Châu Tư Dĩnh tỏ vẻ vô cùng có lỗi, nói với ông nội: “Ông Trang, con không nói với cha mẹ chuyện này, tránh để họ lo lắng, nên thời gian này con chỉ có thể ở đây làm phiền ông rồi!”
Ông Trang vô cùng tán thành, gật gật đầu, đối với ông mà nói, Châu Tư Dĩnh làm như vậy hoàn toàn là nghĩ cho đại cục.
Nếu chuyện cô ta bị thương để cha mẹ cô ta biết được, sẽ khiến mỗi quan hệ của hai nhờ càng trở nên bế tắc, cứng nhắc hơn.
Là tôn Châu Tư Dĩnh lên làm công chúa, là vợ của cậu chủ.
Còn tôi chỉ là một đứa có hay không cũng được, ngoại trừ cơm mỗi ngày được đưa đến phòng, những lúc khác đều như người vô hình.
Ngồi bên trong phòng lắng lặng lăng nghe tiếng trò chuyện, cười nói của họ ở bàn ăn bên ngoài, tôi tức giận, đập vỡ bát cơm.
Trang Dật Dương đi vào, tôi nói một cách mỉa mai: “Anh nói tôi đến đây ở, là muốn tôi chịu nhục nhã sao?”
“Tôi ở đây ăn cùng cô, được không?” Trang Dật Dương nói người làm mang thêm một phần cơm đến.
“Anh định nuôi tôi như vậy bao lâu?
Chân của tôi khỏi rồi, có phải sẽ đuổi tôi cút đi, sau đó nhìn anh và Châu Tư Dĩnh kết hôn, yêu thương mặn nồng.
Con của tôi đáng phải chết đúng không?” Tôi lạnh lùng nói, suy nghĩ của Trang Dật Dương, tôi căn bản không thể hiểu được, anh ta đưa tôi đến, chẳng qua chỉ là muốn chữa lành vết thương cho tôi!
“Thời gian này tôi sẽ không kết hôn!”
Lần này Trang Dật Dương không nói rõ là sẽ không lấy Châu Tư Dĩnh, xem ra ba ngày qua lại một lần nữa xảy ra biến cố.
Đàn ông, đúng là đạo đức giải!
“Nếu tôi muốn anh đứng trước mặt mọi người cầu hôn tôi thì sao?” Tôi đưa ra yêu cầu, anh ta càng lẩn tránh, tôi càng ép hỏi.
Thấy anh lại muốn im lặng để trốn tránh chuyện này, tôi bật cười chế giếu.
“Trang Dật Dương, để tôi đi đi! Như vậy anh có thể an tâm cùng cô ta sống hạnh phúc, tôi tự sinh tự diệt, không liên quan gì đến anh hết!” Tôi xoay xe lăn muốn đi.
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Tôi trút hết cảm xúc của mình, lợi dụng cảm giác tội lỗi của anh.
Cảm giác tội lỗi đó sớm muộn cũng biến mất, nên tôi phải nhanh chóng trả thù.
Tôi mất đi đứa con yêu quý nhất, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ mất đi tất cả những thứ bọn họ trân quý nhất.
“Cổ phiếu của Trang Thị đang giảm, ban giám đốc hy vọng nhà họ Châu sẽ giúp đỡ.
Trước mắt tôi không thể lay chuyển quyết định của hội đồng quản trị!” Trang Dật Dương lần đầu tỏ ra bất lực trước tôi.
Nhưng có liên quan gì đến tôi chứ?
Điều này chỉ cho thấy Trang Dật Dương không có bản lĩnh!
“Con tôi chết rồi, tôi bị thương đến thành ra thế này, chẳng lẽ không đủ để anh bán đi chút tiền, chút lợi lộc đó sao? Châu gia rốt cuộc cho anh bao nhiêu lợi ích, để Châu Tư Dĩnh có thể thoát được việc bị truy tố.
” Tôi đáp trả, đáng vào những kí ức đau đớn nhất.
Trang Dật Dương anh, ở Dương Thành này, hô mưa có mưa, gọi gió có gió, cũng cần phải nhượng bộ người khác sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...