“Anh ta đang âm mưu gì đó”, Kaitlin nói khi Lindsay đặt bộp chiếc bánh pizza loại to của hiệu Agapitos lên chiếc bàn ăn nhỏ xinh ở nhà cô, “Bọn con trai thường không đưa ra những lời mời như thế mà không có mục đích”.
Lindsay quay trở ra đoạn chiếu nghỉ, tháo giày, quẳng túi sang bên rồi xõa mái tóc đang buộc kiểu đuôi ngựa.
Hôm đó là chiều Chủ nhật. Trận đấu của đội Mets đã bắt đầu trên kênh thể thao, cả hai cô gái đều mặc quần thun trơn, áo phông rộng thùng thình và chân đi tất ấm áp. “Tớ không có gì tranh cãi với cậu cả”, cô nói khi theo Kaitlin bước vào gian bếp nhỏ gọn trong căn hộ, “Quan điểm của tớ là cậu nhận lời đi”.
Kaitlin kéo cửa tủ lạnh lấy ra một túi đá viên, “Và giao phó cuộc đời vào tay anh ta?”
Giọng Lindsay trở nên mơ màng, “Một hòn đảo riêng? Các tòa lâu đài? Cả kỳ tích cướp biển lẫy lừng? Tớ không quan tâm anh ta dự tính gì, chúng mình sắp trải qua một kỳ nghỉ cuối tuần quá đỉnh”.
Kailtin ngừng lại, cầm nắp máy xay sinh tố trong tay, cô nhìn Lindsay chằm chằm, “Chúng mình?”
Tiếng bình luận viên xuýt xoa tán thưởng cú đánh bóng dài, cả hai cô gái lập tức quay trở ra phòng khách xem tivi. Cú đánh mạnh ra đến tận giữa sân, cả hai thốt lên tiếc rẻ trước khi quay trở lại chế đồ uống.
Lindsay nhảy lên một trong hai chiếc ghế đẩu đặt trước chiếc bàn nhỏ ăn sáng, đẩy tờ báo cuối tuần sang bên, tì khuỷu tay lên bàn, “Cậu sẽ không ra đảo Serenity mà không có tớ đi cùng”.
“Tớ chẳng có ý định ra đảo Serenity”. Kaitlin gạt cả chục viên đá vào máy xay sinh tố. Đời nào cô trải qua kỳ nghỉ cuối tuần trọn vẹn với Zach.
“Cơ hội ngàn năm có một đấy”, Lindsay nài nỉ.
“Chỉ đối với những người sùng bái cướp biển thôi”. Kaitlin cho thêm xoài, dứa, trà ướp đá, bạc hà và vodka vào máy, trộn đều theo công thức bí truyền của món cocktail xoài. Đây là thói quen ngày Chủ nhật của bọn họ, món bánh pizza mua về và trận bóng chày trên tivi.
“Không phải là sùng bái”, Lindsay đanh đá đáp lại, “Phải nói là niềm đam mê mới đúng”.
Kaitlin ấn số máy xay, cả căn hộ của cô chìm trong tiếng xau vù vù, “Cậu muốn ngủ cùng một chàng cướp biển”, cô gào lên trong âm thanh ầm ĩ, “Đấy chính là sùng bái. Cứ tra từ điển thì biết”.
Nụ cười của Lindsay chẳng có vẻ gì chịu xuống nước, “Trước hết, tớ phải chứng minh được anh ta là cướp biển đã”.
Khi hỗn hợp đã nhuyễn, Kaitlin tắt máy, rót vào hai chiếc cốc cao. Lindsay xuống khỏi ghế, tiến tới tủ ly chọn ra vài chiếc đĩa gốm và đặt lên mỗi đĩa một lát pizza.
“Có mẹo nhỏ đây”, Kaitlin tiếp tục khi cả hai tiến ra phòng khách, “Khoác bộ váy màu vàng đỏ kia vào, diện thêm đôi giày Vishashi rồi bảo với Dylan rằng cậu sẽ ngủ với anh ta nếu anh ta chịu thừa nhận mình là cướp biển”. Cô nhường đường cho Lindsay đi qua, tiến vào chỗ ngồi quen thuộc trên chiếc giường kỷ đặt cạnh cửa sổ.
“Như thế thì phi đạo đức quá”, giọng Lindsay đượm chút trách cứ.
Kaitlin bật cười, “Trái ngược với việc đến hòn đảo của anh ta để thu nhập chứng cứ chống lại anh ta ư?”
“Như thế không có ý nghĩa tớ định đột nhập vào nhà anh ta”, Lindsay nói lý. “Chắc chắn cậu sẽ không đột nhập vào nhà anh ta rồi, vì chúng mình sẽ không tới đó”.
“Chỉ giỏi làm người ta cụt hứng”.
Kaitlin ngồi trên trường kỷ, một tay giữ đĩa pizza, thư thái xem diễn biến trận bóng trong khi cắn một miếng xúc xích bò heo cùng phó mát. Cô hít hà sảng khoái khi món ăn ngon lành xoa dịu tinh thần, “Tớ chẳng muốn nghĩ thêm về chuyện này nữa”.
“Chuyện đi đảo Serenityấy hả?”
