Yêu Lại Từ Đầu 2


Hứa Thanh Du bị dọa giật mình, quay đầu nhìn người vừa nhích tới, “Có chuyện gì?”
Người đó trượt ghế lại gần, thấp giọng hỏi Hứa Thanh Du, “Lúc nãy cô Quách nhà tôi gọi cô sang đó nói gì vậy?”
Hứa Thanh Du lắc lắc tập tài liệu trong tay, “Chỉ là đưa cái này cho tôi, để tôi chọn ra một chủ đề trong đó, thiết kế một bản phác thảo hình ảnh cho cô ấy.”
Cô gái này rõ ràng có chút không mấy tự tin, “Không nói gì khác à?”
Vẻ mặt Hứa Thanh Du vô tội, “Không có, không có gì khác nữa.”
Cô gái chép chép miệng, “Không phải vậy chứ.”
Đến lượt Hứa Thanh Du nghe không hiểu, “Tại sao lại nói vậy, trong này còn có chuyện gì khác sao?”
Cô gái trề môi, do dự một lát rồi nói, “Thật ra trước cô có vài người đến ứng tuyển qua, bên phía nhân sự đã thông qua rồi, nhưng đến chỗ cô Quách toàn bộ đều bị cô ta từ chối hết, cho nên tôi rất tò mò, cô làm sao nổi bật lên từ trong đám người đó vậy?”
Đừng nói cô gái này tò mò, Hứa Thanh Du cũng tò mò.

Cô cũng muốn làm rõ tại sao bản thân lại được tuyển dụng, muốn biết chuyện này rốt cuộc có liên quan đến Tống Kình Vũ không.

Cô gái nhìn Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du chỉ lắc đầu, “Tôi cũng không rõ, bên phía nhân sự nhận tôi rồi, sau đó bên này cô Quách cũng không nói là tôi không được, tôi không quen biết cô Quách, hôm nay đến đây cũng mới gặp lần đầu.”
Cô gái nghe cô nói như vậy, trong ánh mắt mang theo nghi ngờ, nhưng cũng không nói thêm nhiều lời nữa, cũng chỉ gật gật đầu, “Là vậy à.”
Trong tay mọi người đều có công việc, sau đó cô gái trượt ghế về chỗ của mình.

Hứa Thanh Du chậm rãi thở hắt ra một hơi, cô đem tài liệu Quách Châu cho cô đặt lên bàn, từ bên trong chọn ra một chủ đề.

Trước khi đặt bút Hứa Thanh Du vẫn là lấy điện thoại ra, muốn nhắn tin cho Tống Kình Vũ.


Cô nghĩ không hiểu chuyện này, cho nên muốn hỏi thử Tống Kình Vũ có phải anh ta giúp đỡ giải quyết vấn đề gì giữa bọn họ không.

Chẳng qua là tin nhắn soạn xong, Hứa Thanh Du lại khựng lại.

Trong lòng cô có chút mâu thuẫn, cô không phải là loại người thích đi cửa sau.

Nếu như tin nhắn gửi đi, Tống Kình Vũ thừa nhận rồi, vậy bên này cô phải làm thế nào.

Mời Tống Kính Vũ ăn bữa cơm thể hiện cảm ơn, hay là nói không cần công việc này nữa?
Cả hai cách xử lý này cảm giác đều không được tốt lắm.

Hứa Thanh Du nhắm mắt lại, cuối cùng xoá tin nhắn đi rồi thoát ra.

Có nhiều lúc hình như chỉ có thể giả ngốc.

Hứa Thanh Du nghỉ một chút, để tinh thần của bản thân ổn định lại, sau đó bắt đầu chuẩn bị bản thảo mà mình phải thiết kế.

Những lúc có việc để làm, thời gian tự nhiên sẽ trôi qua nhanh một chút, cô hạ bút khá chậm, bản phác thảo mới hoàn thành một nửa, thời gian tan làm buổi trưa đã đến rồi.

Hứa Thanh Du nhìn những người trong văn phòng lần lượt rời khỏi, cô tựa người trên ghế, nhìn một lượt thứ mà mình thiết kế ra, nghĩ rồi lại vo tròn vứt đi.


Cảm giác không thuận tay, có lẽ cũng do nguyên nhân lòng cô có chút rối loạn.

Hứa Thanh Du không hề gấp rút rời đi, mà lấy diện thoại ra nhắn tin cho Ninh Tôn bên đó, hỏi anh bây giờ có bận không.

Hôm nay Ninh Tôn không bận lắm, cho dù tham gia lễ khai máy, vẫn có thể nghe gọi điện thoại.

Sau đó anh liền gọi điện thoại cho Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du có thể nghe ra được, bên phía Ninh Tôn âm thanh có chút ồn ào, có lẽ đang ở bên ngoài.

Cô cố gắng khiến giọng nói của mình nghe rất bình thường, “Việc khai máy vẫn chưa xong sao?”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Lần đâu tiên anh biết hoá ra khai máy phức tạp như vậy, có lẽ còn phải thêm lát nữa, bên em thế nào rồi?”
Hứa Thanh Du bên này nếu không tính những lời lúc đầu Quách Châu nói với cô, thật ra mọi việc đều rất tốt, đó là trình tự mà một người bình thường nhậm chức nên có.

