Chương 12:
Thẩm Kiều vội vàng kéo anh lại: “Nghe nói đã đưa về quê, anh hai, anh…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận dùng sức gạt tay cậu ta, ra cửa lên xe vội vã rời đi.
Thẩm Ngộ, Kiều Thời cùng với Thẩm Kiều lo lắng cho anh, vội vàng đuổi theo.
Thẩm Cận đi đến nhà Hạ Ngôn, từ xa đã nhìn thấy cổng khóa chặt.
Quay đầu xe, Thẩm Cận lái xe ra khỏi thành phố.
Dọc theo đường đi ngực anh siết chặt đau đớn, tròng mắt như bị đâm vào từng trận đến đỏ lên, tay nắm tay lái đến nổi gân xanh, như muốn dùng tay không bẻ gãy tay lái.
Anh biết đường đến quê nhà Hạ Ngôn, anh đã từng chở cô về, đoạn đường đi hơn một giờ.
Chưa kịp lái xe tới gần đã nhìn thấy phía xa xa nơi gốc đa lớn là lều vải đặt áo quan đơn giản, cùng với nhang đèn đã sớm cháy hết.
An Thành là một thành phố mang đậm hơi thở gia tộc, ở nông thôn thành trấn vẫn còn lưu giữ từ đường, trong nhà có cụ già qua đời vẫn đặt di thể ở từ đường ba ngày, nhưng theo phong tục các cô gái trẻ tuổi qua đời di thể không được tiến vào từ đường, phần nhiều chỉ có thể đặt ở cây đa lớn đầu thôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đống nhang đèn đã cháy hết lại đâm vào lòng Thẩm Cận đau nhói, nhất là tầm mắt nhìn về phía trước, chạm vào một ngôi mộ mới cách đó không xa, trên phần mộ vẫn còn đất mới đào lẫn với cỏ xanh, hình ảnh những nắm đấm nặng nề của Kỷ Trầm trước khi hôn mê như tàn bạo đập vào khóe miệng anh một lần nữa.
Kỷ Trầm nói, Hạ Ngôn không còn, anh hài lòng chưa?
Chân anh dùng sức đạp một cước lên phanh xe, chiếc xe đang lao nhanh ngừng lại.
Thẩm Cận dùng sức đẩy cửa xe ra, cánh tay hơi run run, bước đi có chút lung lay, lảo đảo đi tới ngôi mộ mới kia.
Trước mộ phần không có bia mộ, chỉ có một miếng đá trơn nhẵn dựng đứng lên với vài hòn đá nhỏ. Phong tục ở An Thành đã có qua nhiều thế hệ, trừ khi người có tiếng tăm ở địa phương hoặc tự gia đình xây mộ xi măng, bình thường những mộ phần đều không có thói quen khắc chữ trên bia. Người thân của mình an táng chỗ nào, huyệt nào, đều tự người nhà nhớ rõ ràng, rành mạch phần mộ huyệt đó, truyền lại qua từng đời.
Thẩm Cận đứng trước mộ phần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mộ phần vừa xây kia.
Mấy người Thẩm Ngộ, Kiều Thời cùng Thẩm Kiều cùng xuống xe, đi về phía anh.
Trên mặt Thẩm Cận bình tĩnh lạ thường, lại hung ác hơn ngày thường.
Đôi mắt anh nhìn về mộ phần mới xây kia, đỏ ngầu, giống như một con thú ẩn núp khát máu tàn bạo.
Thẩm Kiều chưa từng thấy qua một Thẩm Cận như vậy, ánh mắt như vậy giống như hận không thể bới móc mộ phần kia lên.
Thẩm Kiều nhìn thấy sợ hết hồn hết vía, thận trọng kêu anh một tiếng: “Anh hai?”
Không nghĩ đến anh thật sự đưa tay về phía cậu ta: “Đưa cho tôi cái xẻng!”
Thẩm Kiều: “…”
Anh bỗng nhiên nghiêng đầu, tay trực tiếp chỉ thẳng vào ngôi mộ mới, giọng vô cùng bình tĩnh: “Đưa đây để tôi đào lên.”
“…” Thẩm Kiều sợ hãi nhìn về phía Thẩm Ngộ.
Thẩm Ngộ nhíu mày nhìn về hướng Thẩm Cận, lại thấy anh đột nhiên khom người nhặt nhánh cây trên đất, tay kia cũng dùng sức rút cái bia kia, dùng tay không bắt đầu đào.
“Em điên rồi!”
Thẩm Ngộ đi lên muốn kéo anh dậy.
