Cuối cùng, Cố Tư cũng nhận ra rằng cô đã uống quá nhiều.
Cô vội vàng dừng lại, xua tay, “Không được, không được, hình như tôi hơi quá rồi.”
Ninh Tôn cũng gật đầu, “Có vẻ như vậy.”
Ra ngoài uống nhiều quá cũng không tốt.
Cố Tư chuẩn bị đứng dậy, “Không được rồi, tôi phải về nhà thôi, tôi uống nhiều quá, ở bên ngoài sẽ không an toàn.”
Ninh Tôn bật cười, sau đó đứng dậy đến đỡ Cố Tư, “ Để tôi đưa cô về.”
Cố Tư nhìn lên Ninh Tôn, sau đó gật đầu, “ Được, được, nhưng cũng nên tranh thủ chở tôi về sớm, ở ngoài đường giờ này cũng dễ gặp người xấu gây phiền phức.”
Đi đường gặp chuyện xấu, suy nghĩ cũng vẫn còn cẩn thận.
Ninh Tôn lấy cây đàn của mình rồi đỡ Cố Tư ra ngoài.
Hai người lên xe của anh ta.
Trong xe, Cố Tư đã ngủ thiếp đi.
Cô ngả người ra ghế, khuôn mặt đỏ bừng.
Ninh Tôn có chút bất đắc dĩ, cô vậy mà tin tưởng anh, đã nói nhiều như vậy, còn uống khá nhiều rượu.
Cô còn không nghĩ, anh nếu là người xấu, thì cô phải làm sao đây.
Ninh Tôn khởi đông xe rồi lái về phía nhà của Cố Tư.
Khi đến nhà Cố Tư thì thời gian cũng không còn sớm.
Trì Uyên ngồi trên sofa vẫn còn chưa ngũ, kênh TV không biết đổi bao nhiêu lần.
Anh trông có chút phiền muộn, còn xem giờ liên tục
Thời gian trôi qua một chút, sự kiên nhẫn của anh cũng mất đi một chút.
Cuối cùng, bên ngoài có tiếng xe truyền đến, rồi một tia sáng vụt qua.
Trì Uyên lập tức đứng dậy
Xe của Ninh Tôn dừng ở cổng sân.
Cố Tư còn ngủ.
Ninh Tôn gọi cô hai lần, nhưng cô không tỉnh.
Cuối cùng, Ninh Tôn không còn cách nào, ôm Cố Tư xuống xe.
Đây lần đầu anh ôm một cô gái, không ngờ lại nhẹ như vậy.
Ninh Tôn cúi đầu nhìn Cố Tư, dáng vẻ bất cần, không có chút đề phòng nào, nếu gặp người không đứng đắn, thì chắc sẽ xảy ra mấy chuyện không hay.
Ninh Tôn bước vào cổng sân ôm Cố Tư, Trì Uyên ở cửa cũng bước ra.
Gương mặt anh u ám trầm trọng.
Anh ta đi tới, trực tiếp nói: “Đưa cho tôi.”
Ninh Tôn không buông tay, “Đi vào rồi nói sau.”
Anh ta vòng qua Trì Uyên rồi vào nhà.
Đây là lần đầu tiên vào nhà của Cố Tư, cảm thấy trang trí rất ấm áp.
Lần này Trì Uyên bước đến, không hỏi han gì nữa, chỉ đi thẳng đến chỗ Cố Tư.
Anh bước lên lầu, vừa đi vừa nói: “Lúc ra về đóng cửa giúp tôi, đóng luôn cả cửa cổng.”
Ninh Tôn đứng đó, nhìn Trì Uyên biến mất ở góc cầu thang, ôm Cố Tư trước khi quay người rời đi.
Còn Trì Uyên, ôm Cố Tư đến thẳng phòng của cô, ném cô lên trên giường.
Cố Tư đã lật úp trên giường hai lần, nhưng cô vẫn không thức dậy.
Cô càu nhàu, trở mình rồi trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Mùi rượu bám đầy cơ thể.
Trì Uyên xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng đi được hai bước lại dừng lại.
Căn bệnh sạch sẽ lại dở chứng khiến anh ngứa ngáy trong lòng.
Anh không thể nhìn nổi hình tượng này.
Thế là đứng đắn đo một lúc, anh xoay người lại, đỡ Cố Tư, “Tỉnh dậy đi, rồi thay áo quần đi.”
Cố Tư mà tỉnh được mới là lạ, cô đã ngủ một giấc thật sâu.
Trì Uyên hít thở sâu hai hơi rồi cởi quần áo cho Cố Tư.
Anh xoay người đi vào tủ tìm bộ đồ ngủ của Cố Tư, lấy bộ đồ ngủ ra nhìn Cố Tư đang nằm trên giường nghiêng người.
Cảm thấy bất lực, anh quay người đi vào phòng tắm lần nữa, cho nước vào bồn tắm.
Đứng bên bồn tắm, nhìn nước trong bồn từ từ dâng lên.
Trì Uyên không biết mình đang làm gì.
Theo lí trí, anh chỉ nên ném cô lên giường rồi mặc kệ.
Nhưng trên thực tế, anh lại mở nước, rồi đem Cố Tư đặt vào bồn tắm.
Quần áo bó sát, đều không được cởi ra.
Để nguyên như vậy, đặt vào
Cố Tư đã cảm nhận được điều đó sau khi thấm nước
Cô mờ màng mở mắt ra, nhưng cô vẫn biết là Trì Uyên “Là anh, em có về nhà rồi phải không?”
Trì Uyên không tức giận, “Ừ, về đến nhà rồi, tôi còn phải hầu hạ cô đây.”
Cố Tư nhắm mắt lại, cô cười ngốc, “Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Edit by Bell.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...