có lực miễn dịch. Lão đại nhà bọn họ trừ bỏ tu luyện thì chính là đi ra ngoài vơ vét cái loại tiểu sủng vật đáng yêu.
Lúc này, Chíp Bông cũng từ trong Phượng giới đi ra, từ khi Tiểu Bạch đến đây, nó trừ bỏ bám Lạc Nhất Nhất, liền đi theo sau mông Tiểu Bạch. Đối các sinh vật có bản thể khá khổng lồ trong Phượng giới một chút hứng thú đều không có.
Cái này chết, Hàn Ngưng Thiên do dự nửa ngày luyến tiếc rời đi, lại không dời nổi chân. Tuy nói cùng đám người Lạc Nhất Nhất mò mẩm, nhưng ánh mắt lại du đãng trên người hai tiểu thú. Vì sao tiểu nha đầu này lại có hai sủng vật đáng yêu như vậy, hắn vơ vét lâu như thế, cũng chưa gặp được loài đáng yêu như vậy?
Lạc Nhất Nhất buồn cười nhìn Hàn Ngưng Thiên, không nghĩ tới đại nam nhân này nhìn như dương cương kiên cường, thế nhưng lại giống nàng, đối tiểu động vật đáng yêu không có lực miễn dịch, nghĩ lúc trước ở trên hội đấu giá Băng Tuyết Thành gõ hắn nhất bút, liền cho hắn ôm một cái tốt lắm.
Hàn Ngưng Thiên ôm Chíp Bông cùng Tiểu Bạch, trong lòng kêu một tiếng kích động. Vật nhỏ thật đáng yêu a! Hàn Ngưng Thiên đối với Chíp Bông và Tiểu Bạch lộ ra tươi cười tự cho là rất hiền lành, muốn đạt được hảo cảm của hai thú.
Nhưng Chíp Bông cùng Tiểu Bạch đã có chút cảm giác lông tóc dựng đứng. Trong lòng có chung một nhận thức: nam nhân này vẫn là nên bình thường một chút, lúc không cười có vẻ khốc tốt hơn.
Người hai đội liền như vậy khoái trá ở chung hai ngày, Lạc Nhất Nhất cũng hiểu biết đến, Hàn Môn kỳ thật là một dong binh đoàn. Tiếp nhận người khác ủy thác, hoàn thành nhiệm vụ, đạt được thù lao. Trước mắt là tổ chức dong binh đoàn lớn nhất Phong Vân đại lục. Tổng bộ bọn họ thiết lập tại Băng Tuyết Thành, cho nên phần lớn nhiệm vụ đều là đi Vân Đỉnh hoàn thành.
Mắt thấy cành lá thần quái quả đều biến thành màu trắng, chính là gốc dây còn có một chút màu tím, lực chú ý của mọi người đều bị dời đi qua. Hàn Ngưng Thiên nhìn Lạc Nhất Nhất nói: “Tiểu nha đầu, lần ủy thác này đối ta rất trọng yếu, bằng không xem tại mặt mũi của hai tiểu sủng vật đáng yêu, ta hái được thần quái quả tặng cho ngươi đều được.”
Lạc Nhất Nhất không nói gì, hiện tại thú của nàng, mặt mũi đều so với nàng lớn hơn.
Lạc Nhất Nhất nhìn thần quái quả sắp thành thục nói: “Nó đối ta cũng rất trọng yếu, vô luận như thế nào, ta đều phải lấy được.”
Lúc này, đã có rất nhiều người gấp không thể chờ hướng thần quái quả bay đến, lại đều tại cách thần quái quả còn có năm mét, đình chỉ bất động. Lạc Nhất Nhất và Hàn Ngưng Thiên cũng nghi hoặc bay đi lên.
Phía trước giống như có một màn kết giới vô hình ngăn chặn đường đi của mọi người. Có người thử dùng linh lực công kích, muốn đánh phá kết giới vô hình kia, không nghĩ linh lực bản thân phát ra gặp phải kết giới vô hình bị bắn ngược trở về, toàn bộ công kích đánh lên trên người mình.
