Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch gần 800 chương.
Cố Tư đỡ bụng: “vậy sao, tôi cũng cảm thấy nó lớn lên nhanh quá, mắt thường cũng có thể nhìn ra được.”
Nhưng ngay sau đó, Cố Tư lại cười nói: “như vậy cũng tốt, chứng minh được là đứa bé rất khỏe mạnh.”
Diện tích vườn hoa này khá lớn, Chương Tự Chi đưa Từ Giai Ninh đến, ngồi trên ghế.
Chương Tự Chi nói chuyện nghiêm túc với Trì Uyên. Anh ta hỏi chuyện lên thọ nhà họ Tùy, Trì Uyên định làm như thế nào.
Trì Uyên nghĩ một lúc rồi nói; “hay là anh dẫn cô Lương đến đây đi, ba chúng ta cùng nói chuyện, cũng để cho cô Lương biết tình huống sẽ xảy ra.”
Chương Tự Chi nghe xong thì đồng ý luôn: “vậy để tôi đi gọi điện thoại.”
Từ Giai Ninh ở bên cạnh, nhìn Chương Tự Chi.
Nếu gọi Lương Ninh Như đây, vậy thì hoàn cảnh này lại giống với bữa cơm hôm trước, cô ta cảm thấy, cô ta lại trở thành người thừa.
Chương Tự Chi gọi điện cho Lương Ninh Như, bên kia nhận máy rất nhanh, Lương Ninh Như hình như đang tập thể dục, hơi thở của cô khá nhanh, mạnh.
Chương Tự Chi đem chuyện nói ra, sau đó, hỏi Lương Ninh Như có tới được hay không.
Đương nhiên, Lương Ninh Như sẽ đồng ý, cô ta nói đợi cô ta một lúc, bây giờ sẽ lấy xe đi luôn.
Thế nhưng Chương Tự Chi lại nói: “không cần, cô ở đâu, tôi sẽ đến đón.”
Lúc nói xong, còn chưa đợi Lương Ninh Như trả lời, Chương Tự Chi đã đứng dậy, bước về phía xe.
Anh ta quay lại, nhìn Từ Giai Ninh, đưa tay lên ra hiệu phải đi ra đây một lúc, bảo cô ta cứ ở đây chơi.
Từ Giai Ninh hé miệng, không biết nên nói gì.
Cố Tư cũng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn.
Nhìn Chương Tự Chi như thế này, có phải không biết đâu mới là bạn gái hay không?
Cứ vậy mà bỏ Từ Giai Ninh ở đây, để cô ta ở trong một hoàn cảnh xa lạ, chạy đi đón một cô gái khác, cô nghĩ cũng chỉ có Chương Tự Chi mới có thể làm như thế.
Cố Tư nhìn Từ Giai Ninh, cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện.
Cố Tư còn giải thích hộ Chương Tự Chi mấy câu, cô nói Chương Tự Chi đi đón Lương Ninh Như vì cô nhờ Lương Ninh Như giúp một ít chuyện.
Mà chuyện này khá là nguy hiểm, Chương Tự Chi lại là người nhờ Lương Ninh Như giúp nên trong lòng thấy ngại, mới chạy đi đón cô ta.
Từ Giai Ninh nở một nụ cười miễn cưỡng, gật đầu; “Thì ra vậy.”
Tuy Cố Tư nói như thế, nhưng trong lòng cũng rất buồn bực Chương Tự Chi, cho dù là có lý do, cô cũng thấy Chương Tự Chi không nên làm như thế.
Tuy nhiên, Cố Tư cũng xác nhận được, Chương Tự Chi bây giờ chỉ tìm bạn gái để cho có, khoe khoang chứ không có tình cảm gì.
Anh ta đối với Từ Giai Ninh, không có chút tình cảm gì.
Ở bên kia, Chương Tự Chi lái thẳng xe tới phòng tập thể hình, Lương Ninh Như đang chờ ở đây.
Cả người Lương Ninh Như mặc quần áo thể thao, chắc là vì vừa mới vận động, sắc mặt hồng hào, cả người nhìn rất có sức sống.
Chương Tự Chi giảm tốc độ xe, kéo cửa kính xuống, đưa tay ra ngoài, ngoắc ngoắc với Lương Ninh Như. Lương Ninh Như chạy ngay tới.
Anh ta nhìn chằm chằm Lương Ninh Như một lúc, trong đầu lại hiện lên câu hỏi của Từ Giai Ninh.
Thích Lương Ninh Như sao?
Thích cái con khỉ.
Con gái mà một chút nữ tính cũng không có, giống y như đàn ông, làm sao anh ta có thể thích được.
Lương Như Ninh lên xe, kéo dây an toàn vòng qua người rồi nói: “đi thôi.”
Ánh mắt Chương Tự Chi nhìn Lương Như Ninh một hồi tồi nói: “sao cô không mặc váy, lần nào nhìn thấy cũng quần áo thể thao.”
Ánh mắt Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi giống như nhìn một đứa thiểu năng: “anh có bệnh không? Luyện thể hình mặc váy à?”
Chương Tự Chi hé miệng, nhưng không nói gì, lái xe chạy đi.