“Zach. Công trình cải tạo. Những cuộc tranh cãi. Những nụ hôn. Về hết thảy mọi thứ. Tớ mệt mỏi quá. Tớ chỉ muốn ngồi nguyên ở đây, xem trận bóng rồi nuông chiều các giác quan của mình bằng các món tuyệt hảo”.
“Như thế thì phí thời gian quá”. Nhưng Lindsay đã cắn một miếng pizza Agapitos khá to, lặng lẽ theo dõi diễn biến trên màn hình.
Dù Kaitlin cố gắng tập trung quan sát các cầu thủ nhưng tâm trí cô cứ luẩn quẩn nghĩ tới Zach và động cơ khiến anh đưa ra lời mời, “Ước gì cậu biết chơi cờ vua”, cô nói to.
“Chính xác thì anh ta hỏi cậu ra sao?” Lindsay hỏi, xoay người từ đằng kia trường kỷ để đối mặt với Kaitlin, muốn khơi mào một cuộc thảo luận đầy thiện chí.
Kaitlin nhớ lại những giây phút trong văn phòng của cô, “Anh ta rất lịch sự - phải nói là vô cùng lịch sự - tớ nghĩ hình như kèm theo chút căng thẳng nữa. Anh ta nói anh ta muốn tớ biết thêm về gia đình anh ta, hiểu hơn về bà anh ta”.
“Có hôn hít, vuốt ve hay...?”
Kaitlin dợm người dọa ném lát piza về phía Lindsay, “Chỉ nói bằng lời thôi”. “Cậu có thất vọng không?”
“Không”.
“Cậu đang nói dối hử?”
“Chỉ hơi hơi thôi”. Dù tốt hay xấu, Zach là anh chàng quá sức gợi cảm, anh ta đã cuốn hút Kaitlin như thể chẳng còn ngày mai. Cô chẳng thể kiểm soát cảm xúc của mình. Cô hầu như không thể đấu tranh để chối từ. Lý do anh mời cô thăm viếng đảo Serenity chắc toàn xấu xa cả.
Cầu thủ đánh banh được hưởng ba banh và hai cú đánh, cả hai cô gái lập tức quay ra nhìn Campell xoay người đỡ bóng.
Kaitlin hớp một ngụm to món cocktail xoài. Rồi cô diễn tả điệu bộ với chiếc cốc của mình, “Tớ biết anh ta cố tỏ ra thông minh hơn tớ”.
“May mà bọn mình trên cơ anh ta”, Lindsay nói.
“Nếu tớ ở một mình với anh ta, anh ta sẽ cố tình quyến rũ tớ. Tớ biết anh ta nghĩ đấy là lợi thế của anh ta”. Có lẽ anh ta nghĩ đúng. Cô chẳng thể nghĩ được gì khi anh hôn cô. Tệ hại hơn, cô còn không nghĩ được gì khi anh nhìn cô.
“Thế thì đá bóng về phía anh ta đi”.
“Hở?”
“Quyến rũ ngược trở lại”.
Kaitlin suýt mắc nghẹn pizza. Quyến rũ Zach á? Quyến rũ Zach á? Sao không nghĩ đơn giản hơn là nhảy bổ lên tầng áp mái tòa nhà mà thực hiện cho nhanh chóng? “Cậu đang đùa đấy hả?”
“Cưng ơi, hai người có thể chơi trò đó được”. Lindsay gật đầu tinh quái, “Hàng ngàn năm nay phụ nữ luôn biết tìm đường đi nhờ biết tận dụng lợi thế gợi cảm của mình”.
“Cậu muốn tớ ngủ với hắn ư?”
Zach là niềm mơ ước của mọi phụ nữ. Anh giàu có, đẹp trai, thông minh và vui tính. Ngay từ tuổi thiếu niên, anh đã luôn có hàng đống phụ nữ vây quanh. Anh luôn muốn làm chủ thế cuộc, ngạo nghễ. Thật nực cười khi nghĩ Kaitlin có thể nắm giữ lợi thế khi lên giường với Zach.
“Anh ta là chồng cậu”, Lindsay nói thẳng.
“Anh ta chẳng có chút gì giống đức lang quân cả”.
“Được rồi. Quên chuyện đó đi”, Lindsay nói, “Nhưng hãy cân nhắc khả năng này nhé. Nếu chúng ta không ra đảo, anh ta sẽ thử mưu kế khác. Nếu chúng ta đi, anh ta sẽ đắc ý nghĩ mình đã thắng. Nhưng chúng ta đang có lợi thế hơn anh ta, chúng ta sẽ đợi xem động thái tiếp theo của anh ta”.
Kailtin phải thừa nhận tư duy logic của Lindsay quá xuất sắc. Vấn đề là, ý nghĩ về động thái tiếp theo của Zach khơi gợi mong muốn làm râm ran đến tận đầu ngón chân cô.
Họ bay ra đảo Serenity trên chiếc máy bay trực thăng Astral của Dylan. Đây là lần đầu tiên Kaitlin được bay. Cô không hề có khái niệm đi nghỉ mát trong thân phận con nuôi con rạ thuở nhỏ, vé máy bay cũng không được cô coi là nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống.
