Mấy ngày nay khỏi phải nói Tử Dương sảng khoái bao nhiêu.
Nữ nhân yêu thương ở bên cạnh mình, mình muốn lúc nào thì trực tiếp đè nàng xuống là có thể thao. Nàng cũng trở nên nghe lời hơn, mình muốn nàng làm gì nàng không có ý kiến.
Làm xong mọi việc đi ở trong sân, nghĩ lát nữa bộ ngực nàng sẽ chảy ra sữa, cùng với tiểu huyệt ướt đẫm, côn th*t lại bắt đầu rộn rạo.
Là lúc nên lấy nàng tiết dục, hôm nay phải bắt nàng tiểu mới được, bắn đầy tiểu huyệt non mềm của nàng làm nàng trướng không chịu nổi. Mặc kệ nàng cầu xin như thế nào cũng không bỏ qua...
Tử Dương nghĩ tới rất nhiều biện pháp chà đạp nàng, nhưng về phòng lại phát hiện không thấy nàng đâu nữa.
Hắn ra lệnh cho tất cả mọi người đi tìm Lam Dao, nhưng không ai tìm được.
Toàn thân hắn tỏa ra khí tức nguy hiểm, ánh mắt biến thành vô cùng độc ác.
- Dám trốn sao?
Lam Dao rời khỏi Tử Dương ngày đầu tiên, nhớ hắn.
Lam Dao rời khỏi Tử Dương ngày thứ hai, nhớ hắn, nhớ hắn.
Lam Dao rời khỏi Tử Dương ngày thứ ba, ngoài trời mưa to.
Đêm đã khuya, nàng trốn trong ngôi miếu đổ nát nhìn mưa rơi, cuối cùng cũng hiểu rõ tâm ý của bản thân.
Hóa ra cảm giác không thể nói rõ của mình với Tử Dương là thích.
Bộ ngực rất trướng, không có Tử Dương giúp nàng mút sữa, nàng chỉ có thể tự mình bóp chảy ra. Nhưng nàng bóp lại đau, nàng đau đớn nên không dám dùng lực, không dùng lực sẽ không bóp ra được... Cứ như vậy mãi.
Nàng xoa bộ ngực của mình giảm bớt đau đớn vì trướng, nhớ tới bàn tay ấm áp của Tử Dương, nàng lại có phản ứng.
Một tay nàng nắm lấy nhũ hoa của mình, một tay xoa âm vật, tựa vào tường miếu đổ nát, tưởng tượng Tử Dương đang sờ mình.
Cảm giác thoải mái càng ngày càng mãnh liệt, rất nhanh nàng liền cao trào. Nhưng không đủ, đã quen với phương thức kịch liệt của Tử Dương, đơn giản như vậy không thỏa mãn được nàng rồi.
Nàng thật sự cảm thấy mình bị Tử Dương chơi hỏng, không ngờ cao trào qua đi lại càng trống rỗng hơn.
Không phải Lam Dao không muốn trở lại bên cạnh Tử Dương, nhưng bây giờ Tử Dương quá tàn bạo rồi. Nàng cảm thấy mình không được hắn coi là người, mà là công cụ hắn muốn thao lúc nào thì thao lúc đó.
Nàng vô cùng hoài niệm Tử Dương lúc mới quen, người vẫn luôn nghe theo lời mình nói. Nếu hắn vẫn nghe lời mình nói thì tốt rồi...
Nghĩ tới đây nàng nghĩ ra được một cách!
Sư phụ lợi hại như vậy! Bảo sư phụ chế phục hắn không phải tốt rồi sao!
Nghĩ đến Tử Dương ngoan ngoãn làm tình nô của mình, nàng liền không nhịn được nở nụ cười.
Ngày thứ tư, trời vừa sáng nàng liền đi tìm sư phụ.
Nhưng đi không được bao lâu, vậy mà nàng gặp sư phụ rồi! Phải biết rằng bình thường sư phụ ít rời khỏi Ma Giáo. Lam Dao cảm thấy vận khí của mình rất tốt!
Nàng hỏi sư phụ sao lại đến gần Dật thành? Sư phụ không nói cho nàng lý do, trái lại hỏi nàng gần đây thế nào.
Lam Dao thêm mắm thêm muối, nói mình gặp được một lô đỉnh vô cùng chất lượng, nhưng mình không thuần phục được hắn, cho nên muốn nhờ sư phụ giúp đỡ.
Sư phụ sảng khoái đồng ý.
Lam Dao vui vẻ, tính toán trong lòng: Tử Dương à Tử Dương, đến lúc chàng gọi ta là chủ nhân rồi...
Lam Dao tràn đầy kích động dẫn sư phụ đến ngôi nhà của nàng và Tử Dương ở Dật thành, khi quản gia nhìn thấy nàng vô cùng kích động, khóc lóc nói:
- Phu nhân! Người quay về rồi! Lúc người không có ở đây lão gia vô cùng đáng sợ!