Cứ việc như thế, đối mặt thần quái quả dụ hoặc, rất nhiều người không tin tà đi nếm thử, sau đó bị linh lực của mình đánh rơi vào trong hồ. Rất nhanh, người vây quanh thần quái quả liền giảm hơn phân nửa.
Hàn Ngưng Thiên nhắc lên đại đao, tiến lên vài bước. Mọi người vừa thấy là Hàn Môn chủ lấy lực lượng tu luyện làm chủ tiến đến, tự động tránh ra một con đường.
Hàn Ngưng Thiên sử xuất toàn thân khí lực đối với kết giới vô hình phách đi qua, rất nhanh, kết giới có một chỗ hổng, linh lực màu trắng ở cách bốn mét thì ngừng lại, Hàn Ngưng Thiên thầm kêu một tiếng không tốt. Còn chưa kịp tránh đi, đã bị một cỗ linh lực thật lớn công kích, bay ra ngoài. Hắn rõ ràng cảm giác được, kia đúng là linh lực hắn phát ra.
Mấy người Hàn Môn chạy nhanh đem Hàn Ngưng Thiên té rớt trong hồ mò đi lên. Bởi vì sử xuất toàn lực, cho nên lần này Hàn Ngưng Thiên bị thương rất nặng. Ôm ngực cơ hồ bị chấn nát, nhìn thần quái quả gần thành thục nói: “Xem ra, nhiệm vụ lần này sẽ thất bại.”
Mọi người thấy Hàn Ngưng Thiên đều bị thương thành như vậy, tất cả đều buông tha cho thần quái quả, thứ tốt, quả nhiên không phải dễ lấy như vậy.
Nhìn mấy người còn dừng lại ở trên không Bích Thủy Đàm, mọi người không nhịn được nghĩ: người trẻ tuổi chính là xúc động a, cả Hàn Ngưng Thiên lấy lực lượng trứ danh đều không có biện pháp, vài người trẻ tuổi kia không phải là tự tìm khổ ăn sao?
Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt đổi thành công kích chi khải, muốn khuyên bảo ba người Lạc Vũ Thần đi xuống đợi, nhưng ba người đều không đồng ý, muốn lưu lại hỗ trợ.
Năm người tập trung lực lượng, đồng thời hướng kết giới phát động công kích, linh lực của mấy người ở kết giới ngắn lại khoảng cách ước có hai mét thì dừng lại. Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt miễn cưỡng có thể nhanh chóng tránh đi công kích bị bắn ngược trở về, nhưng ba người khác lại không thể. Vì thế chạy nhanh đổi thành phòng ngự chi khải, hộ ở phía trước ba người, linh lực của năm người toàn bộ phản đạn trở về, mấy người đồng thời vải ra đi, Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt nhanh chóng đổi thành cực nhanh chi khải, kéo thân hình ba người tới bên bờ.
Phong Liệt và Lạc Nhất Nhất ở phía trước, thừa nhận phần lớn linh lực công kích, cũng giúp ba người ở phía sau cản không ít áp lực. Giờ phút này mấy người cảm giác ngũ tạng lục phủ đều bị đánh nát.
Phong Liệt từ không gian giới chỉ đào ra thuốc trị thương phân cho mọi người. Mắt thấy thần quái quả sẽ thành thục, Phong Liệt lại lấy ra một viên đan dược ăn vào, vừa mới chuẩn bị đứng dậy. Lạc Nhất Nhất giữ chặt ống tay áo của hắn nói: “Đợi chút, cũng cho ta một viên. Hai người nắm chắc lớn một chút.” Lạc Nhất Nhất liếc mắt một cái nhìn ra đó là Đề Linh Đan lúc trước Phong Liệt từng lấy ra ở hội đấu giá, có thể tăng lên gấp đôi thực lực của mình.