Điểm dừng đầu tiên của họ sau khi hạ cánh trên đảo là nhà của mẹ Dylan. Căn nhà nằm sát cạnh sân bay tư. Gara nhà Gilby là chỗ đỗ của đội xe nhỏ thường dùng để di chuyển trên sân gôn, Kaitlin và Lindsay được giải thích đó là loại xe có động cơ duy nhất ở trên đảo.
Ông bà David và Darcie Gilby đang đi công tác ở Chicago nhưng đôi ngũ quản gia, người làm thì vô số, ngoài ra còn có bà dì của Dylan tên là Ginny, người mặc bộ váy xòe đỏ tươi kiểu dáng từ những năm 1950, đeo vòng ngọc trai và hoa tai dạng kẹp đứng đón bộ bốn trong phòng chờ.
“Chào các chàng trai trẻ”, bá rú lên, ríu rít nắm lấy tay Dylan, “Các cháu đưa bạn về đây chơi thật là vui biết bao!”
So với những phụ nữ ở độ tuổi của bà, Ginny rất quyến rũ. Mặt bà đã có những nếp nhăn, nhưng mái tóc trắng cắt ngắn hết sức phong cách với những lọn xoăn ở phần đuôi, kiểu trang điểm của bà thì không chê vào đâu được. Hai chú cún con lũn cũn như bông tuyết phi trên sàn, móng sột soạt trên nền gỗ cứng cho đến khi yên vị cạnh bà chủ.
“Dì à”, Dylan hôn nhẹ lên gò má đánh phấn của bà, “Dì khỏe không?”
“Trong số những quý cô xinh đẹp này, ai là bạn gái của cháu thế?” Ginny vừa hỏi vừa ngắm Kaitlin và Linday, nhìn một lượt khuôn mặt, mái tóc, trang phục của hai cô gái như thể hai cô đang tham gia một đám rước và bà là người điều hành.
“Bọn cháu chỉ là bạn bè thôi”, Dylan nói.
Một trong hai chú chó ủng ẳng sủa.
“Vô lý”. Ginny nháy mắt với Kaitlin, “Thằng bé trẻ măng này là cả món bở đấy”. Bà tiến lại gần hơn, hạ thấp giọng như đang tiết lộ một điều bí mật khủng khiếp, “Cháu biết đấy, nó có ối tiền”.
Kaitlin không thể kìm được nụ cười.
“Còn thằng bé này...”. Dì Ginny hơi xoay đầu chỉ ngón tay nhăn nheo về phía Zach “... nó thực là phường du côn”.
“Cháu chào dì, dì Ginny”, Zach nói với giọng đầy nín nhịn.
“Ta bắt quả tang nó và Patty Kostalnik trong phòng để đồ”.
“Dì Ginny”, Zach phản đối.
“Giờ dì còn bắt gặp nữa không ạ?”, Kaitlin hỏi người phụ nữ lớn tuổi, mặt cô lộ rõ vẻ hứng thú.
“Mà đó có đúng là con bé Pansy không nhỉ?”. Bà Ginny nhíu nhó khuôn mặt đầy nếp nhăn, “Ta chưa từng có cảm tình với con đó. Nó từng lấy trộm chai bia bạc hà của ta. Lúc đó là tháng Năm, bởi vì mấy cây táo nở rộ hoa”.
Kaitlin liếc nhìn Zach, khoái chí trước vẻ bối rối của anh.
Anh lắc đầu như để phủi đi lời buộc tội.
“Kaitlin và Lindsay sẽ ở lại chỗ Zach trong vài ngày tới dìạ”, Dylan bảo với bà Ginny của mình.
“Vô lý”, Ginny mắng, “Cháu cần một cô vợ rồi đấy, cưng ạ”. Bà tiến đến đứng giữa Kaitlin và Linday, mỗi tay túm lấy một cô, “Hai quý cô này phải ở đây thì cháu mới tán tỉnh được chứ. Cháu chọn cô nào nào?”
“Các cô ấy sẽ ở lại chỗ Zach”, Dylan nhắc lại.
Ginny tặc lưỡi không vừa lòng, “Cháu phải học cách chiều chuộng mình đi chứ. Sao lại để thằng bé Zach kia đưa cả hai quý cô đi”. Bà quay sang nhìn Kaitlin, “Cháu muốn ở lại với thằng bé này không?”
Kaitlin cảm thấy ngượng chín, “Cháu e là cháu đã...”.
Dì Ginny lập tức quay sang Lindsay, bà cất cao giọng với âm điệu yêu cầu, “Còn cháu thì sao?”
“Chắc chắn rồi”, Lindsay nói với nụ cười tinh quái, “Đúng như dì nói đó, Dylan quá hấp dẫn”.
Ginny toét miệng cười trong khi Zach chậc chậc khoái trá, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt Zach.
Dì Ginny kéo Lindsay sang một bên, “Lối này dẫn vào bếp này, quý cô xinh tươi. Cháu sẽ giúp ta dọn bánh nướng nhé”.
Dylan trông theo trong khi hai người rời phòng chờ, sải bước dọc hành lang dài. “Cậu không đi theo bọn họ à?”, Zach hỏi, lộ rõ vẻ cố nín cười.
