Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 700 chương.
Trì Uyên đã tự tin nói như vậy thì trong lòng Cố Tư cũng hơi an tâm chút.
Cô suy nghĩ chút rồi hỏi, “Tối nay anh tan làm có về nhà không?”
Trì Uyên thở dài một hơi, như thế này thì anh không cần trả lời Cố Tư cũng đã biết có nghĩa là gì rồi.
Quả nhiên sau đó cô nghe được Trì Uyên nói, “Anh có chút bận, tối nay có lẽ sẽ về khá trễ. Em không cần chờ anh đâu, đi ngủ sớm một chút đi.”
Cố Tư cũng biết Trì Uyên thật sự rất bận rộn, điều này thì cũng không còn cách nào khác.
Cho nên cô ừ một tiếng, “Anh cứ bận việc của anh đi, nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Trì Uyên nở nụ cười nói, “Anh biết rồi, em đừng lo lắng. Anh ở đây tốt lắm, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
Chờ cúp điện thoại Cố Tư mới vỗ ngực, xem như có thể yên tâm rồi.
Nghẹn ở đây cả một buổi chiều suýt thì bị nghẹn chết.
Cố Tư nhìn ra ngoài một chút, sau khi suy nghĩ thì cô đi ra ngoài vườn.
Ngồi trên một chiếc ghế dài trong vườn có thể nhìn thấy mọi động tĩnh bên phía bãi đậu xe.
Cô cảm thấy mới qua một lát thì cô thấy xe của nhà hai trở về.
Đây là bọn họ tan làm về nhà.
Nhà hai mới trở về không bao lâu, nhà ba cũng về nhà.
Cố Tư thở dài một hơi. Trì Chúc đi qua chỗ Phương Tố rồi, bây giờ Trì Uyên cũng không về nhà, chỉ còn lại cô và bà cụ. Rốt cuộc cô cũng cảm nhận được cảm giác lúc trước của Phương Tố rồi.
Cố Tư chờ mãi đến khi có người làm đi tới gọi cô thì mới đứng lên về tòa nhà chính.
Bà cụ thấy Cố Tư trở về một mình thì có chút bất ngờ, “A Uyên vẫn chưa về sao?”
Cố Tư gật đầu, “Anh ấy nói hôm nay làm thêm giờ, có gọi bảo chúng ta không cần chờ anh ấy.”
Bà cụ thở dài một hơi, “Ở nhà cũng không đông vui được mấy ngày lại trở thành như thế này rồi.”
Cố Tư không nói gì nữa, cô đi qua ngồi vào ghế ăn cơm một cách yên tĩnh.
Trên bàn ăn chỉ còn lại có hai người, bầu không khí không sôi động nổi. Hai người đều im lặng ăn cơm, ăn xong bà cụ đi tới ngồi trên ghế sô pha
Cố Tư nghĩ một chút rồi quyết định đi lên lầu.
Về đến phòng Cố Tư ngồi trên giường cầm điện thoại xem hết tin này đến tin khác, cuối cùng lại nhìn không vào một tin nào cả.
Cuối cùng cô nghĩ chút rồi lại gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.
Hình như Chương Tự Chi đang bận cái gì đấy, giọng nói lúc nghe điện thoại hơi có chút nóng nảy.
Cố Tư hỏi anh ta đang ở đâu, Chương Tự Chi ấp úng một chút sau đó nói, “Ở bên ngoài.”
Cố Tư thở dài một hơi, nếu như là lúc bình thường cô nhất định phải trêu chọc anh ta một chút, Chương Tự Chi lại đi lăng xăng bên chỗ Lương Ninh Như rồi.
Nhưng hôm nay cô không có hứng thú làm như vậy.
Cố Tư trực tiếp nói ra ý định của mình, “Tôi không biết bên Trì Uyên đã xảy ra chuyện gì, anh có thể liên lạc với anh ấy một chút được không? Anh hỏi xem anh ấy có cần giúp đỡ gì không. Lão Chương, bây giờ tôi cũng chỉ có thể tin tưởng anh. Bây giờ tôi không tiện ra ngoài, cũng không hiểu rõ mấy chuyện bên ngoài lắm, tôi thật sự rất lo lắng cho anh ấy.”
Chương Tự Chi thở dài một hơi, “Cô yên tâm đi, tôi đã liên lạc với A Uyên rồi, tôi biết nên làm như thế nào. Cô đừng có gấp, có giao tình của chúng ta ở đây đương nhiên tôi sẽ giúp rồi.”
Anh ta còn nói, “Trì Uyên mạnh hơn cô nghĩ nhiều đấy, cô đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì, cứ an tâm chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi. Chuyện này trôi qua thì có lẽ cuộc sống của các cô sẽ trải qua suôn sẻ thôi.”
Cố Tư gần như có thể nghe hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Chương Tự Chi. Chỉ là lúc trước Trì Uyên cũng chưa hề nói cho cô quá nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Tùy nên cô cũng không biết mọi chuyện đã tiến triển đến đâu.
Chẳng lẽ sắp thu lưới nhanh như vậy rồi sao.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Chương Tự Chi mặc dù cảm xúc của Cố Tư vẫn không ổn định lắm nhưng cũng xem như hơi bình tĩnh một chút.
Cô nằm xuống và tắt đèn, cô cố gắng để bản thân chìm vào giấc ngủ, có lẽ sáng mai khi tỉnh dậy vừa mở mắt Trì Uyên đã quay lại và mọi việc cũng được giải quyết xong.
Cứ nằm như thế ở trên giường lật qua lật lại đến cuối cùng cô đúng là mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chỉ là cả đêm cô cũng ngủ không yên, luôn có thể nghe thấy âm thanh.
