Ngồi ở bên cạnh cô, Hà Tư Ngâm lên tiếng.“Tiểu Bạch! Anh dùng cái gì đưa Lam Nguyệt đi, xe máy của anh sao? Thời tiết đang lạnh lắm, anh tính để Lam Nguyệt phải hứng gió đông chịu lạnh sao?”
Tiểu Bạch tuy rằng biết Hà Tư Ngâm đang trêu chọc anh, cũng chỉ mỉm cười. “Không sao đâu, áo khoác của tôi có thể đưa Lam Nguyệt mặc, thân của tôi sẽ đưa cho Lam Nguyệt ôm, bảo đảm cô ấy sẽ thấy ấm.”
Lam Nguyệt cũng biết Tiểu Bạch cũng không có ý theo đuổi cô, anh thuần túy là xuất phát từ hảo ý, bởi vì biết cô đã ly hôn , cho nên đặc biệt quan tâm cô, chỉ sợ cô vất vả.
“Tiểu Bạch, anh gầy như vậy, ôm vào toàn xương không, tôi ôm sao được!” Cô cười cười nhìn Tiểu Bạch một cái. Cô cùng các đồng nghiệp ở cùng với nhau, đều vui vẻ như vậy, nhưng khi đối mặt Mạnh Thừa Kiệt, cô cảm thấy rất khẩn trương.
“Oa ~~ chê tôi gầy, vậy giám đốc thân thể cường tráng lại có thể đi ư?” Tiểu Bạch oa oa kêu phản.
Mạnh Thừa Kiệt tuy rằng đang giả bộ làm việc, nhưng vẫn vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện phiếm, anh thực sự cảm tạ Tiểu Bạch đem đề tài này xả lên người anh nha. “Lam Nguyệt, tôi đưa cô về, tôi có lái xe đến, trên xe còn có máy điều hòa.”
“Giám đốc, anh có trở lại công ty nữa không?” Hà Tư Ngâm đối Mạnh Thừa Kiệt có hảo cảm, lại khổ tâm vô cùng khi không thể tiến thêm một bước phát triển, bởi vì anh thật sự bề bộn nhiều việc, bọn họ ngồi gần nhau như vậy, nhưng rõ ràng cơ hội ở chung với giám đốc không có. Khi nghe đến việc anh muốn đưa Lam Nguyệt về, lòng cô giống như là uống hết cả bình dấm chua vào, ê ẩm đau.
“Tôi buổi tối tám giờ còn phải cùng lão đại họp.”
“Tôi chờ anh trở về, tôi nghĩ nên thảo luận với anh một chút về chuyện chọn mua số liệu quỹ, thử xem cần loại nào.” Hà Tư Ngâm tìm cái lấy cớ, như vậy buổi tối anh có thể đưa cô về nhà.
“Được!” Mạnh Thừa Kiệt đáp ứng.
Lam Nguyệt nhanh chóng đem đồ đạc bỏ đại vào túi, cô không mong Tiểu Bạch lấy xe máy đưa cô đi, cũng không cần ngồi thoải mái trong xe hơi của Mạnh Thừa Kiệt.
“Giám đốc, anh nhiều việc như vậy, không cần đâu, cám ơn ý tốt của anh.” Cô liên tục cám ơn, sau tự mình đi ra khỏi phòng. Mạnh Thừa Kiệt làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, cầm lấy cái chìa khóa xe đuổi theo. “Cho tôi một cơ hội đưa cô về đi, hơn nữa tôi cũng rất nhớ Tiểu Kiệt.”
Cô chợt thấy lạnh sống lưng, anh có phải đã biết gì rồi hay không? Không, không đâu …… Cô tự trấn an chính mình, ngôn giả vô tâm, người nghe cố ý.
Đỗ Mạn Ny dặn cô cẩn thận, trăm ngàn không thể để lộ ra sơ hở gì, vạn nhất Mạnh Thừa Kiệt chỉ cần đứa nhỏ không cần mẹ, cô biết làm cái gì bây giờ!
Mà Lam Tinh cũng bảo cô đừng nên mềm lòng, không được vừa thấy đại soái ca đã hồn vía lên mây, đến lúc đó thương tâm lại thương tình!
Chu Tề Vĩ lại phản đối Mạnh Thừa Kiệt chỉ vì vẻ ngoài, hắn cảm thấy Mạnh Thừa Kiệt quá mức cuồng dã, không thể mang lại hạnh phúc và an toàn cho phụ nữ.