Lam Dao vỗ ngực nói với quản gia:
- Yên tâm! Sau này có ta bảo vệ các ngươi!
Nàng dẫn sư phụ và một đám người trong Ma Giáo theo sau sư phụ đến đại sảnh.
Tử Dương ngồi ở vị trí trung tâm nhàn nhã dùng trà, không ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lam Dao một cái.
Lam Dao cảm nhận được lạnh lẽo của hắn nhưng không nghĩ nhiều, chỉ suy nghĩ: Đợi sau này chàng thành tình nô của ta, ta nhất định sẽ chỉnh chàng thật tốt! Ai bảo lúc trước chàng bắt nạt ta! Bây giờ lại không để ý tới ta!
Nàng bĩu môi, chỉ vào Tử Dương nói với sư phụ:
- Hắn là lô đỉnh của con! Sư phụ mau giúp con bắt lấy hắn!
Tử Dương nghe thấy vậy lông mày nhíu lại, cười một tiếng.
Lam Dao nghe thấy tiếng cười trào phúng của hắn, tức giận đến mức giậm chân. Nàng lớn tiếng nói với Tử Dương:
- Chàng còn dám cười sao? Chàng cứ đợi lát nữa xem!
Khi nàng nói xong lời này liền nhìn sư phụ, muốn thúc giục bà nhanh ra tay.
Không ngờ sư phụ lại quỳ xuống dập đầu với Tử Dương, một đám người trong Ma Giáo cũng cũng quỳ xuống.
Sau đó Lam Dao nghe thấy sư phụ nói với Tử Dương:
- Tham kiến giáo chủ.
Lam Dao giật mình nhìn Tử Dương:
- Chàng là giáo chủ của Ma Giáo sao?
Đúng rồi! Trách không được hắn liếc nhìn một cái liền nhận ra võ công mình tu luyện, còn thuốc thúc giục sữa...
Tử Dương nhìn Lam Dao, ra lệnh với sư phụ nàng:
- Cởi sạch đồ của nàng, dùng xích sắt trói lại cho ta.
Nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải cảnh bi thảm như vậy.
Nàng bị ném vào một căn phòng chỉ có giường và dụng cụ tình dục.
Tay chân đều bị xích sắt khóa lại, cổ cũng bị dây xích khóa lại.
Ánh mắt bị bịt kín, miệng nhét một quả cầu bằng ngọc khắc hoa chạm rỗng, hai nhũ hoa bị kẹp chặt, cúc huyệt và tiểu huyệt cũng bị cắm côn th*t bằng ngọc.
Tử Dương đi vào trong phòng ngồi xuống ghế dựa trước mặt nàng, lạnh lùng hỏi:
- Còn dám trốn không?
Lam Dao quỳ lắc đầu.
Tử Dương cười:
- Lại đây.
Lam Dao bò qua.
Tử Dương cúi người xoa xoa ngực nàng.
Bây giờ ngực nàng rất trướng, ngực bị hắn bóp chảy sữa mãnh liệt, nhưng nhũ hoa bị kẹp chặt lấy. Khó chịu đến mức làm nàng không ngừng rên rỉ.
Nhưng sữa của nàng quá nhiều, cho dù nhũ hoa bị kẹp chặt vẫn có vài giọt chảy ra, nhỏ xuống mặt đất.
Tử Dương nhíu mày:
- Đã dừng dùng thuốc rồi, sao sữa vẫn chảy nhiều như vậy?
Hắn mở bịt mắt cho Lam Dao, lấy quả cầu bằng ngọc ra.
Trong mắt Lam Dao đầy nước mắt, không có bất luận hung hãn và kiêu ngạo gì, khúm núm cầu xin:
- Van cầu chàng thương xót, giúp ta mút sữa đi. Ta trướng đau quá... Thật sự đau quá...
Tử Dương lấy kẹp ở nhũ hoa nàng ra, không muốn thỏa mãn nàng.
Bộ ngực được giải phóng giống như chốt mở được mở ra, sữa không có bất luận ngoại lực gì tác động chảy đầy trên đất.
Tử Dương nhìn thấy miệng đắng lưỡi khô, cởi quần ra, côn th*t đã nhất trụ kình thiên.
Hắn chạm vào Lam Dao lấy chút sữa bôi lên côn th*t, sau đó ra lệnh cho nàng tách hai chân ra, cắm vào tiểu huyệt của nàng.
Lam Dao bị hắn thao chảy đầy d*m thủy, sữa cũng chảy ra không ngừng.
Tử Dương cúi đầu cắn nhũ hoa của nàng, giống như muốn cắn đứt vậy.
