Lúc này, không chỉ có ánh mắt của Mục Thanh Thanh nhắm về phía trong sân nhìn, ngay cả Lý Hữu cũng đi theo gia đinh nhìn vào bên trong sân.
Nghe thấy Tuyên Thiệu kêu một người trong đó vào thư phòng.
Người nọ nói gì đó, hai người đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát cũng không nghe được câu nào.
Mục Thanh Thanh nhíu mày, nhón chân đi về phía trong sân nhìn, rất tò mò rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Lý Hữu nghiêng mặt nói: “Chuyện của Tuyên gia không đến phiên chúng ta tham dự vào, hay là tránh đi một chút nhé?”
Mục Thanh Thanh nhìn hắn ta một cái, rất muốn châm chọc một câu “ai là chúng ta với ngươi”, nhưng nghĩ tới thân phận hắn là Đại hoàng tử Tây Hạ nên nhịn xuống, gật gật đầu nói: “Ngươi đi về trước đi, ta đợi nha hoàn bên mình đến tìm.”
Lý Hữu không miễn cưỡng nữa, đi trước một bước.
Thân phận của hắn đặc biệt, để người khác nhìn thấy thì không tốt.
Mục Thanh Thanh ở lại tại chỗ. Quả nhiên đợi không bao lâu thì thấy Tuyên Thiệu đi ra từ trong thư phòng.
Bóng dáng mà nàng ta mong nhớ ngày đêm thật lâu hiện giờ lại cách nàng ta gần như vậy, nâng mắt là có thể thấy được.
Mục Thanh Thanh nhất thời không khống chế được bước chân mình, cứ không thèm để ý mà đuổi theo như vậy.
“Tuyên công tử…” Nàng ta gọi một tiếng.
Chẳng biết là Tuyên Thiệu không nghe thấy hay là không muốn để ý tới, chỉ cảm thấy hắn đi nhanh hơn, bước chân vội vã bỏ xa nàng ta.
Nhưng thật ra gia đinh ở sau lưng Tuyên Thiệu nghe tiếng dừng bước, quay đầu trở về chặn đường nàng ta lại.
“Nha hoàn của nội viện sao không quy củ như vậy? Nơi này là chỗ ngươi có thể tới sao?” Giọng nói của gia đinh kia nghiêm nghị trách mắng.
“Nha hoàn? Ngươi nói ai là nha hoàn hả?” Mục Thanh Thanh giận trợn cả mắt lên, nhưng chỉ có thể nhìn chằm chằm Tuyên Thiệu biến mất trong tầm mắt của nàng ta.
Lúc này, tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh Mục Thanh Thanh mang theo hộp đựng thức ăn tìm tới.
Nha hoàn đó hỏi thẳng vào mặt nàng ta: “Ngươi xảy ra chuyện gì? Không phải nói sẽ chờ ta ở tại chỗ sao? Sao chạy tới nơi này?”
“Dẫn đi nhanh lên!” Gia đinh cau mày mắng đuổi.
“Dạ, dạ!” Tiểu nha hoàn cuống quít nhún người.
“Ngươi đứng lại!” Mục Thanh Thanh thấy gia đinh kia mắng xong muốn đi, tức không nhịn nổi, lớn tiếng nói. “Vừa rồi ngươi nói ai là nha hoàn? Ngươi dám nói ta hả? Ngươi biết ta là ai không?”
Tiểu nha hoàn cầm theo hộp đựng thức ăn đứng ở bên cạnh nghe vậy, quẳng hộp đựng thức ăn đi, nhón chân bịt miệng nàng ta lại, kéo nàng ta đi về.
Gia đinh kia liếc nhìn nàng ta một cái, không thèm để ý tới nàng ta nữa, xoay người đuổi theo hướng Tuyên Thiệu rời đi.
Mục Thanh Thanh hất tiểu nha hoàn bịt miệng nàng ta ra, tức giận đến hốc mắt ngấn lệ.
