Sau khi chẩn đoán nguyên nhân bệnh của Tiểu Thiên Ý, chủ nhiệm khoa cấp cứu đã quyết định dùng phương pháp lọc máu để bài trừ độc tố trong cơ thể của Tiểu Thiên Ý.
Tuy nhiên sức khỏe của Tiểu Thiên Ý không tốt, chức năng đông máu kém, còn đến khám muộn nên đã bỏ lỡ mất thời gian chữa bệnh tốt nhất nên rủi ro của phương án điều trị này là rất lớn.
Chủ nhiệm khoa cấp cứu kéo bố mẹ bé sang một bên và kiên nhẫn giải thích những rủi ro lớn mà ca phẫu thuật phải đối mặt.
Bố mẹ của Tiểu Thiên Ý cắn chặt môi, hai tay chắp trước ngực không ngừng run rẩy.
Chủ nhiệm khoa cấp cứu còn nói: “Trước mắt thì đây là biện pháp duy nhất chúng tôi có thể nghĩ ra, rủi ro rất lớn, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”
Bốn từ “Cố gắng hết sức” này không còn xa lạ gì đối với bố mẹ của Tiểu Thiên Ý.
Từ khi Tiểu Thiên Ý bị bệnh, bố mẹ đã đưa nhóc đến nhiều bệnh viện để điều trị, bốn từ này là những gì mà họ nghe thấy nhiều nhất, đó cũng là những gì họ có thể làm cho Tiểu Thiên Ý.
Mẹ của Tiểu Thiên Ý gật đầu: “Chỉ cần có một tia hy vọng, dù nhỏ thôi chúng tôi cũng muốn cố gắng, hãy cứ làm theo những gì mọi người sắp xếp đi, chúng tôi luôn tin tưởng bác sĩ.”
Nhận được sự đồng ý và khẳng định của người nhà bệnh nhân, bác sĩ bắt đầu mở máy lọc máu ra.
Bị chảy khá nhiều máu và còn phải lọc máu nên sắc mặt của Tiểu Thiên Ý trở nên tái nhợt, chủ nhiệm khoa cấp cứu đã điều một y tá trẻ đến ngân hàng máu để lấy một vài túi huyết tương.
Với sự ra đời của thiết bị lọc máu, số lượng nhu cầu về huyết cũng tăng nhanh chóng.
Nhưng huyết tương mới lấy khỏi ngân hàng máu ra vẫn còn lạnh, thiết bị làm ấm máu lại không đủ thời gian để làm ấm.
Các bác sĩ có mặt ở đây đều tự ý thức cầm lên một túi huyết tương, để nó lên ngực hoặc phía dưới nách, và dùng nhiệt độ cơ thể để làm ấm nó từng chút một.
Chủ nhiệm khoa cấp cứu lớn tiếng nhắc nhở các nam bác sĩ “Cẩn thận, cẩn thận, đừng kẹp vỡ túi huyết tương đấy!”
Trước sự nhắc nhở của ông, Bạch Chỉ ngay lập tức chuyển túi huyết tương dưới nách sang tay cô, cô còn lấy một tờ giấy từ y tá và bao nó bên ngoài túi huyết tương.
Bàn tay cô lạnh ngắt, nhanh chóng vén chiếc áo blouse trắng ra, dán nó bên ngoài chiếc áo thun ngắn.
Một bệnh nhân bên cạnh nhìn thấy, dùng hai bàn tay xoa xoa cho nóng “Bác sĩ, để tôi làm cho.”
“Dạ được ạ.”
Bạch Chỉ lấy túi huyết tương đã không còn lạnh ra đưa cho ông chú giường bên cạnh.
Chú làm ấm túi huyết tương một cách thận trọng, trong khi vẫn cúi đầu không ngừng thở.
Trong lúc này, các bác sĩ, y tá và cả bệnh nhân trong phòng bệnh đều cố gắng hâm nóng huyết tương bằng sự tiếp sức chân thành và ấm áp nhất.
Lấy huyết tương từ nhiệt độ cơ thể của mọi người và thông qua máy truyền đưa nó vào trong cơ thể Tiểu Thiên Ý từng chút một.
Chủ nhiệm khoa cấp cứu đứng trước máy theo dõi nhịp tim, quan sát từng tí một mọi thể trạng của Tiểu Thiên Ý đang dần trở nên bình thường.
Bạch Chỉ lo lắng đến mức tim cô gần như ngừng đập, đầu lưỡi cô vươn ra liếm liếm đôi môi đang bị nẻ của mình, liên tục làm ấm túi huyết tương trong tay, trong lòng thầm cầu nguyện cho Tiểu Thiên Ý.
Với sự nỗ lực giúp đỡ của mọi người, hai tay đang buông thõng ở hai bên cơ thể của Tiểu Thiên Ý hơi cử động.
Mẹ Tiểu Thiên Ý trông thấy thế, lập tức băng qua những thứ hỗn độn trên mặt đất, chạy tới phía giường bệnh.
Nhưng bị chủ nhiệm khoa cấp cứu ngăn lại: “Đợi cho cậu ấy ổn định lại đã.”
Mẹ Tiểu Thiên Ý sốt ruột nhìn con trai trên giường bệnh: “Bác sĩ, con trai tôi bây giờ đã tỉnh chưa?
Chủ nhiệm khoa lắc đầu: “ Vẫn đang mơ màng, độ bão hòa oxy vẫn chưa tăng lên.”
Trả lời xong câu hỏi của gia đình, ông lại bảo y tá: “Cô gọi lại cho ngân hàng máu, bảo họ chuẩn bị thêm bốn đơn vị máu nữa.
Cô y tá nhận được chỉ thị, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, đến trạm y tá để gọi điện.
Nhưng các khoa khác cũng đang phẫu thuật, máu dự trữ trong kho cũng không đủ.
Bạch Chỉ giơ tay lên và nói: ”Tôi cũng thuộc nhóm máu A, tôi sẽ đi rút máu ngay đây.”
Sau cô, thì cũng có một số người làm theo.
Nói xong, dưới sự hướng dẫn của y tá, cô chạy nhanh đến chỗ lấy máu.
Tuy nhiên, trong lúc vài nam bác sĩ vẫn đang chờ tới lượt để lấy máu, một cô y tá chạy tới thông báo cho họ tin dữ rằng ca cấp cứu đã thất bại.
Một tay Bạch Chỉ cầm bông vải ấn vào chỗ máu đang chảy, chậm rãi quay trở lại khoa cấp cứu.
Không ngờ, khi cô bước vào phòng bệnh, mọi người đều lặng đi, ai nấy đều cúi đầu, hai tay chắp trước ngực.
Ngay cả cha mẹ của Tiểu Thiên Ý cũng rất bình tĩnh, không khóc lóc, không to tiếng chất vấn, còn một số người âm thầm đứng bên cạnh không nói gì.
Mẹ Tiểu Thiên Ý lấy từ trong túi ra 1 cây kẹo, nhét vào tay của Tiểu Thiên Ý, bà xoa đầu con và nói: “Thiên Ý, mẹ biết con rất đau, rất cố gắng, giờ thì mong ước của con đã thành hiện thực rồi, đây là thứ mà con luôn muốn ăn, cuối cùng mẹ cũng có thể đưa nó cho con rồi.”
Bạch Chỉ đưa tay lên che miệng, cố kìm nén nước mắt.
Cô lùi lại vài bước, quay đầu bước ra khỏi khoa cấp cứu.
Mặc dù cô biết rằng khả năng thất bại trong cuộc phẫu thuật này lớn hơn nhiều so với thành công, nhưng cô vẫn hy vọng một phần trăm phép màu sẽ xảy ra, may mắn sẽ lại đến với Tiểu Thiên Ý một lần nữa.
Cô che miệng, nghiến chặt răng, chậm rãi đi về khoa của mình.
Dọc đường đi, trong tâm trí cô tràn ngập cuộc trò chuyện giữa cô và Tiểu Thiên Ý trong khu nghỉ mát ngày hôm đó.
Căn bệnh cứ đeo bám mãi trong thân hình nhỏ bé đó, nhưng Bạch Chỉ đã nhìn thấy nguồn năng lượng lớn, ngoan cường, không chịu khuất phục trong đôi mắt trong veo như nước ấy.