“Cô ta tự lao đầu vào”, Dylan nói, đầu cựa quậy yếu ớt, “Cô ta toàn quyền quyết định mà”.
“Chuyện cô nàng Pansy thì sao?”, Kaitlin hỏi Zach, không dễ dàng để anh lẩn khỏi chủ đề này.
“Lúc ấy tôi mười lăm, cô ấy hơn tôi hai tuổi”.
“Rồi sao nữa?”, Kaitlin đợi nghe chi tiết hơn.
“Cô ấy dạy tôi biết hôn”, Zach thừa nhận.
“Và...?”
“Và không gì hơn. Cô đang ghen à?”
Kaitlin nhăn mặt, cảm thấy anh đang định đảo ngược thế cờ, “Nghe như không phải tôi”.
“Chúng ta đi theo lối này”, Dylan ngắt lời họ, chỉ tay về phía lối đi có mái vòm rồi đẩy cả hai rời khỏi phòng chờ tiến thẳng vào nhà chính.
Kaitlin vui lòng dẹp cuộc nói chuyện dở sang một bên, lúc này cô thấy ngôi nhà ấn tượng hơn.
Mới được xây cách đây vài năm, ngôi nhà rộng rãi và xa hoa của nhà Gilby đứng bệ vệ trên vách đá cao nhìn ra biển và tít tắp dải bờ biển của Connecticut. Bức tường phía tây căn phòng chính có độ cao bằng hai tầng lầu, được làm hoàn toàn bằng kính. Lớp sàn gỗ cứng anh lên dưới trần nhà sáng sủa, cầu thang rộng uốn uyển chuyển lên tầng trên khu nhà bếp, nơi Lindsay đã mất dạng trong đó. Sau khi dành thời gian cho Kaitlin ngắm một vòng xung quanh, bộ ba bước ra gác lửng, nơi xúm xít bàn ghế và những đồ nội thất tiện lợi. những cây xanh trồng trong chậu to được đặt rải rác quanh vòng ngoài, mái hiên di động đã vươn ra một nửa, rủ bóng râm xuống một bên ban công, bên kia ánh nắng chan hòa.
“Chắc anh thích xả hơi ở đây lắm”, Kaitlin nói với Dylan khi bước tới bên lan can ẩm ướt.
Anh ta gật đầu thay cho câu trả lời, “Có một phòng tiệc cực lớn ở tầng dưới. Nhà còn có rất nhiều phòng ngủ. Mà cô có thấy những mái hiên xanh rờn bên dưới kia không?”
Kaitlin bước tới cạnh lan can, tựa nhỏng ngừơi lên nhìn về triền núi, “Tôi thấy rồi”. “Đấy là khu nhà tranh dành cho khách. Sau lưng ngôi nhà này có những con đường mòn dẫn đến đó. Mẹ tôi rất thích có khách đến đây chơi”.
Kaitlin phóng mắt nhìn thẳng xuống phía hồ bơi hình quả thận cùng với vài bồn nước nóng cạnh đó trên nền sân màu nâu đỏ. Khu vực bể bơi được viền màu xanh cỏ lục bảo. Bên ngoài khu nhà của gia đình Gilby, xa tít tắp về phía bãi cát, hướng đối diện với những ngôi nhà tranh, cô nhìn thấy vòng đá xoáy trôn ốc cùng những mái nhà lởm chởm thấp thoáng nhô trên những vòm cây.
Cô chỉ tay, “Cái gì kia nhỉ?”
“Đó là nhà của Zach”, Dylan đáp lời cô.
Kaitlin ngạc nhiên quay sang nhìn Zach, “Anh sống trong một tòa lâu đài sao?”
“Tòa nhà chủ yếu được xây từ đá”, anh trả lời, tiến lại gần lan can đứng cạnh cô, “Mới chỉ xong phần thô và nhiều phòng. Tôi đoán cô muốn gọi đó là lâu đài. Nếu cô muốn đại ngôn và bị cười chê thì cứ việc”.
“Đấy là một tòa lâu đài”, cô rù rì, hưng phấn với ý nghĩ được khám phá nó, “Lâu đài được xây từ bao giờ?”
“Cũng chỉ mới vài thế hệ trở lại đây thôi”, Zach thờ ơ.
“Quãng những năm 1700”, Dylan nói chen vào, “Nhà Harper muốn tưởng nhớ tổ tiên họ”.
Vẻ thích thú của Kaitlin bị lấn át bởi cảm giác ghen tị ngấm dâng đầy trong lồng ngực. Tổ tiên anh ta đã trải bao nhiêu thế hệ rồi? Liệu cuộc đời tươi đẹp của Zach còn có gì là không hoàn hảo?
“Tôi chỉ muốn vào xem ngay thôi”, cô nói, giọng phát ra nhỏ xíu.
Zach săm soi nhìn vẻ mặt cô.
“Nhà Harper có truyền thống lưu giữ và bảo tồn”, Dylan giải thích, “Còn nhà Gilby chúng tôi lại thích phá dỡ và làm mới hoàn toàn”.
“Anh là con cháu người Philistine[1] mà”, Lindsay nói chêm vào khi cô lướt nhẹ ra chỗ ban công. Mặc quần jean và chiếc áo kiểu màu xanh lá cây, không hiểu sao trông cô có vẻ hoàn toàn thư thái như đang ở nhà.
[1] Người định cư ở Philistia vào thế kỷ XII trước công nguyên, thường được coi là chuộng lối sống vật chất hơn các giá trị văn hóa, nghệ thuật.
Kaitlin thì ngược lại, lúc này cô cảm thấy lúng túng và bồn chồn, “Món bánh nướng xong chưa?”, cô vừa hỏi vừa quay mặt đi tránh ánh mắt săm soi của Zach.
Dù cô không thể kiểm soát được các phản ứng phản thân, cô cũng học được cách không chìm đắm vào nỗi tự ti về gia cảnh của mình. Dù thế nào thì nó cũng đã như thế rồi. Cô chẳng thể làm gì để thay đổi được. Cô chỉ có thể nỗ lực hết mình ngay thời điểm hiện tại.Ừm, cũng có thể không chính xác là ở hiện tai. Giờ cô chỉ muốn kỳ nghỉ cuối này diễn ra suôn sẻ mà thôi.
“Cả bốn chúng ta đều được mời,mà cũng có thể nói là ‘được ra lệnh’ ở lại ăn tối”, Lindsay thông báo.
“Đúng phong cách bà dì của tôi”, Dylan vừa nói vừa nghiêm nghị nhìn Lindsay, “Cô biết đấy, dì tôi sẽ giữ rịt cô mà nói về chuyện váy cưới ngay sau món tráng miệng”.
Lindsay vén những lọn tóc vàng bay tứ tung trong gió, đảo mắt khắp một lượt quanh ban công và căn phòng rộng lớn, “Không sao cả”, cô khẳng định với anh ta, “Tôi có thể dễ dàng sống được ở nơi này”.
Dylan trợn tròn mắt trước vẻ tự đắc của cô.
“Tôi chẳng thấy phiền gì khi cuộc sống nhờ vào thanh thế cướp biển cả”, Lindsay nói thêm với cái lắc đầu thong thả. Rồi cô nắm lấy sợi dây chuyền vàng trên cổ, nhấc mặt dây chuyền từ dưới lớp vải áo kiểu ra, đu đưa trước mặt Dylan.
Ngay lập tức, Kaitlin nhận ra đó là đồng tiền mà bạn than cô đã mua trong cửa tiệm đồ cổ. Lindsay đeo nó trên cổ suốt ngày sao?
“Gì thế kia?”, Dylan hỏi.
“Chiến lợi phẩm mà ông tổ anh thu được nhờ cướp tàu”.
“Không phải”. nhưng Dylan cố nhìn gần hơn.
“Từ chiếc Băng hà Xanh”, Lindsay nói với anh ta, giọng đắc thắng.
“Thôi được. Đúng là nó”. Dylan tóm lấy tay Lindsay, đẩy cô lùi khỏi ban công, “Cô vào đây”.
Kaitlin nhìn Dylan thúc Lindsay bước qua những cánh cửa để ngỏ dẫn vào căn phòng lớn, “Anh ta đưa bạn tôi đi đâu vậy?”, cô tò mò hỏi Zach.
“Tôi đoán cậu ấy chỉ cho bạn cô xem các lá thư trao quyền”.
Kaitlin lắc đầu ngạc nhiên trước tính kiên định của bọn họ trong cuộc tranh tài đặc biệt này, “Lindsay đã bỏ ra hai ngàn đô mua đồng tiền vàng của chiếc Băng hà Xanh”, Kaitlin kể với Zach, “Hình như còn tàu đó bị tàu Dương xỉ Đen của thuyền trưởng Caldwell Gilby đánh đắm”.
“Tôi biết câu chuyện đó”, Zach nói.
“Vậy, đến lúc nào tôi được lấy mười đô đây?”
Anh nhìn cô bối rối.
“Chúng ta đã cá với nhau lúc đi xem trận bóng chày”, cô nhắc cho anh nhớ, “Lindsay có được bằng chứng không thể chối cãi chứng minh được Dylan có nguồn gốc cướp biển. Tôi tin chắc như thế đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ thắng trong cuộc tranh cãi này. Và tôi cũng tin chắc như thế đồng nghĩa với việc anh nợ tôi mười đô”.
“Do vua George ký...” Giọng Dylan vọng ra từ những ô cửa để ngỏ. “Chúng ta nghe tiếp nào”, Zach thì thầm với âm điệu nghiêm túc. “Vẫn là bất hợp pháp”, Lindsay đáp trả. “Thời đó không giống ngày nay”. Cơn tò mò thắng thế, Kaitlin nhón chân xem cuộc đấu khẩu qua cánh cửa mở.
Lindsay và Dylan đứng đối diện nhau. Rõ ràng cả hai đều đang tập trung nhìn thức gì đó trên mảng tường trước mặt mình.
“Anh hãy quên sự thực Caldwell Gliby cướp bóc trên hải phận quốc tế đi”, Lindsay nói, “Chỉ bởi vì một vương triều thối nát tạo cho anh cơ hội được phạm tội...”
