Thực ra Cổ Tư cũng không biết ở đây có gì vui.
Bản thân cô không ham chơi lắm, lần này ra ngoài vốn là để giải sầu, chạy trốn những thất bại gặp phải trong cuộc sống thực.
Không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại dần trở thành như vậy giờ.
Cô chống cằm, nghiêng người về trước, “Tôi cũng không biết ở đây có gì vui nữa, hay là để tôi về lên mạng tìm xem có khu du lịch nào không?”
Cô nói một cách thờ ơ, giống như hoàn toàn không phát hiện tư thế này có gì không thỏa đáng.
Đồ bơi Cổ Tư mặc là kiểu khá hở hơn nữa cô còn nghiêng người về trước nên phong cảnh trước ngực hơi khó che đậy.
Trì Uyên họ một tiếng rồi dời mắt.
Mặc dù trước đây chuyện thân mật gì hay người cũng đều làm cả rồi, nhưng anh vẫn hơi không quen khi nhìn cô nhưvậy.
Trước đây hai người quấn lấy nhau đều tắt đèn, anh cũng chưa từng nhìn kỹ cơ thể của cô.
Cổ Tư thấy Trì Uyên dời mắt thì có hơi muốn cười.
Cô không đổi tư thế, “Anh không đi bơi à?”
Mặc dù ở đây nhiều người nhưng đa số đều tập trung ở khu nước nông, bên khu nước sâu vẫn yên tĩnh.
Trì Uyên quay đầu nhìn bên khu nước sâu.
Trước khi đến, quả thực anh muốn bơi hai vòng để thư giãn.
Nhưng sau khi đến, nhìn thấy Cố Tư thì anh đã bỏ ý định này.
Bây giờ người phụ nữ này rất không ngoan, anh cứ cảm thấy không có mình ở bên giữ cô thì không chừng cô có thể làm ra chuyện gì đó.Vốn dĩ anh không sợ cô làm ra chuyện gì.
Chỉ là hoàn cảnh của anh khá phức tạp, anh không hi vọng cô gây rắc rối cho mình.
Nhưng bây giờ dáng ngồi của Cổ Tư, vóc người này lộ ra…
Cho nên anh dứt khoát đứng lên, “Vậy tôi qua đó, cô ở đây chú ý một chút.”
Anh không nói chú ý gì, nhưng mọi người đều hiểu cả.
Cổ Tư ừm một tiếng, cô nhìn Trì Uyên đi về phía bể bơi.
Cô chậm rãi ngồi thẳng người, dựa vào lưng ghế.
Ghế này hơi cứng, ngồi không thoải mái.
Trì Uyên xuống bể, chậm rãi bơi hai phía Từ chỗ Cổ Tư chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Trì Uyên trong hồ bơi.Một lúc sau cô thu tầm mắt lại.
Cô không biết bơi, chỉ đơn giản là chán nên cô đến đây giải trí.
Bây giờ Trì Uyên đến, không hiểu sao cô cảm thấy càng chán hơn.
Người như Trì Uyên, có lẽ cô chọc thế nào anh cũng không quan tâm.
Cô ngồi tại chỗ thở dài, sau đó Tử Thư đến.
Có lẽ người này vẫn luôn ở chỗ khác để ý đến cô và Trì Uyên.
Tử Thư ngồi ở chỗ của Trì Uyên, anh ta cau mày, “Hai người nói gì rồi, chưa nói được mấy câu mà anh ấy đã vứt cô ở đây rồi.”
Cố Tư dựa vào ghế, kéo đồ bơi, cố gắng bọc mình lại, “Không nói gì cả, chỉ nói anh ấy đến cũng đến rồi nên đi bơi đi.”
Tử Thư chậc chậc hai tiếng, “Người đàn ông này đúng thật là.”
Cố Tư cười, nghĩ đến chuyện vừa rồi, “Sếp anh nói muốn ở đây chơi hai ngày, hỏi tôi có chỗ nào muốn đi không, tôi chửa từng đến đây, anh biết ở đây có dì chơi vui không?”
Tử Thư nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc, đột nhiên bật cười, “Có chứ, chẳng phải chúng ta đều từng đi rồi nhưng chưa chơi đã sao.
Lận này đúng lúc lắm,đưa chồng cũ của cỗ cùng đi, chỗ Thiên Nhai Hải Giác đó phải đi cùng người yêu mới có ý nghĩa”
Cố Tư nhìn Tử Thư, nhất thời không phát biểu ý kiến: Tử Thư hào hứng, “Đến lúc đó tôi chụp ảnh cho hai người, tôi nghe nói chụp.
ảnh ở Thiên Nhai Hải Giác thì sau này.
có thể bên nhau dài lâu.
Cố Tư không kiềm được nói, “Thực ra tôi rất muốn hỏi anh, sao anh lại cố chấp.
chuyện của tôi với Trì Uyên như vậy? Tôi cảm thấy anh thế này thật sự giống như một kể dắt gái”
Tử Thư tổn thương nói, “Cô miêu tả kiểu gì thế, quả thực tôi hi vọng hai người có thể ở bên nhau, chủ yếu là cảm thấy hai người rất hợp nhau, hơn nữa tôi với cô nói chuyện cũng hợp.
Bây giờ Cố Tư đã hiểu, “Nếu bên cạnh Trì Uyên xuất hiện người khác, anh sợ không hòa hợp với người đó à?”
“Cũng không phải là sợ không hợp” Tử.
Thư gãi đầu, “Chỉ là cảm thấy thế, so với người khác thì tôi vẫn hi vọng cô làm bà chủ của tôi hơn, chỉ đơn giản như vậy.
Hơn nữa tôi cảm thấy chồng cũ của cô cũng quan tâm đến cô..”
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...