Cô nhìn thấy Tần Tư Đình khoác áo trắng đứng đó, vẻ mặt vô cảm.
Tần Tư Đình vừa xuất hiện, tất cả y tá bác sĩ ở lầu một đều im phăng phắc, không ai dám mở miệng nói lớn tiếng.
Đám phóng viên giật mình, vừa quay đầu lại đã thấy một vị bác sĩ hết sức cáu kỉnh.
Bọn họ giơ ống kính về phía anh.
Kết quả những phóng viên đó còn chưa kịp lên tiếng thì bảo vệ bệnh viện đã từ sau lưng Tần Tư Đinh lao đến, xua đuổi bọn họ, vừa đuổi vừa nghiêm giọng mắng: “Bên ngoài phòng cấp cứu không phải là chỗ để phóng viên chụp hình lung tung.
Các người mau ra ngoài, đừng tụ tập ở đây làm chậm trễ bác sĩ cứu người.
Đi mau!”
Chỉ trong chớp mắt, xung quanh trở lại yên tĩnh.
Ánh mắt Tần Tư Đình lãnh đạm.
Anh nhìn Hạ Mộc Ngôn, rồi lại như vô tình liếc về phía Thời Niệm Ca đứng sau lưng cô.
Khi thấy Thời Niệm Ca sắc mặt tái nhợt im lặng đứng đó thì anh bước lên trước.
Tẩn Tư Đình cất giọng trầm thấp lạnh lùng: “Bị thương ở đâu?” Rõ ràng lời này là đang hỏi Thời Niệm Ca.
Hiển nhiên Thời Niệm Ca cũng không ngờ trong lúc cấp bách, xe cứu thương lại chở ngay vào bệnh viện mà Tẩn Tư Đình đang làm việc.
Cô im lặng chốc lát, khuôn mặt tái nhợt không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi không bị thương.
” Lúc trả lời, Thời Niệm Ca không hề nhìn Tần Tư Đình, lạnh lùng giống hệt anh.
Một tay Tần Tư Đình đút trong túi áo khoác trắng, đôi mắt hờ hững quét về phía cô, ngoài miệng vẫn nở nụ cười hờ hững: “Cũng đúng, từ xưa đến nay cô Thời đều phước lớn mạng lớn mà.
” Lúc này Thời Niệm Ca mới dời mắt về phía anh.
Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Tần Tư Đình, cô vừa điềm tĩnh vừa nhẹ nhàng nói: “Bây giờ tài xế và trợ lý của tôi bị thương, sống chết chưa rõ.
Bác sĩ Tần có thể nhắm vào tôi, nhưng đừng châm dầu vào lửa vào lúc này.
”
Tần Tư Đình lạnh giọng cười giễu, sau đó lại gằn giọng: “Thật không ngờ cô Thời đối xử với người bên cạnh vẫn còn có chút lương tâm.
Chẳng phải lương tâm cô bị chó tha rồi sao, hay là mấy năm nay ở Mỹ đã dần hồi phục lại rồi?” Thời Niệm Ca không nói gì, hai mắt vẫn dõi theo anh.
Hạ Mộc Ngôn không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng thật sự là nghe không nổi nữa.
Cô bước đến gần Tần Tư Đình, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Tần, lúc cô Thời vừa mới chạy vào đây thì chân hơi khập khiễng, có lẽ gân cốt hay mắt cá chân bị thương rồi.
Sắc mặt cô ấy rất kém, tuy rằng máu trên người không phải của cô ấy nhưng dù gì cũng bị hoảng hốt nhất thời.
Tốt xấu gì anh cũng là đàn ông, đừng châm kim vào lòng người ta vào lúc này được không?” Thời điểm này mà còn xát muối lên vết thương của Thời Niệm Ca sao? Đúng là không ngờ tên đàn ông ngày thường cầm dao giải phẫu cứu vớt chúng sinh như anh lại là một kẻ lạnh lùng vô tình nhường này.
“Hoảng hốt? Hoảng hốt là cái gì?” Tần Tư Đình rét lạnh nói lời sâu xa: “Người có tâm địa sắt đá, cho dù bị vạn tiễn xuyên tâm cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác nào.
Vài câu tôi nói mà có thể châm kim vào lòng cô ta thì đó không phải là Thời Niệm Ca rồi.
” Dứt lời, anh bất chợt xoay người bỏ đi.
Tuy rằng Hạ Mộc Ngôn muốn ở lại bên cạnh Thời Niệm Ca đang trong trạng thái cả thân thể và tinh thần đều thảm hại, nhưng dù sao hai người cũng không được xem là thân quen, huống chimục đích hôm nay cô đến là để cảm ơn Bác sĩ Tần.
Cô do dự một lát rồi xoay người đi ra khỏi đám đông.
Tần Tư Đình bước vào thang máy đầu tiên, trước khi cửa thang đóng lại, Hạ Mộc Ngôn vội vã bước vào theo.
Tần Tư Đình lãnh đạm liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, hiển nhiên không có tâm trạng nói chuyện.
Tốc độ thang máy rất chậm, Hạ Mộc Ngôn nhìn người đàn ông cao ngất lạnh lùng đang khoác áo trắng đứng đó mà khẽ cười, châm chọc: “Rõ ràng là rất quan tâm mà lại giả vờ như bạc tình bạc nghĩa, tâm tư đàn ông các anh đúng là mò kim đáy bể mà.
” Tần Tư Đình sầm mặt, không lên tiếng.
“Phòng khám của anh không phải là ở tầng mười sáu của bệnh viện sao? Tốc độ thang máy chỗ này như rùa bò, hơn nữa còn hay bị bầm dừng giữa chừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...