Buổi chiều Quách Châu không sắp xếp công việc cho Hứa Thanh Du, chỉ bảo cô ở khu vực cắt may cố gắng luyện tay cho tốt.
Hứa Thanh Du biết Quách Châu thế này là đang mở ra cho mình một cái cửa sau, lần này cô không nói lời cảm ơn, chỉ cười cười với Quách Châu.
Hai người đều ngầm hiểu trong lòng.
Cả một buổi chiều Hứa Thanh Du ở đây thao tác tỉ mỉ để quen thuộc với máy may, những chiếc máy may trong trong công ty đều có giá cao hơn rất nhiều so với những chiếc trước đây cô được tiếp xúc ở trường học.
Rất nhiều thứ đều là tự động, không cần chính mình phải làm những điều chỉnh dư thừa.
Lúc Hứa Thanh Du đang ở đây làm việc, Viên Sơ đã mang theo người học việc trong tay cô ta tới đây, nhìn dáng vẻ cũng là có một số người học việc muốn đến đây tiếp xúc với công việc cắt may
Nhìn thấy Hứa Thanh Du ở đây Viên Sơ hơi ngạc nhiên, có điều cô ta không qua đây chào hỏi, chỉ mang người của mình đi tới tìm một cái máy may, bảo bọn họ thao tác thực tế trên máy.
Hứa Thanh Du có chút muốn cười, cũng không biết là vì cái gì, chỉ là cảm thấy giống như trưa nay cô và Quách Châu kẻ xướng người họa đã bắt đầu có tác dụng rồi.
Dựa theo tính tình trước đây của Viên Sơ, cho dù là trường hợp gì nhìn thấy cô khẳng định là phải chào hỏi một tiếng, nhưng bây giờ lại có thể không thèm để ý đến cô.
Hứa Thanh Du còn vô cùng vui mừng, cô thích loại cảm giác bị người ta xem nhẹ.
Viên Sơ mang người tìm một cái máy may, bắt đầu thao tác thực tế, được một nửa đường cũng nhìn sang chỗ Hứa Thanh Du một chút, nhưng đến cuối cũng cô ta vẫn không chào hỏi.
Hứa Thanh Du không quan tâm nhiều như thế, bản thân cô lại cắt ra một chiếc quần tây, sau đó giẫm lên máy may bắt đầu may.
Áo sơ mi, quần tây bắt đầu được đặt lên thân mô hình mẫu trưng bày, ít nhất chính Hứa Thanh Du cảm thấy vẫn là nhìn tạm ổn, không mất mặt mũi.
Bận bịu như thế cũng đã đến giờ tan làm, Hứa Thanh Du thu dọn mặt bàn máy may một chút, thu lại những tấm vải dệt còn lại, mấy cái hộp nối cũng thu xếp ổn thỏa.
Khôi phục lại hình dáng ban đầu của mặt bàn máy may, Hứa Thanh Du cũng liền trở về phòng làm việc.
Cô cảm thấy một buổi chiều ngày hôm nay vô cùng phong phú, trước đây đều là kiến thức trên sách vở, bây giờ thao tác thực tế, cảm thấy được hoàn toàn không giống nhau.
Quay về phòng làm việc thu xếp một chút, người trong phòng làm việc cũng không còn mấy, Hứa Thanh Du thở ra một hơi mới ra khỏi phòng làm việc.
Vừa ra khỏi cửa đúng lúc chạm mặt Quách Châu cũng từ phòng làm việc đi ra, hai người cũng liền cùng nhau đi xuống tầng.
Lúc xuống tầng Quách Châu lại nói: “Qua hai ngày nữa tôi còn có một chương trình cần tham gia, hẳn là có hai ngày không ở đây, có điều hai ngày này tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc với các cô.”
Cô ấy nói xong Hứa Thanh Du liền hỏi: “Tôi nghe người ta nói chúng ta hình như là có chia đội, tôi còn chưa có vào đội.”
Quách Châu suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi kéo cô vào muộn một chút, có điều tôi sẽ liên lạc riêng với cô, có một vài nhiệm vụ sẽ ủy thác cho một mình cô, trong đội cô cố gắng hết sức đừng nói chuyện, nhân viên bên trong vô cùng phức tạp.”
Hứa Thanh Du vốn cũng không phải là người thích tán gẫu, nghe thấy cô ấy nói như vậy liền gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi, tôi vào chủ yếu là muốn nhìn một chút, bình thường có phải có nhiệm vụ gì ủy thác.”
Quách Châu sợ Hứa Thanh Du suy nghĩ nhiều, sau đó lại nói: “Trong đội phần lớn thời gian tôi cũng không nói chuyện, cố gắng đừng nhập đội, nhập đội nhập không ra được tình cảm, chỉ sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét ghen tị trong lòng mà thôi.”
Hứa Thanh Du vừa nghe cô nói như vậy liền nở nụ cười, lời này Quách Châu nói thật sự không sai, quả thật chính là như vậy.
Thời gian đại học của cô, người trong ký túc xá cũng kéo đội, bình thường mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, nếu như thật sự tốt, lúc kết giao bình thường thì tốt đẹp, không cần phải ở trong đội thể hiện ra.
Mấy người các cô đều có quan hệ cạnh tranh, nói chuyện chỉ biết mọi người cất giấu tâm tư cẩn thận, mang theo một ít hâm mộ, đố kị, căm tức.
