“Lâm Tĩnh Văn, từ lúc nào cô học được kiểu nói thâm sâu cay nghiệt đó vậy!” Trang Dật Dương bị tôi mỉa mai, sắc mặt thay đổi, cứ như chưa từng có người phụ nữ nào dám nói với anh ta như vậy.
“Tôi thực sự rất tò mò, anh đưa tôi đến đây, thực sự là để bù đắp cho tôi sao? Vậy dùng cách của tôi, cầu hôn tôi đi!” Tôi không để tâm đến cảm xúc của anh, giờ tôi còn sợ cái gì chứ?
Chân trần không sợ đi giày, mấy người họ trông là người có tri thức có đạo đức, nhưng thực ra là những kẻ đạo đức giả, ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân, trong đó bao gồm cả Trang Dật Dương.
“Làm vợ của tôi, giờ cô vân không xứng!” Trang Dật Dương lạnh lùng nói, không hề chấp nhận yêu cầu của tôi.
“Chỉ là nói anh cầu hôn, không phải trở thành vợ của anh.
Anh yên tâm, đàn ông trên đời này có chết hết, tôi cũng không gả cho anh! Anh mới không xứng trở thành chồng của Lâm Tĩnh Văn này!”
Trên người anh ta đầy mùi hôi thối, có chỗ nào xứng với tôi chứ? Tôi chỉ là cảm xúc thuần túy, không phải mấy thứ được giao dịch bằng tiền.
“Nhớ lấy lời cô nói!” Trang Dật Dương quay người rời đi, tôi cho rằng anh ta từ chối tôi.
Nhưng không ngờ anh ra ngoài, đứng trước mặt người nhà họ Trang nói anh muốn kết hôn với tôi, còn nói sẽ cầu hôn tôi.
“Vớ vẩn! Quản gia, mời cô Lâm rời đi cho, Trang gia nhà chúng tôi không chào mừng cô ta!” Ông Trang nói, lập tức có người đến nói tôi rời đi.
Ông nội này cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, mới đầu còn có thiện chí với tôi, là vì trong bụng tôi mang cốt nhục nhà họ Trang.
Cho phép tôi ở đây, chẳng qua là muốn giữ lại cốt nhục của họ.
“Dật Dương, chúng ta cùng đi đi!”
Nếu đã muốn tôi đi, tôi đương nhiên cũng phải mang nhân vật quan trọng của họ đi rồi.
Kế hoạch tự làm tổn thương bản thân, tấn công vào lòng trắc ẩn của Châu Tư Dĩnh, hoàn toàn nằm trong kế hoạch còn lại của tôi.
Chừng nào Trang Dật Dương vẫn còn cảm thấy có lỗi với tôi, thì chứng đó cô ta vẫn không phải đối thủ.
Cho dù tôi không thể dùng xương thịt của cô ta để trả thù, tôi cũng phải khiến cô ta từ từ suy sụp.
“Láo xược, nếu mày muốn đi với cô †a, vậy đừng quay về cái nhà này nữa!”
Trang Vân Đào trừng mắt nhìn Trang Dật Dương, hai cha con lại đứng trên bờ vực tranh cãi.
“Ông nội, chuyện của công ty, con sẽ sắp xếp ổn thỏa, ông không phải lo!”
Trang Dật Dương nói xong liền đẩy xe lăn.
Cùng tôi rời khỏi nhà họ Trang.
Anh ta có thể làm đến bước này, đòi lại thể diện cho tôi ngay trước mặt người nhà họ Trang và Châu Tư Dĩnh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
Châu Tư Dĩnh tốn bao công sức để ở lại đây, tôi lại cùng Trang Dật Dương rời đi, để cô ta lại đó chơi với Trang Dật Thần vậy!
“Lâm Tĩnh Văn, đây là lần cuối cùng!” Trên xe Trang Dật Dương cảnh cáo, tôi cũng thờ ơ mỉm cười.
Cho dù hôm nay anh ta không đồng ý cùng tôi rời đi, tôi cũng chỉ mất chút thể diện, còn có gì để mất nữa chứ?
Quay về căn biệt thự lúc đầu, khi tôi còn đang mang thai đứa bé, lúc đó có biết bao mong đợi, giờ ở đây, tràn ngập bóng tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...