Tóm lại, mọi người bên cạnh, trừ bỏ Chu gia không biết gì hết, đều không tán thành việc cô cùng Mạnh Thường Kiệt tiến xa thêm bước nữa, nếu có thể thì nên trốn đến một nơi thật xa.
Nhưng là……
Lam Nguyệt đi sau lưng anh, thất thần nhìn dáng người cường ngạo kia……
Cô ngoan ngoãn ngồi trên xe anh, đem những lời cảnh cáo của Lam Tinh, Đỗ Mạn Ny cùng Chu Tề Vĩ trở thành gió bên tai, rõ ràng cô cũng biết không nên cùng anh tiếp cận, nhưng lòng cô không thể khống chế được.
“Nuôi con nhỏ một mình có vất vả không?” Mạnh Thừa Kiệt đưa xe ra khỏi tầng hầm, dùng mắt dò hỏi nhìn Lam Nguyệt.
“Không vất vả lắm, mẹ và em tôi đều giúp đỡ rất nhiều, còn có bố và ông bà nội của Tiểu Kiệt cũng rất quan tâm đến Tiểu Kiệt.”
Nghĩ đến Tiểu Kiệt gọi cái tên cảnh sát quê mùa Chu Tề Vĩ kia là bố, trong lòng anh thấy khó chịu.
“Cô quen Chu Tề Vĩ như thế nào?”
“Tôi, Mạn Ny, Tề Vĩ và Lam Tinh, chúng tôi là bạn cùng lớn lên từ nhỏ.”
Nguyên lai là thanh mai trúc mã, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Chu Tề Vĩ kia đã từng cùng cô kết hôn, nỗi khó chịu của anh càng dâng cao.
“Tôi cảm thấy Tiểu Kiệt bộ dạng chẳng giống Chu Tề Vĩ chút nào, tôi thấy Tiểu Kiệt lại có vẻ giống tôi hơn.”
Cô giật mình khi nghe anh nói , phía trước đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, Mạnh Thừa Kiệt cũng phản ứng nhanh chóng đạp phanh dừng lại, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra một âm thanh khủng khiếp.
“A!” Lam Nguyệt nhịn không được hô một tiếng, cô không nghĩ với tốc độ anh đang lái lại có thể ngừng xe được, may mắn xe ngừng lại, nếu không hậu quả của cú va chạm này sẽ không thể nào tưởng tượng.
Vừa mới thở phào một tiếng, đập vào mắt cô là cảnh hỗn độn của giao thông, máu bê bết cả mặt đường, một cánh tay lăn lông lốc trước mặt..“A!” Cô hai tay che mặt, kêu to.
“Đừng sợ, đừng sợ!” Anh tháo dây an toàn cho cô, vỗ về bờ vai của cô, để cô tựa vào lòng mình.
“Có…… Có……” Cô sợ tới mức không thể nói ra tiếng.
“Được rồi, anh biết, em đừng nghĩ gì, không có gì đâu.” Mạnh Thừa Kiệt dịu dàng trầm ấm nói bên tai cô, trấn an cơn khủng hoảng của cô.
Người chung quanh bắt đầu xao động, kêu to, ồn ào, cô chỉ có thể đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi ở ngực anh, hấp thụ nguồn sức mạnh của anh.
Trong lòng anh thật ấm áp, thật khiến người ta yên tâm, nỗi sợ hãi của cô dần dần biến mất, sực nhớ ra Tiểu Kiệt vẫn đang chờ cô.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô. “Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể rời đi không?” Hai người nửa người trên như đang dán vào nhau, nhưng là, cô không có bản lĩnh đẩy anh ra mà một mình đối mặt thảm kịch tai nạn xe cộ, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn anh hỏi.
“Chỉ sợ không được, chúng ta cách tai nạn giao thông này gần quá , phía sau cũng là một dãy xe dài đang xếp hàng, hiện tại quả thực là tiến thoái lưỡng nan, đợi cho cảnh sát đến, khai thông giao thông, chúng ta mới có thể đi được.” Anh thật may mắn khi có thói quen đem theo khăn tay như thế này, bây giờ nó rất là hữu dụng.