“Một điểm nghiêng về tôi nhé”, Kaitlin thì thào với Zach.
“Cô đang gọi nên quân chủ nước Anh là vương triều thối nát sao?”, Dylan hỏi lại.
“Điểm này thuộc về tôi”, Zach nói, tựa lưng vào lan can, hai chân đứng bắt chéo nhau.
“Ôi chao, các ông tổ xa lơ xa lắc của anh chĩa súng vào đầu người ta...”
“Tiếp đi, Lindsay”, Kaitlin lẩm bẩm, tay làm biểu tượng chiến thắng. “Tôi cho đó chỉ là kiếm, hoặc cùng lắm là hỏa mai”, Dylan nói.
“Chĩa súng vào đầu người ta”, Lindsay nhấn mạnh, “Và lấy đi những thứ vốn không thuộc về mình”.
Kaitlin cười tự mãn với Zach, trỏ ngược ngón trỏ vào mình. Dylan không thể biết được anh ta đang đối đầu với ai.
Nhưng Lindsay còn nói chưa xong, “Ông tổ anh làm đắm tàu của họ. Rồi giết họ luôn. Không cần là luật sư anh cũng biết như thế là phạm tội trộm cướp và giết người.”
“Nào, chốt hạ đi Lindsay”, Kaitlin cổ vũ.
Dylan đột ngột phát vào lưng Lindsay.
Cô nhảy vọt lên, “Ơ này!”
“Cô đã nhầm lẫn hết cả rồi”, anh hét vào mặt cô. Hàm Kaitlin há hốc cả ra. Cô không dám thở, chờ đợi phản ứng của Lindsay. Chuyện này đang trở nên tồi tệ. Ôi, phải nói là vô cùng, vô cùng tệ. Dylan nói thêm câu gì đó, nhưng Kaitlin không nghe rõ lời. Đáp lại, Lindsay nghiêng người gần hơn. Trông như thể cô đang trả lời anh ta.
Kaitlin đứng yên chờ đợi. Nhưng chẳng có tiếng la hét nào, và cũng không có lời nhục mạ nhau.
Thay vào đó, Dylan vươn tay ra chạm lên má Lindsay. Rồi anh ta kề vai mình vào vai cô và giữ nguyên như thế.
Vì lý do nào đó, Lindsay không gạt đi.
Bỗng nhiên, Zach kéo tay Kaitlin lôi đi.
“Hả?”, cô chỉ có thể thốt ra như thế.
“Họ không cần khán giả nữa”, Zach nói.
“Nhưng...” cô không thể không ngoái nhìn qua vai, “Tôi không...” Cô quay sang nhìn Zach, “Sao cô ấy không hạ nốc ao anh ta luôn nhỉ?”
“Bởi vì họ đang tán tỉnh nhau, không phải đang đánh nhau”. Zach dựa vào lan can, đưa mắt ngắm mặt trời buổi hoàng hôn, “Cũng giống như tôi và cô”. Luồng hơi thở giật mạnh qua lồng ngực Kaitlin, “Chúng ta không...”
“Ồ, có đấy”.
“Cho đến giờ vẫn tốt đẹp chứ hả?”, Dylan hỏi, đứng vào cạnh Zach bên lan can sau khi ăn tối xong. Ánh đèn chiếu ra từ những ô cửa sổ nhà Gilby. Hồ bơi lấp lánh ở vườn sau. Và ánh sáng phát ra từ nhà Zach vẫn hiển hiện từ đằng xa. “Tớ nghĩ thế”. Zach hất đầu vào trong, phía ba người phụ nữ đang ngồi xúm với nhau, dì Ginny đang giúp cho kế hoạch của anh trở nên suôn sẻ hơn, “Dì Ginny đang chỉ cho hai cô nàng xem ảnh dì và bà Sadie thời còn trẻ”.
“Tớ chỉ mới khơi ra cho Lindsay”, Dylan đồng tình, “Cô nàng lập tức hỏi dì Ginny có ảnh ọt gì không”.
“Ý hay đấy”, Zach thừa nhận. Dì Ginny và bà Sadie đã cùng lớn lên trên đảo Serenity này. Dù cho trí nhớ ngắn hạn của dì Ginny chì còn lõm bõm, có vẻ dì vẫn nhớ được hàng tá câu chuyện từ mấy thập niên trở lại đây. Dì là người thích hợp nhất giúp cho Kaitlin có được cái nhìn đúng đắn về bà anh. Chắc chắn thông tin từ người ngoài sẽ là lợi thế gia tăng của anh. Kaitlin chẳng tể buộc tội Zach cố tình thao túng cô.
Chỉ riêng ý nghĩ Zach có thể thực thi một kế hoạch bậc thấy nhờ bà dì Ginny lập dị cũng đã đáng buồn cười rồi. Dù anh nhận thấy đó chính xác là điều mà bọn họ đang làm.
“Chọc tức Lindsay mới thú vị làm sao”, Dylan nói thêm, “Chỉ cần nhắc đến cướp biển, cô nàng sẽ lập tức trở thành tên lửa tìm nguồn nhiệt”.
