Biệt thự Lục gia.
Hôm nay Lục phu nhân lại cùng "con dâu cưng" ra ngoài mua sắm thảnh thơi, khi hai người họ đi khỏi thì Khả Như mới chịu bước ra khỏi phòng mình.
Những khi hai người họ ở đây, cô thường hay ngồi một mình ở trong phòng, để tránh mặt hai người họ.
Lục phu nhân cũng chẳng thèm quan tâm tới sự có mặt của cô ở cái nhà này, bà nghĩ sớm hay muộn cô cũng sẽ tự động rời khỏi mà thôi, không cần bà phải phí sức ra tay.
Khả Như mới bước ra khỏi phòng, Tiêu Nhất Thiên đã cùng Thiên Lam chạy tới ôm chân cô.
Hai đứa trẻ làm nũng cô, cưng dễ sợ luôn ý:
- Mẹ ơi, mẹ đưa con và Nhất Thiên ra ngoài chơi được không ạ? Bọn con ở đây chán lắm rồi.
- Đúng đó, mẹ Như cũng chán mà đúng không?
Khi Tiêu Nhất Thiên bắt đầu cảm thấy quý Khả Như, cậu bé thường gọi cô là mẹ Như.
Khả Như cũng không nỡ cấm thằng bé gọi mẹ, nên cứ để yên như vậy.
Thiên Lam lại mở to hai mắt dễ thương nhìn cô, cô bé chu mỏ:
- Nhất Thiên, cậu ấy chưa được đi chơi ở công viên bao giờ.
Mẹ đưa bọn con đi đi mà.
Khả Như cuối cùng cũng mềm lòng đối với hai cục bông nhỏ dễ thương ở dưới chân mình, cô đành cúi xuống nhìn cả hai đứa trẻ.
- Vậy...đi một lát rồi về nha.
- Tuân lệnh mẹ Như ạ.
Cả hai đứa trẻ đồng thanh, ai ai cũng háo hức khi được ra ngoài chơi.
Khả Như vốn còn lo sợ sẽ không được ra ngoài cơ, vì hơn một tháng nay, có nhóm vệ sĩ luôn thay nhau canh chừng cô.
Tuy không ai phát hiện ra, nhưng chẳng nhẽ cô còn không biết đây là do Lục Tề Nam ra lệnh hay sao?
Cô thay đồ để ra ngoài, tay dắt theo hai đứa bé đi tới cổng biệt thự.
Ngay lập tức có hai người vệ sĩ giơ tay lên chặn đường cô.
Cô biết ngay là sẽ như vậy mà.
- Thiếu phu nhân, thiếu gia dặn là không cho cô đi ra ngoài nửa bước ạ.
Khả Như nhìn hai anh vệ sĩ, tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Vậy tôi hỏi, các anh vừa gọi tôi là gì?
- Dạ là thiếu phu nhận.
Cả hai người vệ sĩ đều kính cẩn cúi đầu.
Khả Như mỉm cười, hai tay nắm chặt hai tay của con.
- Tôi lớn hay các anh lớn hả? Lục Tề Nam không ở nhà, các anh đáng lẽ ra phải nghe lời tôi mới phải.
Lập luận của cô sắc bén quá, hai người vệ sĩ nhìn nhau một lúc.
Khả Như lại tiếp tục bổ sung thêm một câu:
- Yên tâm đi, chuyện này chỉ cần hai anh không nói ra, Lục Tề Nam cũng sẽ không biết.
Với lại, tôi chỉ đưa con đi chơi một lát cho đỡ chán thôi, sẽ về ngay mà.
Hai anh vệ sĩ lại liếc nhìn Thiên Lam và Nhất Thiên đang cau có mặt mày, đúng là hơn tháng nay hai đứa trẻ không được ra ngoài chơi rồi.
Nhìn cũng tội.
Cả hai lại nhìn nhau, rồi một người nọ lên tiếng.
- Vậy...thiếu phu nhân mau về sớm ạ.
...
Công viên...
Khả Như ngồi ăn kem nhìn Thiên Lam và Nhất Thiên đang chơi đùa, cô cảm thấy như này cũng rất tốt.
Cô ước gì, Nhất Thiên cũng là con trai của cô thì tốt biết mấy.
Nhưng thằng bé lại là con trai của Lục Tề Nam và Tiêu Ái Như kia, nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy buồn buồn.
Cô ngồi thẫn thờ, ánh mắt vẫn đang dõi theo hai đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau, bỗng nhiên chuông điện thoại của cô vang lên.
Là một số lạ sao? Cô liền nghe máy.
- Alo, ai ạ?
- Khả Như, còn nhớ tôi không?
Đầu dây bên kia, có lẽ là giọng nói mà cả đời này cô cũng không bao giờ quên được.
Là người đã gây ra những nỗi đau cho cô vào hai năm trước, Lâm Thanh Vy.
Cô ta cười phá lên:
- Sao nào, không ngờ đúng không?
- Lâm Thanh Vy, cô muốn gì?
Khả Như cố giữ cho bản thân mình được bình tĩnh, cô ta gọi đến, có lẽ cô ta đang ở gần đây chăng?
Lâm Thanh Vy cười một lúc rồi ngừng cười, cô ta gằn từng chữ một.
Giọng nói của cô ta đáng sợ vô cùng, khiến cho Khả Như có chút rùng mình.
- Cô sẽ biết ngay thôi, vội vàng gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...