Anh dùng khăn tay lau nước mắt cho cô, cô kinh ngạc muốn thoát khỏi lòng anh, nhưng mà tay anh đang giữ chặt thắt lưng cô khiến cô không cách nào di chuyển.
“Tôi tự làm được, cám ơn!”
“Không cần phải nói cám ơn với anh , nghe hai chữ xa lạ khách khí này thật là ngại màng nhĩ.”
Anh không buông tha cho cô, kiên trì lau nước mắt trên mặt cô.
Không khí bên trong xe rất ái muội, Lam Nguyệt đành phải nhanh chóng tìm đề tài khác,“Tôi đi bộ xuống đón Tiểu Kiệt là được rồi.”
“Không được! Xe cứu thương còn chưa tới, em dám xuống xe sao? Em không nên đến đó xem……” Không phải anh cố ý muốn dọa cô, mà là anh thực sự không muốn buông cô ra, đâu phải dễ gì được như vậy, bởi vì có chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà anh mới có cơ hội gần gũi với cô, có thể nào dễ dàng buông tay đâu!
Những lời ấy nhắm thẳng vào nội tâm yếu ớt của cô.“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Nói Chu Tề Vĩ đi đón. Anh ta không phải làn bố của Tiểu Kiệt sao?” Anh phải lợi dụng thật tốt cái tên bố giả này.
“Ừm, để tôi gọi điện thử.” Cô đẩy người khỏi ngực anh, ý muốn anh buông tay.
Mạnh Thừa Kiệt lúc này mới buông thắt lưng mảnh khảnh của cô ra.
Tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát ở cách đó không xa vang lên, cô không thể gọi cho Chu Tề Vĩ, vì vậy liền nhờ Đỗ Mạn Ny.
Đỗ Mạn Ny đồng ý giúp cô đi đón con, đương nhiên cô không có can đảm nói cô đang ở trong xe của Mạnh Thừa Kiệt, nếu không, khi cô trở về nhất định sẽ bị mắng đến đau nhức cả lỗ tai.
Xe cứu thương chở hết những người bị thương đi, biến mất vào bóng đêm, một người cảnh sát bắt đầu lần theo dấu vết của vụ tai nạn, trên mặt đất vẽ ra các ô vạch, sau đó chỉ huy các xe tham gia giao thông tiếp tục chạy.
Bởi vì xe Mạnh Thừa Kiệt ngay sát vụ tai nạn, cảnh sát muốn Mạnh Thừa Kiệt cùng Lam Nguyệt xuống xe tra hỏi, tìm hiểu nguyên nhân.
Thực ra, Lam Nguyệt có thể rời đi, bởi vì cô không phải là người lái xe, nhưng mà Mạnh Thường Kiệt vì muốn đưa cô đi đón con, mà gặp phải chuyện không hay này, cô đương nhiên phải có nghĩa vụ ở bên cạnh anh.
Thời tiết càng về đêm càng lạnh, gió lạnh mười lăm độ thổi thẳng đến Lam Nguyệt làm cô run rẩy, cô không dám nhìn qua phía khu giao lộ đầy vết máu kia, chỉ có thể hướng mặt nhìn về phía khác.
Mạnh Thừa Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, anh cởi áo khoác của mình, trùm lên người cô.“Đừng lo lắng, không có việc gì .” Sau đó tự nhiên vậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Bàn tay Mạnh Thừa Kiệt thật to, thật ấm áp, giống như con người anh, lúc nào cũng như ánh mặt trời tràn ngập mị lực, khiến cô không thể khống chế mình, chỉ có thể si mê nhìn anh tiêu sái bên cạnh, cảm nhận hết hơi ấm từ bàn tay anh, mong sao cho bàn tay nhỏ bé của cô không rời khỏi tay anh.
Cảnh sát hỏi đi hỏi lại một hồi, lưu lại số liệu của Mạnh Thừa Kiệt, sau đó mới cho bọn họ rời đi.
Vì sự trì hoãn này, khi ngồi lên xe của Mạnh Thừa Kiệt cũng đã bảy giờ rưỡi.
“Có đói bụng không? Muốn ăn gì không?” Anh hỏi cực tự nhiên, không chút gì xa lạ.
“Tôi về nhà ăn là được.” Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, cô đem hai tay nắm lại đặt trên đầu gối, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc.
“Em về nhà còn có cái để ăn, anh về chẳng có gì cả, anh đáng thương vậy, em giúp anh một bữa cơm đi!” Biết rõ lòng của cô vô cùng tốt bụng, muốn cho cô đồng ý, phải để cô sinh ra lòng thương cảm đã.
Anh đã sớm biết, trước mặt cô chỉ có thể là một con mèo nhỏ đáng thương, nếu cậy mạnh sẽ chỉ làm cô càng thêm xa anh hơn mà thôi.
“Được rồi! Vậy anh muốn ăn cái gì?” Ai da! Cô thực sự bị lời nói của anh làm ềm lòng.
“Anh biết có một nhà hàng Italy rất ngon. Em có ăn được đồ Italy không?”
“Sao cũng được. Tôi không kén ăn .”
Thấy cô gật đầu, lòng anh bay lên vui sướng.
Anh không nên xem tai nạn xe cộ kia là chuyện may mắn, nhưng anh thực cảm tạ nó bởi vậy anh mới có cơ hội cùng cô ăn cơm.
Lúc anh vừa mới đến Đạt Văn làm việc, vừa nhìn thấy cô là anh đã thấy lòng mình không yên ổn , mỗi lúc cô cười hay nhăn nhó đều thực sự hấp dẫn anh, anh thực không tự chủ được mà dõi theo nhất cử nhất động của cô.
Mà hiện tại, tình yêu đối với cô càng thêm sâu nặng, cô đã vì anh mà sinh một đứa con, điều này chắc chắn phải cần rất nhiều nghị lực bởi cô thậm chí còn không biết anh đang ở đâu. Cô nhìn có vẻ yếu ớt như vậy, tại sao lại có thứ năng lực dũng cảm phi thường thế?
Anh tìm cách đậu xe vào bãi.
“Dừng xe ở đây là được, chúng ta còn phải đi bộ năm phút nữa mới đến.”
“Không sao đâu, nơi này rất khó đậu xe, có thể đỗ ở đây là tốt rồi.”
“Ừm.. bên ngoài rất lạnh, anh có đem theo áo khoác, em có muốn mặc không?” Đêm nay nhiệt độ rất thấp, Mạnh Thừa Kiệt lo sợ cô bị cảm lạnh.
“Không cần, tôi đang mặc áo ấm rồi, giờ mà mặc thêm nữa bước đi rất khó khăn.” Lam Nguyệt nhẹ nhàng cười nói.
Hai người xuống xe, gió lạnh ập đến, nhiệt độ không khí bên ngoài thật sự rất thấp, cái này thật thích hợp cho hai người đi sát vào nhau mà sưởi ấm cho nhau.
Mạnh Thừa Kiệt đi bên phải cô, không do dự nắm lấy tay cô.
Bước đi của cô chậm dần, lo lắng suy nghĩ rằng như vậy có ổn không?
“Sao thế?” Anh có cảm giác như cô đi chậm như ốc sên.
“Giám đốc, anh…… Chúng ta……”
Anh đứng lại, nhìn chằm chằm vào cô,“Em muốn nói cái gì?”
Lam Nguyệt giơ lên bàn tay đang nắm chặt của hai người.“Như vậy ổn không? Chúng ta đâu phải người yêu.”
Lời nói của cô làm anh bật cười.“Từ giờ trở đi chúng ta chính là người yêu.” Anh thực bá đạo tự tiện quyết định mà.
“Anh cười giống hệt như lão đại!” Lam Nguyệt bật cười.
“Anh nhất định là bị hắn ta làm hại” Anh cố ý làm ra vẻ mặt ghét bỏ
“Giám đốc, đâu có phải nói là người yêu sẽ trở thành người yêu ngay đâu .” Tuy rằng kinh nghiệm ái tình của cô rất ít, nhưng cũng đã có qua một hai lần, đâu có ai bá đạo như anh.
“Vậy em muốn thế nào mới có thể là người yêu?” Anh bỡn cợt nhìn cô.
“Ít nhất phải làm quen trước, hoặc phải hẹn hò linh tinh, sau đó mới có thể là người yêu của nhau, đây là chuyện bình thường mà.” Cô nói nghiêm túc.
“Chẳng lẽ chúng ta không bình thường sao?” Anh nắm lấy tay cô tiếp tục đi về phía trước không để ý đến kháng nghị của cô, bởi vì anh không nghĩ anh sẽ buông tay cho cô rời đi phút giây nào.