“Em không điên!” Anh thẳng tắp quay đầu nhìn Thẩm Ngộ, giọng khản đặc đến nỗi không phát ra được âm thanh, “Hạ Ngôn không thể nào chết, cô ấy không thể nào biến mất.”
Vành mắt anh đỏ thẫm, trong giọng nói đã hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn cố chấp cho là Hạ Ngôn không chết.
Dù là anh cùng tất cả mọi người bọn họ, dõi theo Hạ Ngôn chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng chăm sóc đặc biệt, lại từ phòng đó chuyển sang phòng giải phẫu, ngay cả khi Kỷ Trầm tháo nón giải phẫu rồi mất khống chế đẩy anh vào tường, mắt trừng muốn nứt đất nói cho anh biết cấp cứu thất bại, anh vẫn không tin rằng Hạ Ngôn chết trên bàn phẫu thuật.
Anh không thể nhìn thấy cô lần cuối, từ lúc cô nhập viện khẩn cấp đến lúc cô tỉnh dậy trong chốc lát trong phòng chăm sóc đặc biệt, rồi đến khi cô bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, từ đầu đến cuối anh đều không có cơ hội gặp cô, Kỷ Trầm ngăn chặn tất cả cơ hội không cho anh đến gần cô.
Đây là thời điểm duy nhất anh có thể ở gần cô, là trước mộ cô.
Ánh mắt anh nói cho Thẩm Ngộ biết, chính là phải đào mộ cô lên, anh nhất định phải nhìn thấy cô.
Thẩm Ngộ nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, từ từ buông lỏng tay.
“Nếu anh là em, anh sẽ không quấy nhiễu sự bình yên cuối cùng của cô ấy.”
“Người chết như đèn tắt, nếu như người cũng đã mất thì còn gì yên bình hay không yên bình?”
Trong tiếng nỉ non thật nhỏ, Thẩm Cận nhìn chằm chằm vào mộ phần mới kia mà thất thần trong chốc lát, khóe miệng nhếch lên lần nữa, trong con ngươi hiện lên vẻ tàn nhẫn, hàm răng suýt nữa bị cắn nát, anh dựa vào cái gì muốn cho cô yên lòng?
Mười ngón tay thẳng tắp cắm vào đất, lúc gân xanh hiện lên mu bàn tay, một lượng đất lớn theo ngón tay anh văng ra, tay lại cắm vào đất, đào lên… Đất cao lên thì một góc mộ phần dần dần lõm xuống, đất chất bên chân ngày càng nhiều, từ màu vàng ban đầu từ từ đã nhiễm thêm máu đỏ.
Thẩm Ngộ dời ánh mắt từ bên chân anh đến mười ngón tay anh, vốn là một đôi tay thon dài đẹp mắt đã bị dính đầy đất lẫn máu đập vào trong mắt, động tác của anh không dừng lại dù chỉ một ít, cho đến khi một góc áo quan bằng gỗ màu đỏ nhạt dần dần hiện ra, lúc này động tác của anh mới có chút tạm ngừng.
Nhìn áo quan bằng gỗ màu đỏ nhạt, anh sợ run hồi lâu, bàn tay chần chờ, từ từ chạm đến áo quan gỗ đỏ nhạt kia.
Thẩm Ngộ có thể thấy rõ ràng bàn tay anh chính là đang run rẩy, cẩn thận vuốt ve, từng nơi từng nơi, kiên quyết dằn lòng, khóe môi anh mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào áo quan màu đỏ nhạt trong tay, nhưng chỉ trong chớp mắt, bàn tay lại lần nữa cắm thẳng vào trong đất, hung hăng đào lấy, trên bàn tay gân xanh hiện hết lên, lúc đang muốn đùn đất ra, sau lưng bỗng truyền tới tiếng quát lớn: “Làm gì đó?”
Rồi tiếp theo là la lên: “Có người đào mộ phần rồi, có người đào mộ phần rồi…”
Từ xa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng người huyên náo.
Thẩm Cận không quay đầu, cũng không nhúc nhích cứ quỳ tại chỗ, một tay bấu thật chặt vào góc áo quan, tay kia nắm chặt nắm đất, gân xanh di chuyển có thể thấy sức lực của anh ác liệt đến mức nào.
Có người đến gần kéo cánh tay anh lại, ngăn tất cả động tác của anh.
“Con đang làm gì hả, cái này…” Ba Hạ Ngôn thở hổn hển.
Thẩm Cận nhắm mắt rồi lại mở, quay đầu nhìn ông, cổ họng tắc nghẹn: “Hạ Ngôn đâu?”
