Tuy xì xầm, nhưng không ai dám lại gần để bắt chuyện với hắn. Cô đoán có lẽ họ cũng tự suy diễn được rằng hắn bị mù sau vụ tai nạn kia. Nhưng có lẽ một phần, do ánh mắt đáng sợ của cô ở bên cạnh hắn, nên bọn họ càng sợ hơn nữa. Tư Du dẫn hắn đến một bàn ăn rồi gắp đầy thức ăn vào đĩa của hắn
- Anh cũng nên ăn chút gì đó
- Cô không ăn chung sao? - nếu hắn nhớ không lầm thì cô cũng chưa ăn gì suốt từ chiều
- Tôi đang giảm cân - Tư Du lơ đãng nói, sau đó không phát hiện ra vẻ mặt khó hiểu của hắn - tôi ra ngoài có chút việc, anh ở đây ngoan ngoãn ăn đợi tôi
- Ờ, ờ mà khoan.... - hắn ậm ừ gật đầu rồi như nhận ra điều gì đó, hắn gọi với theo nhưng có lẽ cô đã đi xa rồi
"Ngoan ngoãn ăn"? Lại ngoan ngoãn? Hắn thật sự giống chó con đến như vậy sao? Bực bội, hắn đâm nhuyễn đĩa thức ăn trước mặt mà chỉ ăn được vài miếng. Cô đang giảm cân sao? Hắn lần đầu tiên nghe thấy câu nói có phần nữ tính này của cô. Con gái thường hay muốn giảm cân mà. Nhưng cô có mập hay không? Tại sao lại đòi giảm cân?
- Còn nữa - hắn giật mình nghe tiếng cô, cô còn chưa đi? - tin tôi đi, nếu như anh nhìn lại được, anh chắc chắn sẽ rất muốn nhìn thấy bộ dạng tuyệt vời của mình lúc nãy - Tư Du mỉm cười rồi rời đi. Lần này là cô đi thật sự
Tử Ngạn ngơ ngẩn một hồi rồi cũng lắc đầu cười. Hắn lại còn không đẹp trai? Cái này, hắn đã biết từ hồi mình biết soi gương rồi. Chỉ là hắn cũng muốn nhìn thấy cả cô nữa chắc hẳn cô cũng rất tuyệt. Giọng nói của cô hôm nay mị hoặc hơn hẳn, có gì đó quyến rũ. Hắn nghĩ, nếu như những người khác thấy cô, họ sẽ nghĩ như thế nào?
Trong lúc hắn đang mải mê suy nghĩ cái lí do bừa mà cô bịa ra thì ở nơi khác, cánh nhà báo cùng với lão già giám đốc tài chính lúc nãy đang bàn bạc chuyện gì đó mà chắc chắn rằng chính là chuyện liên quan đến hắn. Bây giờ bọn họ có thể đường đường chính chính công khai bệnh tình của hắn, việc lấy hồ sơ bệnh án đối với bọn nhà báo là chuyện không quá khó
Ngay khi vừa đặt chân vào đây, hắn đã chuẩn bị tâm lí cho chuyện đó rồi. Chỉ là, tại sao cô lại đi quá lâu như vậy? Hắn ngồi đây không có chuyện gì làm, rất buồn chán. Hắn lại nghe thấy tiếng bàn tán của bọn họ. Dường như cô đi, thế giới của hắn trở nên thật nguy hiểm. Hắn vừa chán lại vừa sợ. Nhưng cô đã dạy hắn cách mạnh mẽ lên, nếu bây giờ hắn thật sự trở nên lệ thuộc vào cô, vậy chẳng phải hắn quá vô dụng hay sao?
Vị giám đốc tài chính đắc chí cười nhìn về phía hắn như một tên ngốc. Vừa vô dụng lại vừa bị mù, cùng với con nhỏ hống hách ngoài kia chỉ là một đống rác không hơn. Đã vậy, lần này ông ta sẽ cho cả lũ chìm xuống đáy vực
Tiệc. Không có gì quá lo ngại. Người ta sợ bắt chuyện với hắn, như vậy cũng tốt. Chỉ là hắn thấy mình được trở lại với tiếng ồn ào. Thật sự rất tuyệt! Có lẽ cô thật sự nói đúng. Có những điều không quá đáng sợ như vậy. Sau khi đưa hắn về nhà, cô mệt mỏi trở về khách sạn. Thay bộ đồ trên người, cô ngả lưng lên giường, tận hưởng điều hòa
- Alo - điện thoại rung bần bật
-Chị hai, chị dạo này như thế nào? - tiếng Đông Hạo thì cô liền nhận ra
- Vẫn ổn
- Chỉ là dạo này ông bạn giám đốc của chị hay ghé thăm nhà chúng ta, kêu em hỏi thăm tình hình của chị. Cũng hơn một tuần nữa là chị trở về rồi đúng không?
- Ừm,.....ờ..... - cô giật mình, sau đó để xác nhận lại, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Đúng thật chỉ còn 10 ngày nữa là cô phải đi
- Nhanh thật đấy! Chị nhất định phải mau về, em có nhiều chuyện phải kể cho chị nghe lắm. Ai cũng mong chị cả
- Ờ
- Chị, chị ổn chứ?