“Tớ thấy cậu phản ứng hơi thái quá với từ cướp biển”, Zach không lấp liếm. Chắc chắn Dylan rất nhạy cảm về nguồn gốc của mình nhưng Zach chưa bao giờ thấy bạn mình tỏ ra giận dữ đến thế.
“Có thế mới khiến cô nàng điên lên được”, Dylan ngâm nga.
“Tổ tiên chúng mình không phải là hướng đạo sinh”, Zach thấy cần phải khẳng định lại.
“Và nền quân chủ nước Anh cũng không phải là vương triều mục rỗng”. “Có đầy rẫy vụ chặt đầu người đấy thôi”.
Dylan nhún vai, “Thời nào, thế nấy”.
“Thật hả? Vậy thì, chúc cậu sớm lôi được cô nàng Lindsay lên giường với những cuộc tranh cãi đó”.
Vẻ mặt Dylan trở nên trầm tư, “Đừng lo cho tớ. Lindsay thích thử thách. Tớ chính là một thử thách”.
“Đó là chiến lược lớn của cậu hả?”
Dylan nhướn cong mày tự tin, “Đấy là đại chiến lược của tớ”.
Zach phải thừa nhận, mưu trí của bạn mình phải thật tài tình.
“Giờ thì bàn đến chiến lược của cậu nào”.
“Zachary đâu?”, giọng dì Ginny vang lên vẻ cấp bách khi bà xuất hiện nơi ngưỡng cửa.
Zach ngước nhìn lên.
“Vào đây”, bà ra lệnh.
Dylan cười khúc khích trong khi Zach giật thót người bước trên ban công. Ginny tất cả kéo anh lại gần bằng ngón taynhăn nheo.
“Ta cần cháu giúp”, bà thì thầm, mắt hướng về phóng lớn.
“Cháu nghe đây”, anh nghiêng đầu lắng nghe.
“Bọn ta định xuống nhà nhảy một tí”. Ginny trước nay hâm mộ nhạc đến phát cuồng lên được, nhất là những ban nhạc lớn. Khiêu vũ lúc nào cũng được coi là sự kiện quan trọng trong các hoạt động xã hội trên đảo.
“Tốt thôi”, anh gật đầu.
“Kaitlin này, cháu sẽ nhảy với anh chàng đầu hoe nhé”. Bà hất đầu bíẩn về phía Zach, “Ta có dự cảm lành về cô nàng còn lại và Dylan”.
“Lindsay”, Zach nói chêm vào ngày.
“Có vẻ thằng cháu ta khoái cặp mông con bé”.
“Dì Ginny”.
Bà cười khanh khách, “Ta đâu có ngốc”.
“Cháu không bao giờ dám nghĩ thế”.
“Mà cháu biết đấy, bọn trẻ người non dạ các cháu đâu có sáng tạo ra tình dục tiền hôn nhân”.
Thôi rồi, Zach không định tiến đến gần hướng chuyện trò này, “Nhảy thôi nào”, anh nói kiên quyết rồi tiến thẳng vào nhà.
“Kaitlin”, anh gọi to khi bước đến chỗ hai cô gái cùng ngồi trên sô pha, chúi mũi vào cuốn album ảnh cùng hàng tá hình nằm lộn xộn trên mặt bàn trước mặt họ.
Cô ngước lên.
“Xuống dưới nhà đi”, anh lên tiếng thẳng thừng, “Chúng ta sẽ khiêu vũ”. Cô chớp mắt nhìn anh không hiểu.
Anh cười ngoác miệng trước vẻ ngạc nhiên của cô rồi bước lại bên, tóm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng dậy.
“Dì Ginny xếp đôi đấy”, anh thì thầm trong khi cả hai bước xuống cầu thang rộng rãi có chạm khắc, “Dì bảo tôi kéo cô xuống nhảy, để Dylan mời Lindsay”.
“Dì ấy tuyệt vời quá”, Kaitlin nói nhỏ, chân bước rón rén.
“Cả gia đình nhà bọn họ đều giỏi vẽ chuyện”, Zach nói.
“Thật hả? À, nói chuyện với anh cũng không khó lắm”.
Zach không thể không đồng ý.
Cả hai bước xuống bậc thang cuối, và phòng làm việc khổng lồ mở ra trước mắt họ.
“Wow!”, Kaitlin há hốc, nhón từng bước trên sàn gỗ cứng bóng loáng, lượn lờ giữa những chiếc cột rồi đến bên cửa gương nhìn ra sân, bể bơi và bãi cỏ cắt tỉa gọn đẹp. Cô ngửa đầu nhìn trần nhà cao với những ngôi sao lấp lánh. Cô dang tay ra, xoay người vòng quanh và cười giòn như mộtđứa trẻ sáu tuổi.
Nhưng trông cô chẳng có gì giống mộtđứa trẻ.
Cô đi đôi sandal cao gót gợi cảm, mặc quần dài màu đen ấm áp cùng chiếc áo ống có những sợi kim tuyến óng ánh dưới ánh đèn. Khi cử đông hay bước đi, mấy ngón tay cô nghịch đám tóc buộc hờ. Tóc cô ánh lên và người cô cũng tỏa sáng, anh dường như chẳng kìm được ước muốn ôm cô trong vòng tay.
Một thành viên trong dàn âm thanh đang chỉnh máy, tiếng nhạc bản “Vầng trăng sao xa mờ” phát ra từ một tá loa cắm xung quanh chỗ họ.
Dì Ginny, Dylan và Lindsay vừa xuống tới nơi, cười nói trêu nhau trong khi sải bước trên sàn nhà bóng loáng.
“Dì cũng cần bạn nhảy đấy, dì yêu quý”, Dylan tuyên bố rồi nắm lấy tay bà. Zach biết Dylan hiểu rõ ý đồ của bà dì cậu ta.
“Thôi nào, đừng có ngốc thế”, dì Ginny đỏ mặt nói rồi rảy tay cậu cháu ra,“Dì già khọm rồi, nhảy nhót gì nữa”.
Zach tiến lại chỗ Kaitlin. Cô là người duy nhất anh muốn nhảy cùng trong đêm nay. Anh dễ dàng kéo cô vào vòng tay, dìu cả hai chuyển động trong tiếng nhạc xoay vòng giữa các cặp khác.
“Cũng khá lâu rồi chúng mình mới lại nhảy cùng nhau”, anh thì thầm khi cơ thể cô ngập ngừng tựa vào anh.
“Lần trước chúng ta kết thúc đâu có tốt đẹp gì”, cô nói thẳng. Nhưng rồi cô ngấm dần vào điệu nhạc, nhẹ nhàng thả lỏng theo bước dìu của anh khi anh lái cả hai hướng về phía cửa sổ.
“Đáng lẽ lần đó có kết thúc tốt đẹp hơn”, anh đồng tình. Có lẽ nên ngừng lại trên giường với cô. Như thế thì hơn.
Anh ngửa người nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô. Sao lần đó không có được cái kết như thế?
“Dì Ginny nói dì là bạn thân của bà anh khi cả hai người còn trẻ”.
Zach gật đầu xác nhận,“Thời đó, bà Sadie của tôi là con gái quản gia bên nhà dì Ginny”.
Kaitlin thấy thoải mái hơn,“Dì Ginny nói bà Sadie của anh lớn lên ở đây, kết hôn rồi cũng mất ở đây. Đều ở trên hòn đảo này”.
Zach cười thầm trước lời mô tả sai lệch về cuộcđời bà Sadie,“Thỉnh thoảng thì họ vẫn để bà đi”.
“Chắc chắn phải có những mối quan hệ sâu đậm lắm”.
“Tôi cũng đoán thế”.
“Các mối gắn bó của anh với nơi này chắc còn sâu bền hơn”.
“Tôi nghĩ thế”, anh lơ đãng đồng tình, dồn hết tâm trí quan sát cách cô tựa vào anh hơn là nói về truyền thống gia đình anh.
Giờ thì cô hoàn toàn thư thái. Đầu cô tựa lên vai anh, một tay choàng sau lưng anh, tay kia nằm gọn trong tay anh, trong khi đôi chân cô tiến theo chân anh trong từng bước nhảy.
Giai điệu bản nhạc dồn vang, cô càng tựa sát vào anh. Đùi họ chạm vào nhau, vòng bụng trơn phẳng và đôi bầu vú cô chạm vào anh. Hơi ấm người cô truyền qua người anh, anh có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa trầm lặng từ cô. Chắc chắn đó là nhãn hàng yêu thích của cô, bởi anh vẫn nhớ mùi hương vương vất từ Vegas, từ chiếc du thuyền và từ văn phòng của anh.
Bản nhạc kết thúc, nhưng tiếng nhạc của Count Baise lập tức vang lên. Bản“Điều đó sẽ xảy ra”. Rõ ràng dì Ginny không để cho Dylan có bất cứ cơ hội nào thoát khỏi lưới tình mà bà và Lindsay kỳ công ngồi dệt nên.
Zach thì ổn ào. Cả đám ngựa hoang cũng chẳng thể lôi anh khỏi Kaitlin. “Tôi có ý này...” anh mở lời.
“Suỵt”, cô ngắt ngang.
“Gì vậy?”
“Anh làm ơn đừng nói gì cả trong một phút được không?”
“Tất nhiên là được”. Nhưng cơn tò mò nhanh chóng lấn át từ bên trong anh,“Sao lại không?”
Giọng cô nhỏ nhẹ, ngọt ngào,“Tôi chỉ đang vờ nghĩ anh là ai khác”. “Ôi, chao”, anh nhẹ nhàng nói, tảng lờ vẻ châm chích của cô. Nhưng cô tựa sát người vào anh hơn, mắt nhắm lại, để anh toàn quyền dìu dắt.
“Tôi cũng đang giả vờ tôi là người khác”. Cô thở dài,“Chỉ trong giây lát thôi, Zach ạ. Với bản nhạc này thôi nhé? Tôi chỉ muốn cả thế giới lặng yên để dám tin rằng tôi thuộc về nơi này”.
Ngực anh thắt lại.
Anh kéo cô sát người mình hơn, đặt nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Em thực sự thuộc về nơi này, anh nghĩ thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...