“Con bé…”
“Em ấy ở bên trong.” Người nói chuyện chính là Kỷ Trầm, anh ta ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhìn anh: “Anh làm như vậy có ý nghĩa sao? Đào cô ấy lên thì có thể làm gì? Anh có thể làm cho cô ấy sống lại?”
Thẩm Cận mím môi không nói.
Kỷ Trầm khẽ quay đầu, phân phó với người phía sau: “Mang đất đổ vào đi.”
“Ai cũng không được phép di chuyển!” Giọng nói khàn khàn bỗng trở nên lạnh lẽo.
Ngón tay Thẩm Cận bấu hết sức vào một góc của áo quan gỗ. Máu tươi đầm đìa chảy xuống ngón tay, đốt ngón tay trắng bệch, xương ngón tay dùng sức đến nỗi hơi vặn vẹo.
Vẻ mặt Kỷ Trầm cũng trở nên lạnh lẽo, chợt cầm lấy cây xẻng của người khác, đứng lên, xúc đất ném thẳng vào hướng anh.
Thẩm Cận trở tay lập tức nắm lấy chiếc xẻng đang vung tới, không ngờ trúng phần lưỡi sắt sắc bén nhất, máu tươi cũng theo đó ào ạt tuôn ra.
“Thẩm Cận!” Gương mặt Thẩm Ngộ cũng lạnh lẽo, gọi thẳng tên anh.
Thẩm Ngộ lại như không hay biết, tức giận kéo tay một cái, cái xẻng từ trong tay Kỷ Trầm rơi xuống.
Ba Hạ Ngôn hoảng sợ, đi lên kéo anh: “Trở về thôi, Hạ Ngôn... sớm muộn cũng phải ra đi, con đã sớm chuẩn bị tâm lý, bây giờ cần gì phải...”
Thẩm Cận: “Con... muốn gặp cô ấy một chút.”
Rồi quay đầu nhìn ông: “Con nhất định phải gặp cô ấy!”
Ba Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn Kỷ Trầm.
Kỷ Trầm đột nhiên kéo cái xẻng của người khác, dùng cán xẻng đánh thẳng vào ót Thẩm Cận. Thẩm Cận theo bản năng đưa tay ngăn cản, không nghĩ tới đó chỉ là động tác giả của Kỷ Trầm, mũi chân anh ta khẽ nâng lên một cái xẻng khác, trực tiếp gõ xuống.
Anh ta là bác sĩ, rất am hiểu huyệt đạo trên cơ thể người, một kích là trúng.
Thẩm Cận lảo đảo, cuối cùng để lại một ánh mắt như muốn xé Kỷ Trầm ra.
Kỷ Trầm giao anh cho Thẩm Ngộ, lần nữa lấp lại phần đất đã bị đào ra của mộ phần.
“Người ta mới vừa an nghỉ trong đất, phần mộ tốt như vậy cứ bị anh ta đào lên, Hạ Ngôn, em nói thứ người như vậy có thất đức hay không?”
Giọng nói thật nhỏ, nhưng không phải nói với người trong mộ, người được mai táng bên trong không phải Hạ Ngôn.
Thẩm Cận đã đào sai mộ phần rồi.
-----
Hạ Ngôn thật giống như mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ thấy Kỷ Trầm đứng trước giường bệnh, giọng nói hài hước lại giống như bất đắc dĩ nói với cô, Thẩm Cận đào mộ phần người khác.
Cô không tưởng tượng ra được, người đàn ông chưa bao giờ quan tâm đến mọi người, đối với chủ nhân phần mộ mang nỗi hận đến thế nào mới có thể liều mạng đào mộ phần người ta lên.
Cô muốn hỏi Kỷ Trầm, lúc Thẩm Cận đào phần mộ người ta, có phải vẫn là bộ dáng mặt mày lạnh nhạt. Nhưng chưa kịp mở miệng, cô đã bị chuông điện thoại đánh thức, tay theo bản năng nắm lấy điện thoại, ấn tắt ném trở ra, rồi trở mình muốn ôm lấy gối ngủ tiếp, tay ở giữa không trung quơ qua quơ lại nửa ngày, mơ hồ cảm giác không đúng.
Trong nháy mắt động tác của cô cứng đờ, nhắm chặt mắt lại rồi lại từ từ mở ra, rơi vào trong mắt là ghế sofa da màu đen, trong chớp mắt đầu óc cô trống rỗng, từ màu đen trước mắt dời một tí về phía trước, bàn làm việc bằng gỗ màu đen, lên một xíu nữa, dọc theo cạnh bàn, máy vi tính... Cuối cùng rơi vào một đôi mắt đen thăm thẳm.
“...Bang...” Hạ Ngôn suýt nửa ngã từ trên ghế sofa ra đất.
“Cô Hạ, ngủ có ngon không?” Ở đầu kia bàn làm việc người đàn ông hai tay khoanh trước ngực nhìn cô, chậm rãi lên tiếng.
“...” Hạ Ngôn vô thức xẹt qua đè loạn tóc mái, “Thẩm... Anh Thẩm?”
“Anh có biết Bottega Veneta không? Một thương hiệu túi xa xỉ nhất thế giới đến từ Ý...”
“Anh cũng biết Bottega Veneta hả, tôi rất thích túi đan của họ.”
“Hạ Ngôn. Chúng ta có mấy ngàn năm lịch sử hàng đan thủ công... Cô cảm thấy, chúng ta có khả năng làm nên một BV đẳng cấp Trung Quốc không?”
“Anh cũng cảm thấy có thể phải không? Trước đây tôi từng nghĩ như vậy...”
“Tôi đã xem qua tác phẩm của cô, rất sáng tạo.”
“Cô không có hứng thú gia nhập sao?”
...
Trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh, Hạ Ngôn hoảng sợ xách túi trên ghế sofa lên, còn chưa mở ra đã thấy Thẩm Cận không nhanh không chậm cầm văn kiện trên bàn lên, đầu ngón tay đè xuống, đưa phần chữ ký của văn kiện từ từ hướng về phía cô.
“Tìm cái này sao?”
Hạ Ngôn: “...”
Bốn chữ “Hợp đồng lao động” thật to đập vào mắt làm cô choáng váng một trận.
“Cô Hạ.” Anh nhìn cô, từ từ mở miệng, “Hoan nghênh gia nhập An Thành Thực Nghiệp!”
“Không phải, tôi không có...” Lời nói không còn mạch lạc, bàn tay cô đưa về hướng văn kiện, còn chưa chạm vào nó, cánh tay Thẩm Cận khẽ động, dời đi.
Hạ Ngôn trơ mắt nhìn phần hợp đồng kia cách xa mình, mà ngón tay anh nhẹ nhàng lắc lư, hạ xuống, trên bàn xuất hiện một bản thỏa thuận ba bên.
“Thỏa thuận ba bên này tôi đã cho người đưa về trung tâm việc làm của trường.”
Hạ Ngôn: “...”
Rồi sau đó, lại nhẹ nhàng rơi xuống một tờ giấy màu trắng, trên tay anh còn có một phần, “Đơn đăng ký người đại diện pháp luật của công ty”.
Bên dưới trang giấy còn có một phần.
Toàn bộ... đều là chữ ký của cô.
“Cô Hạ.” Thẩm Cận nhìn cô bất động, “Cô đã đồng ý ký vào mẫu đăng ký thay đổi người đại diện hợp pháp của công ty.”
Hạ Ngôn: “...”
Trong đầu cô như nổ tung, nhìn Thẩm Cận chậm rãi đứng dậy, đi về hướng sofa.
Chờ khi cô ý thức được thì túi của cô đã rơi vào trong tay anh, chứng minh thư tùy ý nhét ngăn ngoài lộ ra một góc.
“Chờ một chút, đó là tôi...”
Đưa tay về phía túi thì chỉ đoạt lại được túi xách, còn chứng minh thư đã rơi vào trong tay Thẩm Cận.
Đầu ngón tay anh cầm chứng minh thư của cô, quơ quơ trước mặt cô: “Đã quên nói với cô Hạ, công ty bây giờ đang kinh doanh thua lỗ.”
“Nếu như cô Hạ bất hạnh trở thành người đại diện pháp lý của công ty, công ty tiếp tục hoạt động sau đó nếu xuất hiện vấn đề pháp lý trong quá trình hoạt động, cô Hạ có thể sẽ có chút phiền phức.”
Hạ Ngôn: “...”
“Thẩm... Anh Thẩm...” Hơn nửa ngày Hạ Ngôn rốt cục đã tìm lại được tiếng nói của mình, “Anh như vậy có phải không quá phúc hậu?”
Đuôi lông mày thâm thúy của Thẩm Cận khẽ nhướng lên: “Tôi nhớ rõ dường như tôi không có ép cô Hạ ký qua văn kiện nào hết.”
“Nếu phần hợp đồng lao động cùng với đăng ký tư cách pháp nhân là cô Hạ ký xuất phát hoàn toàn do lòng tự nguyện, cô Hạ là người trưởng thành, chắc có đủ năng lực và thái độ phụ trách đối với hành vi của bản thân.”
Hạ Ngôn: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...