Xe chạy về hướng nhà tổ nhà họ Trì, Lương Ninh Như hỏi bên kia có những ai.
Chương Tự Chi nói: “còn ai nữa, đều là mấy người kia thôi.”
Anh ta lái xe rất nhanh, chả mấy mà đã đến nhà tổ nhà họ Trì.
Cả hai người xuống xe, đi về hướng vườn hoa. Lúc này, Lương Ninh Như đã nhìn thấy Từ Giai Ninh.
Từ Giai Ninh đang đứng ở bên ngoài, dáng vẻ luống cuống.
Lương Ninh Như ngẩng người một chút, sau đó liền hiểu ra. Hôm nay là ngày nghỉ, Chương Tự Chi đi cùng bạn gái cũng là bình thường.
Lương Ninh Như nhìn về phía Từ Giai Ninh, gật đầu chào hỏi một cách miễn cưỡng.
Từ Giai Ninh cũng gật đầu lại, cô ta chạy mấy bước về phía Chương Tự Chi, ôm lấy cánh tay anh ta: “anh đi về rồi.”
Chương Tự Chi gật đầu một cái: “thế nào, ở đây không quen à, đều là bạn anh, có gì mà không quen.”
Lời anh ta nói rất hời hợt, làm cho Từ Giai Ninh đã chuẩn bị một bụng những câu giận hờn không nói ra được.
Cố Tư và Trì Uyên vẫn ở trong vườn hoa.
Cố Tư nhìn thấy Chương Tự Chi đã đến giọng nói có chút trách móc: “sao anh đi chậm thế, cô Từ ngóng anh trở lại mãi, may là bây giờ anh cũng về đến nơi rồi, sau này, khi đi đâu cũng phải cân nhắc mọi chuyện.”
Chương Tự Chi cũng không biết Cố Tư đang nói cái gì, chỉ gật đầu: “biết rồi, biết rồi.”
Sau đó, anh ta quay lại nhìn Từ Giai Ninh: “ở đây chán quá à, để anh đưa em về nhé?”
Đây là cách người bình thường sẽ nói sao?
Cố Tư suýt chút nữa thì mắng ra thành lời.
Trong đầu Chương Tự Chi chắc chỉ toàn giấy vụn.
Anh ta chỉ giỏi chuyện đánh mạt chược, còn lại đúng là không biết gì.
Từ Giai Ninh đã quen tính cách này của Chương Tự Chi, cô ta lắc đầu một cái: “không sao hết, mọi người nói gì thì tôi ở đây nghe, cũng không phải rất buồn chán.”
Cố Tư nhìn Từ Giai Ninh với ánh mắt kính trọng, gặp phải chuyện này mà không tức giận, tính cách thật tốt.
Lương Ninh Như đi tới, ngồi bên cạnh Cố Tư, hỏi Trì Uyên, hôm đó đến tiệc mừng thọ nhà họ Tùy phải chuẩn bị những gì.
Công việc trước đây của cô a có chút nguy hiểm, mỗi lần làm nhiệm vụ, trên người sẽ đem theo vũ khí.
Nhưng chuyện này, vũ khí nặng chắc chắn không thể đem vào, nhưng cô ta muốn hỏi xem mấy thứ như dao,..mấy vật dụng phòng thân này có thể đem vào không.
Khi nói đến công việc, Trì Uyên cực kì nghiêm túc.
Anh nói hôm đó có thể phát sinh ra một số chuyện nguy hiểm, nên nếu Lương Ninh Như có vũ khí phòng thân trên người thì cũng an toàn hơn một chút, có thể đem theo được.
Anh còn nói hôm đó sẽ đem thêm nhiều người đi, Lương Ninh Như cũng phải cực kì cẩn thận.
Lương Ninh Như gật đầu: “anh yên tâm, những chuyện như thế này tôi gặp rất nhiều rồi, phản xạ rất tốt.”
Ở bên cạnh, Chương Tự Chi suy nghĩ một lúc nói: “đúng rồi, lão già họ Tùy kia có mời nhà tôi đến, tôi cũng không nhớ là tôi đi hay chị cả tôi đi. Để chút nữa tôi về nhà hỏi xem sao, hôm đấy, tôi cũng muốn đến.”
Trì Uyên ngạc nhiên; “nhà anh cũng được mời hay sao?”
chương Tự Chi gật đầu: “tôi nhớ là các chị tôi đã từng nói thế, nếu có, hôm đấy tôi sẽ đi.”
Nói xong, anh ta quay lại nhìn Lương Ninh Như: “hôm đó, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Lương Ninh Như trừng mắt, cười lớn: “anh bảo vệ tôi? Hay là thôi đi, anh đừng đến làm cho tôi phải phân tâm, nhớ đâu đến lúc đó có chuyện gì, tôi phải bảo vệ anh thì mệt mỏi lắm.”
Chương Tự Chi cảm thấy mình đang bị làm nhục, anh ta trợn mắt lên một chút, nhìn về phía Lương Ninh Như bằng ánh mắt dò xét: “Cô không tin tôi có thể bảo vệ cô?”
Edit by Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...