Cố Tư trở mình, cô luôn vô thức chạm vào bên cạnh, Trì Uyên vẫn chưa trở về.
Mặc dù cô cũng biết anh có thể sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, xung quanh anh vẫn luôn có vệ sĩ vây quanh.
Nhưng cô thật sự không thể hoàn toàn yên tâm được.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, Cố Tư mở mắt ra và điều đầu tiên cô nhìn là chỗ bên cạnh mình.
Đêm qua Trì Uyên không trở về.
Cô thở dài ra một hơi rồi chậm rãi ngồi dậy cầm điện thoại qua.
Trong điện thoại thì có một tin nhắn Trì Uyên gửi tới, nói cô đừng lo lắng, anh vẫn còn rất tốt.
Cố Tư thở ra một hơi. Trời còn hơi sớm, cô đi rửa mặt trước sau đó quay lại tiếp tục ngồi ở trên giường. Cô trả lời tin nhắn của Trì Uyên, hỏi anh đang làm gì.
Trì Uyên rất nhanh gọi lại cho cô, vừa mở miệng anh đã hỏi, “Sao em dậy sớm vậy?”
Cố Tư cố gắng thả lỏng cảm xúc của mình, “Hôm qua em đi ngủ hơi sớm, bây giờ không ngủ được nữa.”
Trì Uyên an ủi cô, “Nửa đêm hôm qua anh đã làm xong việc nhưng anh sợ về nhà ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em nên anh ngủ lại công ty một đêm. Không cần lo lắng cho anh đâu. Hôm nay anh vẫn đi làm như bình thường, không có chuyện gì.”
Cố Tư hỏi anh đã làm gì đêm qua.
Trì Uyên hơi do dự một chút, đêm qua anh đã làm rất nhiều chuyện kìa.
Nhị Cáp bị thương phải nhập viện, anh đến bệnh viện một chuyến sau đó đi ra ngoài tìm Tô Nhiễm.
Mặc dù người phụ nữ kia có nhiều suy tính bao nhiêu đi nữa nhưng Nhị Cáp gặp chuyện không may mà trước đó cô ta giúp Nhị Cáp đánh lạc hướng người của đội tuần tra thì nhất định cũng bị bại lộ.
Trì Uyên không thể nào lại mặc kệ cô ta được, anh đã tìm kiếm cô ta cả đêm.
Từ chỗ Nhị Cáp bị thương đi ra ngoài tìm, thủ đoạn của những người kia không cao lắm, trái lại cũng đỡ mất nhiều thời gian của anh.
Tô Nhiễm khôn khéo hơn Nhị Cáp nhiều, cho dù cô ta bị hoài nghi, cũng có thể quấy rối rồi khai man giấu cho qua chuyện.
Những người trong ngân hàng tư nhân rất thận trọng. Bọn họ không thể tìm ra vấn đề chính xác của cô ta nhưng bọn họ cũng không yên tâm cô ta nên đã giam cô ta lại.
Đến khi hôm qua Trì Uyên dẫn người tìm thấy cô ta thì nhìn qua Tô Nhiễm cũng chỉ là hơi chật vật chứ cũng không bị thương chỗ nào.
Người phụ nữ kia dựa vào sự quyến rũ của bản thân là đã có thể bảo đảm an toàn cho mình rồi.
Trì Uyên sắp xếp ngôn ngữ một chút rồi nói, “Hôm qua Nhị Cáp bị thương, anh đi điều tra giúp một chút là ai làm.”
Cố Tư gật đầu, “Anh tìm được chưa?”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Cũng gần được rồi, chỉ cần chờ Nhị Cáp tỉnh lại nữa là được.”
Cố Tư còn chưa kịp nói gì thêm, Trì Uyên đã nhanh chóng đổi chủ đề, “Bệnh viện đã gọi điện thoại qua nói là không có vấn đề gì lớn, nhưng vết thương quả thực rất nghiêm trọng. Hôm nay chắc là anh ta có thể tỉnh nhưng sau đó cần phải dưỡng thương cho tử tế một khoảng thời gian dài đấy.”
Nhị Cáp cũng khá thông minh, lúc ấy anh ta bị đánh sắp tàn tật đến nơi, sau đó anh ta phải giả chết mới xem như tránh được một kiếp.
Người tên Nhị Cáp này chuyện chính thì làm không được bao nhiêu nhưng đường ngang ngõ tắt lại khá là giỏi.
Trì Uyên đã đổi chủ đề như thế rồi thì Cố Tư cũng không hỏi nữa.
Trì Uyên và Cố Tư nói chuyện phiếm với nhau mười mấy phút, Cố Tư nghe ra được trong giọng nói của Trì Uyên ẩn chứa sự mỏi mệt nên cô bảo Trì Uyên đi nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một lát cho tốt.
Cô nói là trưa nay nếu anh có thời gian thì anh về nhà rồi có gì hai người gặp nhau nói tiếp.
Trì Uyên cũng quả thật hơi mệt nên thuận theo ý cô mà nói, “Vậy anh lại ngủ một thêm một lúc, em cũng ngủ thêm đi.”
Chờ cúp điện thoại, Cố Tư đấm cái trán, sau đó trượt cơ thể rồi cũng nằm xuống.
Bây giờ cả người cô hơi khó chịu, muốn giúp cũng không giúp nổi.
Nếu là lúc khác có lẽ cô đã phóng thẳng tới chỗ Trì Uyên luôn rồi.
Cô cũng không phải kiểu người hay do dự, lo lắng thì đi qua thăm thôi, muốn gặp thì cứ đi qua nhìn.
Cô luôn dứt khoát như vậy.
Edit by Nhài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...