Do dự một lát, Hứa Thanh Du mới nói, “Bên em cũng rất tốt, em đã gặp được nhà thiết kế mà em theo, trò chuyện đơn giản vài câu, cảm thấy người cũng không tệ.”
Ninh Tôn nghe thấy cô nói thế, có chút yên tâm hơn, ừ một tiếng, “Bên phía em nếu có chuyện gì thì mau chóng báo cho anh biết.”
Hứa Thanh Du cười, thật ra cho dù cô có chuyện gì, cô cũng không thể nói cho Ninh Tôn biết, Ninh Tôn vào đoàn quay phim, biết cũng không có cách nào giúp được, ngược lại sẽ khiến anh lo lắng.

Vả lại cô lớn như vậy rồi, có chuyện gì cũng không thể cú nghĩ đến về nhà mách, nhất định phải tự mình xử lý.


Hứa Thanh Du vẫn chưa ăn cơm, không có cách nào nói chuyện nhiều với Ninh Tôn, chỉ là báo cho đối phương một tiếng, bên này mình không có chuyện gì liền cúp điện thoại.

Sau đó cô thu dọn bàn làm việc một chút đứng dậy rời đi, kết quả bên này vừa đi ra thì bên kia, Quách Châu đúng lúc từ văn phòng đi ra.

Hứa Thanh Du nhất định phải chủ động chào hỏi trước, gọi lớn một tiếng cô Quách.

Quách Châu quay sang nhìn cô, trước cũng ừ một tiếng, sau đó nói, “Ăn trưa một mình?”
Hứa Thanh Du nói phải.

Quách Châu gật đầu, “Tôi cũng một mình, vậy cùng đi nhé.”
Hứa Thanh Du có chút bất ngờ, chẳng qua sau đó liền đồng ý, “Được ạ.”
Quách Châu dẫn Hứa Thanh Du đến nhà ăn của công ty, nhà ăn của công ty chiếm một tầng lầu, gọi là nhà ăn, nhưng so với loại bếp ăn công cộng lại tốt hơn nhiều.

Chí ít nhìn những món ăn đó đều được làm rất đặc sắc.

Hứa Thanh Du không có thẻ cơm, Quách Châu dùng thẻ cơm của mình mời Hứa Thanh Du quẹt một lần làm Hứa Thanh Du có chút được thương mà lo sợ.

Cô càng nhận định bản thân mình là đi cửa sau vào, nếu không dựa vào tính cách của nhà thiết kế này mà cô biết, không nên đối xử tốt với cô như vậy.

Cô ta chỉ có giống như Nam Nhạc thì Hứa Thanh Du mới thấy bình thường.

Quách Châu đối xử tốt với Hứa Thanh Du như vậy, những người ăn cơm bên cạnh cũng có thể nhìn thấy.

Chẳng qua những người đó nể mặt Quách Châu, cũng ngại thì thầm bàn tán.


Quách Châu và Hứa Thanh Du bước tới tìm một chỗ ngồi xuống, Hứa Thanh Du mở miệng nói, “Cô Quách, chuyện mà cô hỏi tôi sáng nay, tôi về suy nghĩ một chút, có phải có người nhắc tới tôi với lãnh đạo công ty, cho nên công ty mới mở của sau cho tôi vào không.”
Quách Châu đưa mắt nhìn Hứa Thanh Du một cái, “Bản thân cô không biết chuyện này sao?”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Nói thật lòng tôi không hề quen biết người nào có quyền thế, Ninh Tôn quả thật cũng không giúp tôi, cho nên tôi thật sự không biết là ai giúp tôi mở cửa sau.”
Cụ thể là ai, Quách Châu cũng không biết, cấp trên cũng chỉ dặn dò cô một câu, nói cần đặc biệt quan tâm Hứa Thanh Du.

Những chuyện khác những cấp đó cũng không nhắc.

Quách Châu mím môi, “Không biết thì thôi vậy, loại chuyện này biết hay không biết đối với công việc của cô cũng không có gì ảnh hưởng.”
Cô ta lại bổ sung một câu, “Cho dù là dựa vào quan hệ, cũng chỉ là mở cửa sau cho cô, nếu như năng lực của cô không ổn, vẫn không thể qua được ải của tôi, tôi không nhìn xem quan hệ của cô mạnh thế nào, tôi chỉ nhìn năng lực của cô xuất chúng bao nhiêu.”
Quách Châu nói một câu như vậy, trong lòng Hứa Thanh Du vẫn dễ chịu hơn một chút.

Nếu như Quách Châu thật sự vì cô đi cửa sau vào, mà đối xử với cô dễ dãi, yêu cầu cái gì đều rộng lòng nơi lỏng, vậy cô thật sự nghi ngờ chính mình có thể học được điều gì thiết thực từ chỗ Quách Châu.

Lúc hai người ăn cơm Hứa Thanh Du cũng không để ý nhiều, đợi ăn cơm xong cô trở về văn phòng ngồi xuống, đồng nghiệp bên cạnh hô hào một tiếng liền vây lại xung quanh.

Cô gái ban sáng ghé lại nói nhỏ với cô, vội vã hỏi, “Không phải cô nói cô không quen cô Quách sao, làm sao buổi trưa hai người lại cùng nhau ăn cơm?”
Chuyện này nên nói thế nào đây, không quen biết mà cùng ăn cơm trưa cũng đâu có gì không đúng nhỉ.

Hứa Thanh Du vốn dĩ không muốn giải thích, nhưng kẹt vì hiện tại những người này đều là đồng nghiệp mới của cô, cho dù cô không để ý, cũng nhất định phải điều chỉnh quan hệ đồng nghiệp thật tốt.

Cho nên cô vẫn là nói, “Cô Quách thấy trưa nay tôi đi một mình, cái gì cũng không biết, nên nói dắt tôi đi một lát.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui