Yêu Em Anh Dám Không?

Hắn đang ngồi
trên cái ghế. Hai tay bị trói ngược ra phía sau, cái áo học sinh của hắn cũng bị cởi ra, để lộ phần cơ thể bên trong. Bọn chúng đánh hắn dã man
hơn lần trước. Máu từ những vết thương trên cơ thể hắn chảy ra nhiều.
Hắn thở dốc. Huy ngồi gần đó, bước đến lại gần hắn. Nâng cằm hắn lên,
Huy cười đểu:

- Mày đau lắm phải không? Mày đừng lo, tụi tao sẽ “chăm sóc” mày kỹ hơn nữa!

Nói rồi, Huy chìa tay về phía đàn em, ngay lập tức, một tên đưa cho
Huy cây gậy bằng sắt và một con dao. Đầu tiên Huy dùng cây gậy đánh vào
đầu hắn. Máu từ đầu hắn tuôn ra rất nhiều.

Cánh cửa nhà kho mở ra, nó bước vào. Thấy hắn như vậy, lòng nó đau lắm. Nó tức giận tiến đến gần Huy:

- Tại sao cậu lại làm vậy với Phong?

- Cuối cùng cậu cũng tới! Nhưng mà nhìn nét mặt cậu, hình như cậu định đánh nhau hả?

-...

- Đúng là vậy rồi! Cậu đã quên lời hứa trước mộ của Chi hả? Cậu quên do ai mà Chi mới như thế hả?


-...

Nó ngồi phịch xuống đất, cảnh tượng ngày hôm đó như đang diễn ra
trước mặt nó. Nó dùng hai tay ôm đầu, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Huy
bước lại gần ôm nó, như chưa đủ, Huy hôn nó. Nó ngồi yên, chẳng c phản
ứng gì. Hắn dùng hết sức lực hét lên:

- BẢO NHƯ, EM MAU TỈNH LẠI ĐI!

Vừa dứt câu, hắn đã nhận được một gậy vào bụng và tiếp sau đó là những phát gậy khác. Hắn vẫn tiếp tục rên rỉ:

- Bảo Như...em mau tỉnh lại đi!

Hắn lại tiếp tục nhận thêm mấy gậy vào bụng. Khi Huy thả nó ra cũng
là lúc hắn ngất đi. Nó quay mặt về phía hắn, lúc này trong mắt nó, chỉ
có cảnh tượng nó đứng trước mộ cô. Hắn cố gắng mở mắt ra, thều thào:

- Bảo Như, chuyện trong quá khứ thì để nó qua hết đi. Em đừng dày vò bản thân nữa.

”Bốp”- một gậy vào đầu hắn. Hắn gục xuống, tiếng động đó làm nó tỉnh lại. Nó quay qua nhìn hắn rồi lại nhìn Huy. Nó quẹt nước mắt, đứng dậy:

- Phải! Chuyện của quá khứ thì phải để nó qua chứ!

Nó tiến lại gần Huy, giơ tay lên, nó tát vào mặt Huy. Rồi quay lưng
lại tiến lại phía hắn, bỗng một bàn tay to lớn giữ tay nó. Huy kéo nó
vào lòng:

- Tớ xin lỗi cậu!

- Cậu thả tớ ra! Tớ không muốn lại mất đi một người bạn nữa!

Nó vùng ra khỏi Huy, chạy lại phía hắn. Nó cởi trói cho hắn. Cơ thể hắn đang ngã xuống thì nó ôm lại. Nó lay gọi hắn:

- Anh tỉnh lại đi!

Hắn hé mở mắt ra, mỉm cười với nó. Nó liếc Huy, như hiểu ý nó, Huy gọi xe cấp cứu. Hắn nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.

Sau khi cấp cứu xong, nó đưa hắn về nhà và mướn hẳn một bác sĩ giỏi
hằng ngày đến khám cho hắn. Hiện giờ, nó đang nằm trong lòng hắn ngủ.

Lâu lâu, nó lại cựa quậy, hắn ôm thật chặt nó. Hắn không ngủ được, ngồi
dậy, hắn định đi đâu đó thì nó níu tay hắn lại, miệng thì nói mớ:

- Dừng lại đi! Đừng lại gần tao! Là tao khiến mày thành ra như vậy
nên tao đã tự dằn vặt bản thân tao suốt ba năm qua rồi chưa đủ sao? Mày
chết rồi, đừng có lại gần tao!

Nhìn nó như vậy, hắn đau lắm. Ôm thật chặt nó vào lòng, hắ. Vỗ vào lưng nó, hắn nói nhỏ vào tai nó:

- Có anh đây rồi! Em đừng lo, cho dù em có là người như thế anh vẫn sẽ yêu em mà! Anh sẽ ở bên cạnh em bảo vệ em suốt đời.

Nó nằm yên lại, gương mặt mệt mỏi. Hắn nhìn nó.

1 giây...2 giây...3 giây...

- Rốt cuộc suốt ba năm qua, em đã sống như thế nào vậy? Cô bé ngây thơ ngày nào đâu rồi?

Hắn đi xuống giường, đắp chăn cho nó. Rồi hắn đi thay đồ, sau đó bước vào garage, hắn phóng mô tô đi. Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà to
lớn, hắn bước vào nhà. Đến trước mặt người đàn ông chính là chủ ngôi nhà này. Hắn lạnh lùng cúi đầu:

- Con chào ba!

- Hôm nay mày tới đây làm gì? - ông lên tiếng, miệng tiếp tục hút thuốc.

- Con đến để nhờ ba một điều.

- Cuối cùng mày cũng đến đây để cầu xin tao giúp đỡ sao? Thảm hại! - ông nhìn vào mặt hắn - Mày lại bị đánh nữa à? Mày thảm quá rồi đấy

Phong à!

- Con đến để nhờ ba một chuyện chứ không đến để nghe ba nói!

- Mày nói đi!

- Ba giúp con điều tra về cuộc sống của Bảo Như suốt ba năm qua được không ạ?

- Bảo Như? Tại sao? Mày lại làm tổn thương con bé hả?

- Dạ không!

- Được rồi! Tao sẽ giúp mày!

Hắn chào ông rồi đi ra ngoài. Hắn thở phảo nhẹ nhõm, bước ra xe, hắn phóng như bay về nhà. Vừa về nhà, đã thấy nó xem phim hoạt hình ở phòng khách. Nó đứng dậy đi lên phòng, nó trầm tư suy nghĩ. Hắn cất xe, len
lén đi phía sau nó. Hắn ôm chặt lấy eo nó. Hắ thủ thỉ vào tai nó:

- Em đừng buồn nữa! Có anh đây rồi!

Nó quay người lại, ôm chạt lấy hắn, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Hắn cứ ôm nó như vậy cho đến khi nó trút hết nỗi buồn đi.

Chap này nhảm quá! >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui