Hai con người, một tóc đen bí ẩn và một tóc hồng đáng yêu, đang bày nhau mưu kế gì đó...
Ắc hẳn chính là tìm cách thoát khỏi bệnh viện - nơi có các ANBU canh gác nghiêm ngặc...
Trong bệnh viện Konoha, mọi thứ đều theo một quy luật do chính Stunade đặt ra, ai là bác sĩ, y tá, bệnh nhân,...đều phải tuân thủ nội quy bệnh viện, nếu không làm đúng, có thể bị trừ tiền lương, thậm chí đuổi việc..
Và Sakura chắc mẩm rằng mình sẽ bị cắt lương hai tháng và đặc cách 'hưởng' một trận đòn nên thân từ sư phụ..
- Sakura, giờ em ra ngoài, hãy đánh lạc hướng bọn ANBU giúp anh, đợi sau khi anh lẻn ra ngoài được, lúc đó em hãy men theo con đường anh đã làm dấu bằng hạt hướng dương trên đường đi để gặp anh. Chỗ bụi cây thứ ba từ trái sang phía sau bệnh viện, anh sẽ chờ ở đó.
Sasuke vạch lên kế hoạch tác chiến hoàn hảo hơn cả....Gia Các Lượng, khiến cô vỗ tay tấm tắc khen sự thông minh của anh, gì chứ anh nhờ cô đánh lạc hướng bọn ANBU thì cô làm dễ như chơi!
Vội theo kế hoạch, cô ra khỏi phòng bệnh, tiến gần đến khu đặc cách dành cho ANBU, và nhìn thấy khá là nhiều người ở đó...
-------------
Với cái mặc nạ hình thú, bộ đồ bó sát cùng túi đeo hông bên cạnh, không khó để nhận ra đó là ANBU - đội đặc nhiệm hữu dụng nhất của Hokage, chuyên giám sát, bảo vệ và giữ an ninh làng..
Một toán người đi đi lại lại, trong người không có vũ khí sát thương lớn thì cũng là người sử dụng nhẫn thuật đặc biệt, vẻ mặt bí ẩn đằng sau cái mặt nạ, thi thoảng liếc nhìn động tĩnh xung quanh bằng đôi mắt sắc bén, dù không để lộ khuôn mặt nhưng cũng đủ làm người khác khiếp sợ, đó chính là ANBU...
Nhưng có vẻ như cô không sợ những tên dị hợm đó, bởi ngày nào đến bệnh viện cô đều bắt gặp họ cơ mà! Tra khảo mã số bác sĩ, dò xét thẻ thông tin,...họ luôn yêu cầu cô làm vậy mỗi khi thấy cô đi ngang, riết rồi cô cũng thấy bình thường và quen thuộc.
Một tên thanh niên cầm đầu đứng lại hỏi cô trong khi cô vẫn đang lơ đãng xung quanh:
- Sakura, cô đi đâu đây? Hôm nay cô đã kết thúc lịch trực rồi mà!
Khẽ rủa thầm cái tên mắc dịch đứng trước mặt mình vì đã xuất hiện quá "đúng" thời điểm, cô giả ngây:
- có gì đâu, chẳng là tôi thích đi vòng vòng ngắm cảnh thui mà!
Người con trai đeo mặc nạ hình thú khựng lại đôi chút...
"Bà tóc hồng này rảnh ghê, đi vòng vòng trong bệnh viện mà còn bảo là ngắm cảnh nữa chứ!". Và bật cười ha hả trước câu trả lời bất bình thường của cô..
"Cứ cười đi tên khốn, Sasuke-kun với tui mà thoát khỏi đây thì ông coi chừng cái mạng của ông đó!"
Cùng lúc đó, cô ra hiệu cho Sasuke đang nấp trong phòng nhanh chóng lẻn ra trong lúc tên ANBU này đang cười sặc. Mấy tên đeo mặc nạ thú bất giác cười theo đội trưởng của chúng mà không hề hay biết rằng có kẻ đang trốn trại, lộn trốn viện..
Anh cứ thế nghe theo lời cô và đã ra được gần bụi cây - nơi hẹn nhau của hai người..
Không Rinnegan, không dịch chuyển, không Mangekyo hay đại loại những thứ nhẫn thuật giúp anh ra ngoài dễ hơn mà không bị phát hiện, đơn giản rằng có một trong số chúng - bọn ANBU canh gác - có kẻ nhận biết được Chakra và có khả năng phát hiện nhẫn thuật nguy hiểm. Thế nên anh không thể sử dụng ấn thuật mà chỉ có thể di chuyển bình thường..
Trên đường đi, vô số hạt hướng dương trong tay anh được rải xuống đất cẩn thận, không quá mờ nhạt và cũng không quá lộ liễu, hạt nào hạt nấy cách nhau chừng vài tấc, đủ để cô nhận ra và biết đúng hướng để đi..
Sau khi anh đến nơi, cô mới bắt đầu tạm kết cuộc chuyện phiếm cùng anh chàng kia rồi đi theo đường anh đã làm dấu..
-------------
Địa điểm gặp nhau là phía sau bệnh viện, nơi sát với bìa rừng Konoha, chỉ cần qua được cánh rừng này là sẽ tới ranh giới giữa làng Lá và làng Cát. Một nơi rậm rạp, cheo leo, cây cối um tùm, mặc dù đây chỉ là bìa rừng thôi nhưng cũng đủ cho người ta ngưỡng mộ..
Ngay sau bệnh viện là một hàng cây kiểng dài, thẳng tắp suốt từ chỗ đó tới tận cổng bệnh viện. Nói là cây kiểng vậy thôi chứ thật ra đó là hàng hoa, và cũng là thành tựu tâm đắc nhất của ngài Hokage trong quãng thời gian tiền nhiệm. Hoa lan, thược dược, thuỷ tiên,...toàn những loài cây vừa đẹp vừa thơm, chẳng trách sao Stunade lại thích nó đến vậy.
Chính giữa hàng hoa là một bụi cây nho giống lai của Luyến Quốc mà ngài Đệ Ngũ mất cả năm trời để trồng, và cũng là nơi anh đợi cô tới từ nãy tới giờ...
- Sakura, em chậm quá..
Cô lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt cực nhọc nhưng vẫn nở nụ cười:
- xin lỗi anh Sasuke-kun, giờ mình đi được chưa?
Không nói gì, anh nắm tay cô, muốn cô và anh cùng nhau về nhà trước hoàng hôn rực rỡ..
---------------
Chiều hôm đó, cả bệnh viện ầm ĩ lạ thường, ai nấy chia nhau đi tìm người con trai trốn viện đến mấy tiếng đồng hồ...
Mà bản thân chàng trai ấy đang nằm ngủ ngon lành ở nhà, bên cạnh là cô gái tóc hồng quen thuộc...
End chap 22.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...