Nghe Ninh Tôn nói cảm ơn, Ninh Tú bật cười xua xua tay: “Có gì tốt mà cảm ơn, tôi cũng có lợi, không phải hoàn toàn là vì cậu.”
Ninh Tú chính là như vậy, có cái gì thì nói cái đó, anh ta dường như cũng không nhỏ nhen nói dối.
Anh ta như vậy ngược lại trong lòng Ninh Tôn không có gánh nặng gì, Ninh Tôn hơi do dự một chút rồi mới nói: “Tối hôm nay có muốn cùng nhau ăn cơm không, ngày mai tôi đi rồi.”
Ninh Tú hơi trầm ngâm một chút, sau đó hỏi anh: “Có những ai?”
Ninh Tôn nói thật, chắc hẳn là có những người Chương Tự Chi, Trì Uyên và Cố Tư.
Quan hệ Ninh Tú và những người này không phải đặc biệt tốt, không quen biết quá nhiều.
Anh ta ngưng một chút, không trả lời liền, nhưng cũng không từ chối: “Để xem lại, tôi xem thử ở đây thu dọn như thế nào, nếu có nhiều thời gian, thì tôi liên lạc với cậu.”
Ninh Tôn gật gật đầu, sau đó chuyển mắt, nhìn xung quanh.
Phòng khách đã được dọn dẹp xong, ngoại trừ ghế sofa bọn họ ngồi, những chỗ khác đều đã được bao phủ bởi lớp chống bụi.
Bây giờ nhìn như vậy, người chưa đi đã lộ ra hoang vắng.
Ninh Tôn hỏi Ninh Tú tiếp theo có dự định như thế nào.
Ninh Tú dựa lưng vào ghế sofa, từ từ thở dài: “Tôi có bất động sản ở bên ngoài, có lẽ là sẽ chuyển đến đó ở, sau đó mỗi ngày bận rộn chuyện công ty, cuộc sống mà, thực sự thì cũng không có thay đổi gì quá lớn.”
Nhiều năm như vậy anh ta cũng là trải qua như vậy, không có cái gọi là tốt hay không tốt.
Trước khi Ninh Bang mất anh cũng như vậy, sau khi mất, điều thay đổi trong cuộc sống của anh ta cũng chỉ là chuyển sang một chung cư loại nhỏ, sau đó mỗi ngày không cần gặp mặt ba mẹ con kia nữa, còn những điều khác, thật sự không thay đổi gì.
Ninh Tôn hơi chần chừ, rồi vẫn nói với anh ta: “Luôn sống một mình thì cũng không tốt lắm.”
Ngay lập tức Ninh Tú bật cười: “Tôi với cậu không giống nhau, tôi không có vận may tốt như cậu, từ mỗi phương diện mà nói, tôi không có buông bỏ được như cậu.”
Ninh Tôn có thể cái gì cũng không quan tâm, cứ thế mà rời khỏi nhà họ Ninh, nhưng anh ta thì không thể.
Ninh Tôn có thể quên đi hết tất cả những chuyện lúc trước, bắt đầu một cuộc sống mới cho bản thân, anh ta cũng không thể.
Nhà họ Ninh cho anh ta rất nhiều thứ, đồng thời cũng tước đoạt rất nhiều.
Anh ta đối với cuộc sống đã không còn nhiệt tình nữa, cứ như vậy mà trôi qua dường như không tốt lắm, nhưng cũng không tệ.
Vậy nên từ rất lâu trước đây anh liền quyết định chủ ý như vậy, cứ như vậy thôi.
Trải qua như thế nào còn không trải qua, sau này khi về nhà tìm một viện dưỡng lão, cũng là yên ổn đi hết một cuộc đời.
Có rất nhiều chuyện nghĩ thông suốt rồi, không xoắn xuýt nữa, cũng có thể cầm lên được thì cũng thả xuống được.
Ninh Tôn nghe Ninh Tú nói như vậy, cũng không có lời nào khác có thể khuyên anh ta, cuộc sống của mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, không phải người ngoài thì có thể nhúng tay vào được.
Anh chỉ có thể gật gật đầu, sau đó dẫn Hứa Thanh Du đứng dậy tạm biệt.
Ninh Tú tiễn Ninh Tôn đi ra nhà tổ họ Ninh.
Ba người từ nhà chính đi ra ngoài không quá xa, Ninh Tôn có chút không kiềm được, quay đầu lại nhìn nhìn.
Cửa sổ tầng hai nhà chính đang mở, có một người đứng ở cửa sổ.
Không cách không quá xa, Ninh Tôn có thể nhận ra được, đó là Ninh Tương.
Ninh Tương đang nhìn về hướng anh, qua vài giây Ninh Tương đưa tay vẫy tay với anh, có lẽ là đang nói tạm biệt với anh.
Tạm biệt, lần này cũng không biết lần sau gặp lại là lúc nào.
Ninh Bang đã qua đời rồi, tất cả ân oán dường như cũng đều mất đi.
Ninh Tôn cùng Hứa Thanh Du đi ra khỏi nhà tổ họ Ninh, lái xe về nhà, kết quả xe vừa mới đi vào chung cư, có người chặn lại.
Người chặn xe bọn họ cũng không phải nghề nghiệp gì, mà chính là cô gái thích A Trạch kia.
Cô ta dang hai cánh tay, chặn có trước xe, mím môi, biểu cảm hơi bướng bỉnh.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều đứng hình, may mà tốc độ xe không phải quá nhanh, phanh xe một cái cũng liền dừng lại.
Hai người không xuống xe, chỉ nhìn cô gái ở phía trước xe.
Cô gái đó vẫn dang hai tay, xe dừng lại rồi, động tác của cô ta cũng không có thu hồi lại.
Ninh Tôn nhìn bên ngoài, nói với Hứa Thanh Du: “Có chuyện gì với cô gái này vậy?”
Hứa Thanh Du cười haha: “Không rõ, cảm thấy có chút cố chấp.”
Cô đã không chỉ một lần thanh minh mình và A Trạch không có bất cứ quan hệ gì rồi, cũng không có tình cảm nào khác với A Trạch, nhưng cô gái này sống chết biến cô trở thành tình địch.
Lần trước cô ta ở trên đường gọi mình lại, lần này không biết lại xảy ra chuyện gì.
Đoán bừa một chút, có thể là xảy ra tranh cãi gì với A Trạch.
Cô gái đó vẫn không nhường đường, xe cũng không thể mãi dừng như vậy được.
Hứa Thanh Du liền muốn đẩy cửa xe đi xuống, muốn giải quyết chuyện này.
Kết quả Ninh Tôn đưa tay giữ cánh tay cô: “Để anh.”
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng được, cô gái này không nghe được lời mình nói, nói nhiều nữa cũng vô dụng.
Có lẽ để Ninh Tôn đi, nói chuyện, ngược lại cô ta có thể tin tưởng.
Ninh Tôn xuống xe, Hứa Thanh Du ở trong xe đợi.
Ninh Tôn đi đến bên cạnh cô gái đó, hai người nói cái gì Hứa Thanh Du không thể nghe được, nhưng có thể nhìn ra được, biểu cảm cô gái đó không dễ nhìn lắm.
Sau khi Ninh Tôn nói vài câu, cô gái đó dường như hơi tức giận, trừng mắt to.
Sau đó Ninh Tôn dường như là mỉm cười, lại nói câu gì đó, sau đó cô gái kia xoay đầu nhìn Hứa Thanh Du ở trong xe.
Hứa Thanh Du không có biểu cảm gì, không chột dạ cũng không cố ý, cô gái này cũng khá là đáng thương.
Chẳng qua chỉ là thích một người, ngay cả bản thân cũng đánh rơi.
Cô gái nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du một lúc lâu, sau đó quay đầu nói gì đó với Ninh Tôn.
Ninh Tôn bật cười, Hứa Thanh Du nhìn thấy vai của anh đều run lên.
Anh cười như vậy, biểu cảm cô gái đó càng khó coi hơn, hung hăn nhìn chằm chằm Ninh Tôn, sau đó xoay người bỏ đi.
Hứa Thanh Du nhíu mày, không nghĩ đến sự việc thế mà lại được giải quyết đơn giản như vậy, từ đầu đến cuối không quá năm phút đồng hồ.
Ninh Tôn đợi một lúc, rồi xoay người đi lên xe.
Hứa Thanh Du hơi tò mò: “Hai người vừa mới nói cái gì vậy?”
Ninh Tôn dường như không xem như chuyện gì: “Cũng không nói gì, cô ta xem A Trạch như một bảo vật, mà người đàn ông đó trong mắt anh cái gì cũng không phải.”
Anh nói như vậy, Hứa Thanh Du lờ mờ liền nghĩ đến điều gì đó.
Lần trước cô ở trước mặt cô gái đó không ngại mà nói ra, A Trạch và Ninh Tôn đứng cùng một chỗ, người có mắt có đầu óc, khẳng định đều chọn Ninh Tôn.
Cô là bị bệnh mới buông bỏ Ninh Tôn chuyển mắt nhìn trúng A Trạch.
Chẳng qua cô giữ thể diện cho cô gái đó, nghĩ lại Ninh Tôn cũng không quen cô ta.
Hứa Thanh Du cũng bật cười: “Cũng tốt, anh nói với cô ta như vậy, có lẽ về sau cô ta cũng sẽ không dây dưa nữa.”
Mà thực sự cũng không có cái gọi là sau này nữa, ngày mai bọn họ đã đi rồi.
Chỉ bất quá sau lần này, có lẽ cô gái đó có thể tự mình nghĩ thoáng.
Xe lái về đến nhà, Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi lên lầu, vừa mở cửa đã nhìn thấy mẹ Ninh đang nhảy múa một mình ở trong phòng khách.
Bà cũng không biết ở đâu có cái loa này, phát những bài hát thịnh hành cùng thời với bà.
Sau đó một mình bà ở trong phòng khách nhẹ nhàng khiêu vũ.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đứng ở cửa đưa mắt nhìn nhau, không đi vào ngay.
Mẹ Ninh thực sự cũng biết bọn họ đi vào, nhưng động tác của bà không dừng lại.
Bà mở miệng nói: “Bên kia xong hết việc rồi à?”
Ninh Tôn nói vâng, sau đó hỏi: “Đang làm gì vậy? Ông ta chết khiến mẹ vui thành như vậy sao?”
Mẹ Ninh bật cười: “Không phải, không có liên quan gì đến ông ta, hôm nay mẹ xem thử kịch bản kia, trong đó có một cảnh mẹ khiêu vũ, mẹ cảm thấy tập diễn cũng khá tốt.”
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du lúc này mới đi đến phòng khách.
Hứa Thanh Du đi qua ngồi ghế sofa, xoay người tựa vào ghế sofa xem mẹ Ninh.
Có thể là những thứ cổ điển đều có sức hút riêng, và điệu nhảy của mẹ Ninh cũng rất đẹp, với âm nhạc tao nhã, nó thực sự mang một vẻ đẹp cổ điển nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...