“Đương nhiên, chúng ta ngay cả kết giao đều không có, có thể nào……” Nắm tay?
“Anh đang cùng đi với em, em cứ cho đó là kết giao đi, bây giờ anh chính là bạn trai của em, anh đương nhiên có thể nắm tay em mà đi .” Bọn họ ngay cả con cũng đã có, cô còn dám nói những thủ tục bình thường với anh sao?
Cô gái này quả thật một chút cũng không chú ý đến anh, có lẽ anh phải nên tấn công nhiều hơn nữa.
Anh ngụy biện? “Nếu tôi không đồng ý?” Cô đối với anh một chút phòng bị cũng không có, chỉ có thể để anh dắt mũi mãi .
“Em phải đồng ý .” Anh bá đạo thay cô kết luận.
Mạnh Thừa Kiệt hoàn toàn đã quên rằng tám giờ anh phải về họp với Vạn Đại Phú, anh cũng đã quên Hà Tư Ngâm còn ở công ty chờ anh quay lại, trong lòng anh giờ chỉ có tiểu mĩ nhân trước mặt mà thôi.
Lúc ăn cơm, anh tắt điện thoại di động, anh không cho phép bất cứ kẻ nào có thể phá hỏng phút giây riêng tư này.
Nhìn cô thỉnh thoảng đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghe cô sung sướng nói về Tiểu Kiệt, anh thật sự cảm thấy hạnh phúc.
“Giám đốc, đã chín giờ rồi , tôi phải về nhà .”
“Bây giờ không phải giờ làm việc, đừng có gọi anh là giám đốc.” Tuy đây không phải nơi hoàn hảo, nhưng anh muốn ở cùng cô suốt đêm, cùng lắm là hai người sẽ lại có thêm một đứa con đáng yêu nữa.
“……” Cô nhìn ý cười tuấn lãng của anh, lại không nói được lời nào.
“Thừa Kiệt, nào, nói theo anh.”
“Thừa…. Kiệt ……” Cô giống như đứa trẻ bi bô tập nói gọi tên anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại không tự chủ được đỏ lên.
“Tốt lắm, gọi nhiều lần em sẽ quen thôi .” Anh xoa đầu Lam Nguyệt cổ vũ.
Đây là mơ sao? Cô thật sự đang cùng anh kết giao sao? Anh nói bọn họ là người yêu?
Lam Nguyệt di di hai bàn chân, nhưng vẫn cảm thấy không thực, tất cả mọi chuyện có phải là anh đang trêu đùa cô chăng?
Mạnh Thừa Kiệt vẫn như cũ nắm tay cô đi về bãi đậu xe, sau đó lái xe đưa cô về nhà. Đêm nay, anh thực vui vẻ, bởi vì cô không hề cự tuyệt lời đề nghị của anh, anh chẳng những có thể thành bạn trai của cô, mà giờ còn có thể chăm sóc bảo vệ cô.
Đứng dưới nhà cô, anh nói muốn lên nhìn Tiểu Kiệt, nhưng cô nhất định không cho, lo sợ người khác thấy, cũng may anh không nài nỉ nhiều, tạm biệt cô rồi phóng xe đi.
Cô lặng ngắm chiếc xe của anh chìm trong màn đêm.
Nếu đây là mơ, hãy để cô mơ lâu một chút!
Cô vụng trộm thương anh nhiều như vậy năm, mỗi lần chỉ có thể nhìn ảnh chụp của anh mà ngẩn người, nay anh đang sờ sờ ngay bên cạnh cô, giơ tay là tới, tại sao cô phải cảm thấy sợ hãi kia chứ?
Nếu tình yêu chưa đến đã mất đi, cô sẽ không đau thương.
Nếu yêu thật sâu rồi sau đó mất đi, cô nhất định sẽ sống không bằng chết.
Vẫn là không nên yêu! Nhưng là cô phải làm sao để cự tuyệt anh?
Lời cảnh cáo của Lam Tinh, Đỗ Mạn Ny và Chu Tề Vĩ vẫn còn văng vẳng đâu đây thôi, nhưng cô đã là bạn gái của anh.
Cho dù điều đó sẽ khiến cô đau đớn tột cùng, thương tích đầy mình cô vẫn muốn thử một lần cùng anh nếm thử tư vị của tình yêu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...