Đi đến đại sảnh Hứa Thanh Du và Quách Châu tách ra, Hứa Thanh Du vội vàng ra cửa gọi xe, lúc lên xe gửi tin nhắn cho Ninh Tôn như thường lệ, hỏi anh quay phim đã kết thúc hay chưa.
Đúng lúc vào khoảng thời gian Ninh Tôn đang nghỉ ngơi, vì thế trực tiếp gọi điện thoại lại.
Bên Ninh Tôn có hơi ồn ào, anh hẳn là đang nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Du có chút không kìm nén được, nói cho Ninh Tôn nghe chuyện chiều hôm nay thao tác thực tế trên máy may.
Ninh Tôn bật cười: “Nói như vậy, quần áo sau này của anh đã không cần ra ngoài mua nữa rồi nhỉ?”
Hứa Thanh Du dừng lại một chút vội vàng nói: “Anh còn nói nữa, vậy quần áo sau này của anh đều có thể do em thiết kế, hôm nay em về sẽ thiết kế cho anh một bộ.”
Ninh Tôn cười haha mấy tiếng: “Đừng có vội, anh hi vọng chờ nền tảng của em chắc chắn mới thiết kế cho anh, đến lúc đó anh có thể trực tiếp mặc ra ngoài tham gia bất kỳ trường hợp hoạt động nào.”
Hứa Thanh Du hừ một tiếng: “Em sẽ bắt anh mặc thử, cho dù bây giờ em thiết kế ra cũng không đẹp, anh cũng phải mặc ra ngoài gặp người ta.”
Hai người ở trong điện thoại ngọt ngào một hồi, chờ đến khi xe đến cửa khu chung cư, Hứa Thanh Du xuống xe, cũng đồng thời cúp điện thoại.
Cô vừa ngân nga ca hát vừa đi về nhà, cũng không biết có phải là đã quen rồi hay không, đoạn thời gian sống tách ra với Ninh Tôn như thế này, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Đoạn thời gian trước mỗi ngày về đến nhà, đối mặt với sự vắng vẻ của căn nhà, cô luôn cảm thấy hối hận, cảm thấy mình đáng thương biết bao nhiêu.
Nhưng hiện tại không như vậy nữa, bây giờ cô cảm thấy có nhiều thời gian một mình nhàn rỗi cũng rất tốt.
Ít nhất lúc cô phác thảo thiết kế thì cần phải yên tĩnh tuyệt đối, bây giờ cuộc sống như thế này đúng lúc thích hợp với cô.
Hứa Thanh Du ngâm nga một điệu hát dân gian quay về nhà, mẹ Ninh lại không ở nhà, Hứa Thanh Du tự mình đi nấu cơm, vừa ăn cơm vừa lên mạng đọc tin tức mới.
Chủ yếu cũng muốn lấy kinh nghiệm, thiết kế cho Ninh Tôn một bộ quần áo hợp thời.
Cô còn đang xem, trên màn hình điện thoại hiện ra có một tin nhắn gửi đến.
Có tin nhắn, Hứa Thanh Du tiện tay mở tin nhắn ra.
Sau khi mở cô liền sửng sốt, đoạn tin nhắn này không có tên người gửi đến, nhưng Hứa Thanh Du biết là ai.
.
Truyện Quan Trường
Tin nhắn chỉ có mấy từ: “Cô và Ninh Tôn đã lấy chứng nhận kết hôn rồi nhỉ?”
Hứa Thanh Du có chút muốn cười, cô không nghĩ đến Nam Nhạc tới lúc này rồi lại còn có thể cố chấp với chuyện của mình và Ninh Tôn như thế.
Cô và Ninh Tôn đã lấy giấy chứng nhận hay chưa cũng chẳng hề có liên quan đến cô ta, cô ta cứ truy hỏi không dứt như thế, cũng không biết là muốn làm cái gì.
Hứa Thanh Du còn đang nghĩ nên trả lời lại như thế nào, Nam Nhạc đã lại gửi tin nhắn tới.
Đoạn tin nhắn này có hơi dài, nội dung cũng rất nhiều, đại khái nói rằng, nếu như Hứa Thanh Du và Ninh Tôn thật sự đã lấy giấy chứng nhận rồi, cô ta cũng chúc phúc cho hai người, sở dĩ muốn có một đáp án chắc chắn, là vì cô ta muốn khiến bản thân hoàn toàn hết hy vọng.
Đối với Hứa Thanh Du, cô ta cũng không có gì để nói, cô ta nói về đoạn tình cảm đơn phương mà cô ta đã trả giá, có thể đã bỏ vốn quá lớn rồi, cho nên không cam lòng, liền cứ như vậy không giải quyết được chuyện gì.
Cô muốn thời khắc cuối cùng cho mình một đáp án chính xác để buông tay, cũng coi như là một loại kỷ niệm.
Hứa Thanh Du không hiểu những người trí thức bọn họ vì sao đều già mồm cãi láo như thế này, cô cũng có hơi do dự, sợ rằng nói với Nam Nhạc rồi, cuối cùng chuyện truyền ra sẽ không có lợi với Ninh Tôn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được, trả lời Nam Nhạc đúng một từ: Đúng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...