Phong Liệt lắc lắc đầu, nói: “Ta có thể.” Hắn không thể cho Lạc Nhất Nhất mạo hiểm lớn như vậy, nếu như vẫn không được, phải thừa nhận lực công kích gấp hai lần của bản thân. Chính hắn đều rất khó thừa nhận nỗi.
Đang ở thời điểm hai người giằng co, Hàn Ngưng Thiên luôn luôn tại bên cạnh điều tức mở miệng nói: “Các ngươi chính là người bán phi tường chi khải đúng không?” Viên đan dược kia hắn vẫn chưa dùng, bây giờ còn đặt ở trong không gian giới chỉ của hắn. Bảo bối phi tường chi khải của hắn nhưng là bị làm thành vật phẩm tặng kèm với viên phá đan dược kia.
Hơn nữa áo giáp trên người hai người này so với hắn tốt hơn nhiều, không chỉ tốc độ mau hơn hắn, còn có công năng phòng ngự và phụ trợ công kích.
Lạc Nhất Nhất gật gật đầu. Hàn Ngưng Thiên ảo não nói: “Ta nói là tên gian thương khốn kiếp nào, nguyên lai là tiểu nha đầu ngươi. Ngươi có biết hay không, vì kiện phi tường chi khải kia, lão tử đem một năm của cải đều bồi đi vào. Nửa năm qua, mang theo huynh đệ chung quanh mệt chết mệt sống tiếp nhận nhiệm vụ, còn bị lão nhân mỗi ngày mắng.”
Nhớ ngày đó, hắn mang kiện phi tường chi khải về, lão gia tử hoan hỉ nói là kiện huyễn khí tốt. Nhưng vừa nghe đến hắn bỏ ra tám triệu hoàng kim, hận không thể đem hắn bán.
Lạc Nhất Nhất hiện tại không rảnh cùng hắn rối rắm. Mở miệng nói: “Nếu như ngươi đã muốn buông tha cho nhiệm vụ, ta đây hiện tại ra giá gấp mười lần ủy thác ngươi hỗ trợ được không?” Vừa rồi hắn có thể dừng lực lượng của bản thân có thể ngắn lại khoảng cách một mét, cho thấy thực lực của hắn thật cường hãn.
Hàn Ngưng Thiên tức giận nói: “Hán Môn chúng ta rất trọng danh dự, làm sao có thể làm chuyện như vậy.” Nói xong, nhìn Lạc Nhất Nhất sau khi bị thương, Chíp Bông và Tiểu Bịch liền từ trong Phượng giới chạy ra, thì thào nói: “Nếu dùng hai sủng vật này làm điều kiện, ta có thể suy nghĩ lại.”
Lạc Nhất Nhất không hề nghĩ ngợi nói: “Kia không có khả năng, chúng nó là đồng bọn của ta. Ở thời điểm nào, ta cũng sẽ không ruồng bỏ chúng nó. Nếu như ngươi nguyện ý, ta lấy Tuyết Vương Thành làm điều kiện trao đổi.” Nàng không thể làm ra chuyện có lỗi với đồng bọn của nàng, nhưng Tuyết Vương Thành không giống với, đó là một tòa thành kinh thương, mặc kệ ai làm thành chủ, chỉ cần có lý trí, ai làm thành chủ đều là đối với Tuyết Vương Thành tốt.
Không chỉ Hàn Ngưng Thiên, tất cả mọi người ở phụ cận nghe được đều ngây ngẩn cả người, nguyên lai nàng chính là Lạc Nhất Nhất – tân nhậm thành chủ của Tuyết Vương Thành trong truyền thuyết a.
Hàn Ngưng Thiên nghi hoặc nói: “Ngươi thực nghĩ đến quả trái cây kia có thể khởi tử hồi sinh, nếu như không có thần kỳ như trong truyền thuyết, ngươi không phải mệt? Lại nói, ngươi có Tuyết Vương Thành, còn hiếm lạ quả thần quái quả còn không biết hiệu quả chân chính kia?”
Lạc Nhất Nhất còn thật sự hồi đáp: “Tiền ta còn có thể kiếm nhưng quả này chỉ có một.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...