Bất lực trước hành động của Dương Dương, cô lôi trong túi áo tai ra tai nghe và điện thoại, đưa vội lên tai và yên phận một chỗ.
Anh nhìn cử chỉ thoáng chút cáu kỉnh của cô, cười vu vơ rồi lại gây sự rút một bên tai nghe và nghe thử.
3s sau khi nghe, mặt anh tái mét đi, giật mình nhìn cô với đôi mắt tròn xoe.
- Cô nghe cái thứ gì đây?
Cô mặc kệ thái độ của anh, gương mặt xinh đẹp quay đi miệng lí nhí:
- Instrumental music!
Không thể tin vào mắt mình, một cô gái đang ở tuổi xinh đẹp tươi trẻ yêu đời mà lại sống nhạt nhẽo thế này sao? Liếc liếc cô, anh lén lôi điện thoại của mình ra mở sẵn một
bài hát mà anh vẫn hay nghe và cô không để ý cũng là lúc anh rút gốc cắm, cắm vào điện thoại mình. Nhạc bắt đầu nổi lên..
Lạc An đang đắm chìm trong từng nốt nhạc piano êm đềm, đột nhiên thình thình thình bắn lên trong tai mình. Cô quát lên:
- ANH ĐIÊN À?! MỞ CÁI QUÁI GÌ THẾ?!?!
Vừa dứt lời mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, Lạc An ngẩn người ra thu người lại miễn cưỡng im lặng. Lại cái tiếng cười trêu gẹo đằng sau, nghĩ bụng nhất định đến nơi cô không tha cho tên Hạo Nhiên kia.
- Cô muốn nghe nhạc thì mở đúng nhạc mà nghe chứ! Nghe thứ kia…! – Dương Dương cong cái mỏ lên.
- Đồ điên! Tôi nghe gì kệ tôi việc anh đâu!!! – Lạc An mắng anh, giọng hơi chìm xuống vì cô không muốn bị chú ý. Định đưa tay giật nốt bên tai nghe còn lại ra, thì đột nhiên
Dương Dương quay sang. Anh giữ chặt lấy tay cô, miệng chu lên:
- Nghe đi đã! Cấm được tháo ra! – Rồi thoăn thoắt đeo lại bên tai còn lại cho cô.
Lạc An lườm anh, cô yên lặng. Dần dần bài hát cũng đi vào tâm trí của cô.
Nửa tiếng sau, Lạc An ngủ.
Không hiểu tại sao cô lại ngủ!
Trong cái giờ phút nguy hiểm cần cảnh giác thì cô lại ngủ!
Đương đi bắt đầu quanh co hơi nhiều sỏi đá. Gà gật trên ô tô, đầu cô đập cốp cốp vào cửa kính nhưng vẫn không hề gì, mắt vẫn nhắm nghiền và ngủ ngon lành.
Dương Dương ngắm cô ngủ, anh cố nhịn cười. Đẩy khẽ đầu cô lên vai mình, không quên kéo tấm rèm chắn nắng.
Cô tựa đầu vào vai anh, hơi thở phả đểu đều vào cô anh. Cũng ở khoảng cách gần thế này, dung nhan của cô lại càng được rõ hơn.
Nước da trắng nõn nà, hàng mi dài cong vút, cánh môi mềm mại ửng hồng, mái tóc thoang thoảng mùi hương ngọt lịm.
Trước vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của người con gái này, gương mặt anh đỏ dần lên, trong người thì nóng rực. Và trái tim thì không nhịp nhàng nữa mà cứ đập liên hồi. Không kiềm được, anh khẽ đưa tay chạm vào má cô mỉm cười, vén tóc lên cánh tai cô rồi nhanh chóng quay đi.
*
1 giờ đồng hồ trôi qua, Lạc An tỉnh dậy khi xe đã dừng.
Mở he hé mắt bởi ánh mặt trời vẫn len lỏi trong xe. Nhận ra mình đang trong tư thế rất thoải mái, cô đã có chút chột dạ. Ôi!! Cái mùi hương này!! Chẳng nhẽ.. Nghĩ thầm trong đầu, cô đưa mặt lên cao, đập vào mắt cô là gương mặt của anh. Giật mình, loạng choạng đứng dậy xông ra khỏi xe, đôi mắt to ra sợ hãi:
“- Gì vậy??!! Sao mình lại ngủ cơ chứ??!!! Huhu sao lại ngủ!!!”
Lẩm bẩm, tay vò nhẹ mái tóc Lạc An dậm dậm chân xuống đất mà không biết rằng Dương Dương đang ở sau cô. Anh bước đến, nhẹ nhàng ghé xuống tai cô:
- Không cảm ơn tôi làm gối cho cô à?!
Lạc An rùng mình, quay lại nhìn khuôn mặt đắc chí của anh:
- Ai kêu anh đi làm gối cho tôi? Đồ rảnh nợ!
Rồi cô nhanh chóng biến mất cùng với Mi Lan và Thụy Chi. Bóng dáng cô gái nhỏ nhỏ lon ton chạy hòa trong đám đông dần biến mất.
Dương Dương đứng lại nhìn cô, miệng cười ngốc nghếch.
Hạo Nhiên và Vũ Huy đã rình từ ban nãy, theo dõi từng chi tiết một nên đã sớm phát hiện ra kế hoạch trẻ trâu của Dương Dương. Hai người chạy tới vỗ vai cậu bạn.
- À há!!! Đúng là tại hạ phải theo học tiên sinh đây dài dài!! – Hạo Nhiên chắp tay, cười nói.
Anh không nói gì, nhìn về phía Lạc An vừa chạy mất. Cười nhẹ nhàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...