- Chị chỉ hơi mệt
- Vậy chị ngủ trước đi. Đợi chị về chúng ta nói chuyện sau vậy
Cô thững thờ thả điện thoại xuống giường. Cô quên mất ngày đó, rằng cái ngày mà cô phải trở về Mĩ theo lời hứa ban đầu của mình. Cô không nhận ra 3 tháng đã trôi qua nhanh thế nào. Cô còn chưa kịp chuẩn bị gì cả. Cô còn chưa dẫn hắn đi nhiều nơi mà hắn không thể đặt chân đến. Thế rồi, cô đi, ai ở lại dẫn hắn đi chơi đây? Ai ở cạnh nhắc nhở hắn uống thuốc mà không nổi điên? Ai nhắc hắn không được coi ti vi quá nhiều?
Cô vẫn không yên tâm về những người chăm sóc khác, mặc dù khá chắc chắn hắn sẽ không tự tìm đến cái chết nhưng cô vẫn sợ. Cô chưa sẵn sàng bỏ rơi tất cả để mà đi. Đột nhiên nỗi sợ ập tới, vây quanh lấy cô. Tư Du cuộn mình trong chiếc mền dày cộm. Cô ước rằng mình có thêm thời gian ở đây, Phúc Nhật cần phải chỉnh đốn lại thêm, hắn cần người dẫn dắt
Nhưng rồi, cô sắp phải đi rồi. 3 tháng. 3 tháng trôi qua nhanh đến mức chóng mặt. Tư Du lại nhớ đến ngày này, 10 năm trước. Cô cũng sắp sửa phải rời đi như vậy, thế rồi, kết quả thế nào? Cô cũng không rõ. Chỉ là sau đó, cô cảm thấy có lỗi với hắn. Và lần này cô không muốn mình phải thấy có lỗi nữa. Vì vậy, cô quyết định sẽ không trốn tránh hắn
Điều mà cô tiếc nuối nhất chính là hắn không thể nhìn lại được nữa. Cô đã từng hi vọng hắn có thể nhìn lại càng sớm càng tốt. Nghĩ ngợi một lúc, cô lại chìm vào giấc ngủ, đọng lại khóe mắt còn có một giọt nước. Đã bao lâu rồi, cô không rơi nước mắt?
Sáng nay đột nhiên hắn dậy thật sớm. Bởi vì tối qua ngủ quá ngon nên sáng nay hắn lấy tâm trạng háo hức chào buổi sáng. Hai vợ chồng họ Tạ giương mắt nhìn nhau hồ nghi rồi cũng đặt báo xuống, nhìn người làm đặt đĩa ốp la trước mặt Tử Ngạn. Hắn ăn với tâm trạng phấn khích
- Chút nữa ăn xong đem thuốc lên phòng tôi - lại còn thuốc? Hắn bắt đầu chủ động uống thuốc từ bao giờ? Nếu không phải hằng ngày tị nạnh cả buổi thì sẽ nổi điên đạp đổ hết thuốc. Lại thêm một tin sét đánh
- Con trai, tối qua đi tiệc vui lắm sao? - Hạ Phong đoán thế nào cũng có liên quan đến tối qua
- Đương nhiên là con làm tốt - hắn chậm rãi ăn miếng salad - à tối qua con còn gặp giám đốc tài chính nữa
- Mẹ thấy cô Lương tối qua cũng rạng rỡ không kém, đi cạnh con giống như một đóa hồng - bà cười đến híp cả mắt, không khí trong nhà chưa bao giờ tốt đến vậy
- Mẹ thấy? Mẹ làm sao thấy?