Vì buồn nên cô bước đi loạng choạng, nước mắt chảy từ bàn tay chảy vào trong áo.
Lúc này, một bóng người hiện lên trước mắt Bạch Chỉ, một bàn tay lớn xoa đầu cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Chuyện của Tiểu Thiên Ý rất nhanh đã lan qua các khoa khác, đặc biệt là khoa thần kinh chỉ cách khoa ngoại một bức tường.
Điều đầu tiên mà Phó Tây Phán nghĩ đến là hoạt động quyên góp lần này, khi nhìn thấy đứng trước đám đông rồi khóc.
Anh đi theo sau đồng nghiệp của mình, chậm rãi bước xuống lầu, quả nhiên là gặp Bạch Chỉ ở hành lang.
Phó Tây Phán để cô gục đầu vào ngực mình, nhẹ nhàng an ủi: “Cô muốn khóc thì cứ khóc đi!”
“Hu hu…..Phó Tây Phán…”
“ Ừ, có tôi ở đây rồi.”
Một tay Phó Tây Phán nhẹ nhàng xoa đầu cô, tay còn lại đút vào túi áo khoác.
Ai ngờ, anh lại sờ phải cái túi rỗng.
Hai gói khăn giấy thường đặt ở trong túi đã bị Bạch Chỉ lau hết rồi.
Anh đành phải đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai cô rồi cười khẽ: “Sao cô lại khóc nhiều như vậy, giấy của tôi đã bị cô dùng hết rồi.”
“Hừ!”
Bạch Chỉ lập tức đẩy anh ra, lấy giấy từ trong túi mình lau nước mắt.
Phó Tây Phát nhìn người trước mặt giống như một con mèo đang xù lông, trong tim cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Anh cười nói: “Cũng may là cô chưa vào khoa chăm sóc đặc biệt, không thì sẽ bị mù mắt vì suốt ngày khóc mất.”
Bạch Chỉ thôi nức nở, ngẩng đầu nhìn Phó Tây Phán, ngơ ngác hỏi: “Anh đã tới đó chưa?”
“Rồi.” Phó Tây Phán gật đầu, anh bước vài bước, dựa vào lan can, ngước lên và nhớ lại: “Hồi tôi còn đi thực tập, tôi liên tục được điều qua khoa chăm sóc đặc biệt.
Có lần, tôi đã cùng chủ nhiệm thực hiện đến bốn ca phẫu thuật trong một ngày, tất cả đều thất bại.
Trong đó nhỏ nhất là đứa bé chỉ mới sáu tuổi, một người là mẹ của hai đứa trẻ, một người là nam sinh vừa đỗ thủ khoa, người còn lại là một bác sĩ khoa ngoại bảy mươi tuổi.”
“Cuộc phẫu thuật từ bảy giờ sáng tới tận mười giờ tối, mỗi lần ra khỏi phòng phẫu thuật, phải đối diện với vẻ mặt kỳ vọng của người nhà bệnh nhân, nhưng……”
Phó Tây Phán không nói nữa, anh quay đầu lại, liếc nhìn Bạch Chỉ, giơ tay che đầu cô: “Chính vì những điều đáng tiếc này, nên chúng ta mới có động lực để cố gắng làm việc.
Khóc xong thì tốt rồi, đừng cứ đắm chìm trong nó, trái lại sẽ cản trở bước tiến của bản thân.”
Bạch Chỉ nghiêm nghị gật đầu: “Ừ.”
“Chiều nay tôi còn có ca phẫu thuật, trước…….”
Phó Tây Phán có thói quen giơ tay lên, thấy tay không có gì, anh cười gượng, lại cho tay vào trong túi áo, xoay người bước đi thong thả về khoa Ngoại.
***
Vì chuyện của Tiểu Thiên Ý, cả buổi chiều Bạch Chỉ dường như không có tinh thần.
Phó Tây Phán nói không sai, không thể mãi đắm chìm trong nỗi buồn mãi được, nhưng làm việc này thực sự rất khó.
Cô mất mát quay về chỗ thuê nhà, kết quả cô lại tình cờ gặp Lục Uyển Đồng trước cửa.
Cô ấy mang theo một quả dưa hấu to, và một túi lớn đồ ăn vặt, hớn hở nói: “Nhìn xem, nay bổn tiểu thư mang cho cậu cái gì né?”
“Cái gì?”
Bạch Chỉ yếu ớt trả lời.
“Cậu bị sao thế? Tớ có lòng đến thăm cậu nha!”
Sau khi Lục Uyển Đồng nhìn thấy tờ quảng cáo cho thuê nhà của Bạch Chỉ thì rất có hứng thú với chủ nhà của cô ấy.
Trong vòng bạn bè của mình, cô ấy chưa từng gặp qua loại hoa nào lạ như vậy.
Cô cho rằng Bạch Chỉ ở không quá ba ngày chắc chắn sẽ phàn nàn với chủ nhà, ai biết được hai người này lại hòa hợp với nhau, hơn nữa Bạch Chỉ còn khen ngợi chị ấy.
Điều này khiến cho Lục Uyển Đồng thấy càng kỳ lạ hơn.
Bạch Chỉ bỗng nhiên nhớ ra trong hợp đồng thuê nhà có một điều khoản là khi tiếp đãi khách cần phải thông báo cho người còn lại trước một ngày.
Cô ngăn Lục Uyển Đồng ở bên ngoài: “Đồ ăn tớ sẽ nhận, còn cậu thì không được vào.”
“Hả?” Lục Uyển Đồng trợn trừng mắt so với cái chuông còn to hơn, cô cho rằng tai mình có vấn đề.
Cô cần xác nhận lại với Bạch Chỉ, phải làm sáng tỏ việc đuổi khách này, cô bĩu môi lẩm bẩm nói: “Ai da, tớ không cần cậu phải chiêu đãi.
Cậu coi như là mua đồ thôi, có người thay cậu mang tới, tớ chỉ xem qua rồi sẽ đi ngay…..”
Bạch Chỉ không chịu được sự mề nheo của cô ấy, liền mở cửa và đẩy cô ấy vào.
Lục Uyển Đồng đi vào phòng, chỉ liếc mắt một cái, mồ hôi đã chảy ròng ròng.
Bố trí sắp xếp trong căn phòng này thật giống như Bạch Chỉ nói, hoàn hảo đến mức có thể dùng từ tỉ mỉ để miêu tả.
Không những gọn gàng sạch sẽ, mà ngay cả dép lê để ở cửa cũng được xếp gọn gàng, mép giày khít với men gạch đã chữa khỏi bệnh cưỡng chế của cô bao năm nay.
Nhìn hai tủ giày trước cửa, Lục Uyển Đồng thấy khó hiểu: “Giày của cậu vẫn để riêng ra sao?”
“Đúng rồi.
Tớ thích sạch sẽ, cái gì tớ cũng để riêng.
Hơn nữa hai phòng ngủ đều có phòng vệ sinh và ban công, cho nên diện tích chung là rất ít.
Bạch Chỉ vừa nói, vừa nhét những thứ Lục Uyển Đồng mang tới vào ngăn kéo và tủ lạnh.
Cô phải theo thói quen của chủ nhà nên lấy ra một tờ giấy ghi chú, đánh dấu ngày sản xuất và ngày hết hạn trên thực phẩm được cho vào tủ lạnh.
“Chậc chậc chậc!”
Lục Uyển Đồng than thở liên tục, chỗ ở gọn gàng sạch sẽ như thế này, khiến cô cho dù đã thay dép đi trong nhà cũng ngại không dám vào.
Cô nhớ Bạch Chỉ đã từng nói, chủ nhà là một chị gái tốt bụng.
Nhìn cách trang trí của căn phòng, Lục Uyển Đồng đoán gu của chủ nhà cũng không tệ.
Cô tiện tay mở tủ giày bên trái của chủ nhà.
Tuy nhiên khi vừa mở tủ giày ra, cô kinh ngạc tới mức sái quai hàm.
Tủ giày được sắp xếp gọn gàng toàn bộ đều là giày vải và giày da của nam.
Hơn nữa bên trên còn có một đôi giày thể thao được phát vào ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập bệnh viện Nam Quang.
Đôi giày kỷ niệm đó có lẽ được làm riêng để kỷ niệm.
Cho nên sau khi cha cô mang nó về nhà, nó khó đeo tới mức chỉ có thể đặt trên nóc tủ giày làm vật trưng bày thôi.
Lục Uyển Đồng cúi xuống, lật đôi giày lại, trên nhãn có ghi một cái tên quen thuộc.
‘Phó Tây Phán khoa Ngoại’
Cô lén nhìn Bạch Chỉ vẫn đang bận rộn trong bếp, nhanh chóng đặt giày xuống, đóng cửa tủ lại.
Lục Uyển Đồng đi vào bếp giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi trước quầy rượu hỏi: “Cậu từng gặp qua chủ nhà chưa?”
“Chưa từng.
Công việc của chị ấy rất bận, thường xuyên phải tăng ca, tớ cũng thế, cho nên chưa gặp nhau bao giờ.”
“Thế cậu đã xem qua tủ giày chưa?”
“Chưa.
Đồ của người ta, tớ động vào làm gì?”
“Ách!” (nấc cụt)
Lời của Bạch Chỉ có lý lẽ có căn cứ, và Lục Uyển Đồng không thể bác bỏ nó.
Cô cúi đầu uống một ngụm nước ấm, lại hỏi: “Vậy trong khoa Ngoại của các cậu chỉ có một người tên Phó Tây Phán thôi nhỉ?”
“Đúng rồi.
Sao hôm nay câu hỏi của cậu lạ thế?”
“Không, không có gì….”
Lục Uyển Đồng luống cuống nhìn ra chỗ khác, lại cúi đầu uống thêm một ngụm nước nữa.
Một ý nghĩ kinh khủng chợt lóe lên trong lòng cô, chính là chủ nhà và Phó Tây Phán có quan hệ mật thiết như thế nào, nên trong nhà cô ấy mới xuất hiện giày của Phó Tây Phán, nhưng cũng không đúng, trong tủ giày kia một đôi giày của phụ nữ cũng không có.
Ngay sau đó, ý nghĩ thứ hai của Lục Uyển Đồng lại lóe lên trong đầu cô.
Nếu như chủ nhà này chính là Phó Tây Phán, vậy thì việc này dễ hiểu rồi.
Cô nhớ lại những lời phàn nàn của Diệp Viễn Chí về tính cầu toàn của Phó Tây Phán, quả thật có những chỗ tương đồng với chị chủ nhà của Bạch Chỉ.
Lục Uyển Đồng nhìn Bạch Chỉ cười cười, cô áy lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh rồi.
Bạch Chỉ quơ quơ tay trước mặt cô: “Cậu làm gì thế? Sao cười ghê tởm như vậy?”
“Không có gì đâu.” Lục Uyển Đồng đặt cốc xuống, cầm túi xách lên: “Tớ xem nhà xong rồi, tớ về đây.”
“Về vội thế?”
Bạch Chỉ hơi ngạc nhiên, người đang đòi vào nhà là cô ấy, ngồi còn chưa ấm mông lại muốn về cũng là cô ấy.
Lục Uyển Đồng rốt cuộc phát điên cái gì vậy?
Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Tốt hơn hết là bây giờ nên tiễn cô ấy về, còn hơn là bị chị chủ nhà bắt gặp.
“Hihi.
Tớ còn việc quan trọng hơn phải làm.”
Lục Uyển Đồng cố ý sờ sờ cúc áo, cô tự cho rằng mình đã nắm giữ một bí mật to lớn, nên khi ra khỏi khu nhà, tâm trạng vô cùng hớn hở.
Trước đây cô còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để mai mối cho hai người, bây giờ thì tốt rồi, tiến độ của hai người họ nhanh hơn nhiều so với dự đoán của mình.
Cô lấy điện thoại và gửi một tin nhắn.
“Diệp Viễn Chí, có một việc hay lắm, anh có muốn nghe không?”
Phía bên kia trả lời: “Không nghe!”
“Ôi, nghe đi mà, kế hoạch của tôi là như này….”
Diệp Viễn Chí nhìn điện thoại: ? ? ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...