Lam Dao hét lên một tiếng, lại bị hắn kéo chặt xích sắt không thể động đậy.
Ngực nàng bị hắn cắn chảy máu, thậm chí Lam Dao còn lo lắng hắn có ăn mình hay không?
Trong sợ hãi cực độ, bỗng nhiên nàng hôn mê bất tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại, nàng đã được đưa về căn phòng mình ở lúc trước.
Nằm trên giường mềm mại thoải mái, mở to mắt nhìn thấy Tử Dương làm nàng vừa yêu vừa sợ. Nàng sợ tới mức quấn chặt lấy chăn, lui vào trong góc tường.
Tử Dương vốn lo lắng cho nàng, bây giờ nhìn thấy nàng như vậy, lại vô cùng đau lòng.
Hắn ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng nói:
- Dao Dao, đừng sợ. Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, hai chúng ta sống thật tốt, có được không?
- Ừm!
Lam Dao dùng lực gật đầu.
Nàng đã hiểu rõ tâm ý của mình, không muốn cùng hắn vòng quanh nữa.
Nàng dựa vào ngực hắn hỏi:
- Sao đột nhiên lại đối xử tốt với ta như vậy? Không phải vẫn đang giận ta sao?
Tử Dương thở dài:
- Bởi vì nàng có cốt nhục của ta, không chịu được ta chà đạp.
Lam Dao nhìn hắn không thể tin:
- Sao có thể chứ? Sư phụ từng nói ta không thể mang thai mà!
Tử Dương giải thích:
- Nàng luyện công pháp sẽ không thể mang thai, cho nên ta mới phế võ công của nàng đi.
Cách thế hệ thánh nữ Ma Giáo đều làm lô đỉnh của giáo chủ, các nàng không cần khả năng sinh đẻ, chỉ cần hấp thụ dương tinh của giáo chủ, luyện chế công lực đến cực hạn, để giáo chủ hút khô công lực của các nàng là được rồi. Nhưng công lực không được hấp thụ, các nàng sẽ phải chết.
Không thể tưởng tượng được Tử Dương đúng là dụng tâm lưỡng khổ như vậy...
Lam Dao dựa vào trong lòng hắn càng gần hơn.
Sau đó nàng lại ngẩng đầu hỏi:
- Không phải chàng là đệ tử của Thiếu Lâm sao? Sao lại thành giáo chủ của chúng ta rồi?
Tử Dương trả lời:
- Mười năm trước ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, phương trượng từ bi dạy ta nội công Thiếu Lâm, cũng vì vậy mà ta tiến vào môn hạ. Khi đó nàng còn nhỏ, còn chưa được lựa chọn làm thánh nữ, cho nên chưa từng gặp ta.
Thì ra là vậy.
Lam Dao trướng ngực nắm lấy tay hắn xoa xoa ngực mình.
Tử Dương vô cùng phối hợp, đổi thành trêu đùa bộ ngực nàng.
Nàng ngồi xổm nâng ngực đút vào miệng hắn để hắn mút, hai tay còn bóp ngực làm sữa chảy ra nhiều hơn.
Lam Dao được hắn mút vô cùng sung sướng, hắn mút cũng sảng khoái muốn chết rồi.
Nàng vừa kêu dâm đãng vừa hỏi:
- Chàng hoàn tục vì ta sao?
Tử Dương buông miệng ra:
- Nói thừa! Hưởng qua mùi thịt, còn có thể ăn chay sao?
Lam Dao sờ côn th*t lớn của hắn hỏi:
- Vậy chàng thích thịt chỗ nào của ta?
Tử Dương cười dâm đãng nói:
- Đương nhiên là thịt trong tiểu huyệt rồi, tiểu huyệt của nàng có thể kẹp ta mất hồn.
Lam Dao nghe hắn nói những lời này, tiểu huyệt liền ẩm ướt rồi. Nàng liếm môi hắn nói:
- Tử Dương, thao ta đi.
Không ngờ Tử Dương sẽ lắc đầu, từ chối:
- Không được, bây giờ nàng không thể sinh hoạt vợ chồng. Phải đợi thai nhi ổn định mới được.
Lam Dao sửng sốt:
- Vậy ta phải làm sao bây giờ?
Dục hỏa đốt người rồi!
Tử Dương cười nói:
- Tự nàng đốt lửa, tự mình nghĩ cách dập đi.
Hắn đứng dậy, cầm lấy côn th*t của mình nhét vào trong miệng nàng:
- Dù sao ta có thể thao cái miệng nhỏ của nàng.
Cuối cùng Lam Dao bị hắn bắn đầy miệng, nàng oán hận nói:
- Chàng lại bắt nạt ta!
Tử Dương éo nhũ hoa của nàng nói:
- Không dừng, ta còn muốn bắt nạt nàng cả đời!
PS: Hoàn bộ đầu tiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...