- Đây này! - Tử Thiên lập tức giải đáp câu hỏi của hắn, quăng tờ báo lên bàn. Tử Ngạn chẳng buồn động đến - rành rành ngay trang nhất, tiêu đề cũng chói không kém "Tổng giám đốc Phúc Nhật bị mù, liệu có thể điều hành cả một công ty lớn?" - giọng ông có vẻ không vui lắm - ba chắc lão hồ li kia đã đút lót gì đó
Sắc mặt hắn lập tức chấn động, nhưng rồi cũng dãn ra. Chuyện này thế nào cũng đến. Bà Hạ Phong liếc nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của con trai thì cười khẽ, rồi ánh mắt bà chợt nhìn thấy người con gái đang tháo giày ngoài cửa, vẫn là áo trắng phấp phới
- Nhưng mà con xem, phía bên dưới chẳng phải còn có đề "Vậy mà lợi nhuận Phúc Nhật thu về còn đạt được cao nhất trong 5 năm gần đây trên thị trường Hàn Quốc. Có chăng tổng giám đốc Phúc Nhật xuất quỷ nhập thần?" - bà Hạ Phong chưa từng thấy tiêu đề báo nào lại mắc cười như vậy, hẳn là không phải do một người chuyên nghiệp viết đi
- Cô Lương, cô có muốn cùng ăn sáng không? - ba hắn thấy cô tới liền nở nụ cười, mời cô một tiếng
- Không ạ, tôi đã ăn rồi - cô liếc nhìn bìa báo sáng nay, môi nhếch thành một đường. Hẳn là người kia đang ở nhà tức đến muốn đỏ mắt
- Chuyện này....là thế nào? - hắn vẫn còn chưa hiểu lắm
- Quả quýt dày cũng có móng tay nhọn mà - ông Tử Thiên chuyển ánh nhìn đầy ý cười sang cho cô. Tư Du tiếp tục câu chuyện
Kì thực tối qua lúc cô đang ra ngoài vườn nghe báo cáo của vệ sĩ về việc đẩy bạn học kia của hắn vào tù đã hoàn tất, cô đã trở lại bữa tiệc ngay. Nhưng lúc đi ngang qua ban công lại tình cờ nhìn thấy lão già kia dúi một cọc tiền vào tay gã phóng viên, cô lập tức hiểu ra một nửa sự việc. Sau đó, khi gã nhà báo định trở về nhà viết bài, cô đã chặn đứng ngay
Cô cũng dùng cách tương tự, đưa số tiền gấp ba lần số tiền kia, rồi kêu gã sửa lại tiêu đề bài báo một chút. Mà với chuyện nhỏ nhặt này, đối với những kẻ ham tiền lắm của, đồng ý là điều không thể tránh khỏi. Bởi vậy sáng nay cô mới ung dung đi ăn sáng. Thật ra cũng chẳng có gì đáng khen ngợi, chỉ là dùng một tiểu xảo mà thôi
Cằm hắn muốn rớt xuống sàn sau khi nghe cô kể lại mọi việc với giọng điệu tỉnh bơ. Nếu như, nếu như lúc đó cô không tình cờ ra ngoài vườn thì có thể bắt gặp được chuyện đó không? Cô chỉ nhún vai nói, đó đã là ý trời, mà đã là ý trời thì cho dù có ra vườn hay không, cô cũng sẽ biết chuyện mà thôi, mọi thứ vẫn diễn ra như đã sắp đặt từ trước
Câu trả lời làm hắn nghẹn họng. Sáng nay cô không đến công ty, nói là muốn cùng hắn bàn về kế hoạch sắp tới của Phúc Nhật. Đúng là hắn vẫn đang trong giai đoạn học tập lại từ đầu, giống như chân ướt chân ráo bước vào Phúc Nhật, nên học tập chăm chỉ hơn mới phải. Nghĩ đến đó, hắn gật đầu cái rụp, tràn đầy sức sống
Dù sao nghe những việc này, trước đây cũng đã ăn sâu vào trong máu của hắn. Chỉ là dạo này nghe nhiều hơn một chút, hạn chế nhìn một chút mà thôi. 2 vợ chồng họ Tạ lại nhướng mày nhìn hắn ngoan ngoan ngồi trên ghế sofa sau khi uống thuốc, đợi cô lấy tài liệu và laptop từ trong cặp ra. Tử Ngạn từ khi nào lại biết nghe lời người khác đến thế?
Tử Thiên nghe thế thì cười cười, vỗ vai vợ. Hắn đã như vậy gần một tháng nay rồi. Tất cả là nhờ có cô, chỉ là bà quá bận tâm việc ở công ty mà quên mất thôi. Bây giờ ngay cả Phúc Nhật và hắn đều ổn cả rồi
Tư Du gõ xuống bàn hai tiếng
- Nãy giờ anh có nghe không thế? - cô hoài nghi nhìn, mắt hắn cứ mông lung nhìn
- Có chứ, có mà - hắn gật đầu ngây thơ - đừng chỉ nhìn mắt tôi mơ màng mà cho rằng tôi không nghe, nên nhớ, tôi là người mù - hắn nói điều đó giống hệt như nó là một trò đùa
- Vậy tốt - chân mày cô dãn ra. Tử Ngạn không chịu nổi thái độ lạnh nhạt của cô nữa nên tiếp tục lên tiếng
- Mà cô cũng biết, sắp tới sinh nhật của tôi có phải không? - cô hạ giấy rồi suy nghĩ
- Không biết
- Vậy bây giờ biết cũng chưa muộn
- Ừm
Hắn nhíu mày. "Ừm"? "Ừm" nghĩa là sao? Là đã biết hay chưa biết? Hắn ho khan hai tiếng, tiếp tục gợi ý
- Vậy cô định tặng cái gì cho tôi?
- Còn cần phải tặng quà sao? - cô ngạc nhiên
- Đương nhiên rồi! - hắn giãy nảy, cái này thì cô quá thờ ơ rồi - nhất định phải tặng
- Nhưng tôi không biết tặng cái gì cho anh - ừm, cô nói đúng. Hắn cái gì cũng đã có rồi, cô có thể tặng gì nữa đây
- Tôi biết một thứ cô có thể tặng cho tôi đấy - cô giương mắt nhìn hắn chờ đợi. Tử Ngạn viền môi cong lên - một nụ hôn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...