“Ta bao giờ bị uất ức như vậy? Nói ta là nha hoàn? Hắn biết ta là ai không? Ta là nha hoàn?! Yên Vũ, ngươi thật sự là quá đáng! Là nàng ta cố ý khiến ta bị uất ức như vậy ư? Thấy ta thảm hại, có phải là nàng ta rất vui vẻ?” Mục Thanh Thanh vừa khóc vừa vung tay đi về phía nội viện.
Tiểu nha hoàn nhặt hộp đựng thức ăn lên, sãi bước đi theo sau nàng ta.
“Thiếu phu nhân là người rất tốt, là bản thân ngươi không biết quy củ chạy đến thư phòng của công tử. Người hầu bên cạnh công tử, dù cho chỉ đi lại ở bên ngoài nhưng cũng cực kỳ ngạo mạn, đương nhiên sẽ không để ngươi vào mắt!”
Mục Thanh Thanh quay đầu lại, hai mắt khóc đỏ bừng trừng tiểu nha hoàn một cái.
Chắc Yên Vũ đoán nàng ta không dám nói ra thân phận của mình phải không? Cho nên mới để nàng ta ở trong Tuyên phủ, mặc cho người làm khi dễ nàng ta!
Yên Vũ nhanh chóng biết tin tức Mục Thanh Thanh khóc trở về nội viện.
Nàng đang ngồi trên trường kỷ, trong tay cầm một hoa văn em bé ôm cá* chỉ điểm cho Lục Bình đang cầm thêu cái yếm của em bé.
(*link tham khảo hình: http://s2.sinaimg.cn/mw690/005PjYwLgy6O77KbsYN91&690)
Đến khi con của nàng và Tuyên Thiệu ra đời thì phỏng chừng nhiệt độ bắt đầu ấm lên. Hiện giờ Tuyên Thiệu không cho phép nàng dùng mắt nhiều, chỉ có thể để cho Lục Bình làm.
Tuy rằng trong phủ nhất định không thiếu những thứ này, nhưng tự tay mình làm luôn sẽ có chút khác biệt. Ai làm mẹ cũng muốn cho con của mình thứ tốt nhất.
Nghe tiểu nha hoàn bẩm báo xong, Yên Vũ bỏ hoa văn ở trong tay xuống.
Lục Bình nhìn nàng. “Thiếu phu nhân, không thì nô tỳ đi gõ nàng ta một cái nữa?”
Yên Vũ lắc đầu. “Có biết công tử vì chuyện gì mà hốt hoảng ra khỏi phủ không?”
Thương thế trên người Tuyên Thiệu còn chưa khỏi, lúc này đang trong kỳ nghỉ phép. Nếu không có xảy ra chuyện gì gấp thì hắn sẽ không vội vã ra ngoài như thế.
Chắc chắn là xảy ra chuyện lớn gì.
Mục Thanh Thanh thật sự không đáng sợ, nàng ta ở Tuyên gia cũng không nổi lên được bọt sóng gì.
Nếu nàng ta bằng lòng theo Lý Hữu đi Tây Hạ thì coi như nàng ta tốt số. Nếu nàng ta chưa từ bỏ ý định, không muốn đi, thì cũng sẽ không để mặc nàng ta ở lại Tuyên gia, tìm một thôn trang hẻo lánh của Tuyên gia nhốt nàng ta lại, hoặc là đưa nàng ta ra khỏi Lâm An, tuỳ tiện tìm một nơi an bài cũng được.
Nhưng Tuyên Thiệu vội vội vàng vàng khiến trong lòng nàng mơ hồ bất an.
“Công tử bị thương còn chưa khoẻ, mọi việc không thể quá vất vả, chuẩn bị xe!” Yên Vũ xoay người ngồi dậy từ trên trường kỷ.
Lục Bình cũng bỏ kim chỉ đang cầm trong tay vào lại trong rổ. “Dạ.”
Yên Vũ mang theo người hầu bên mình, ngồi xe ngựa Tuyên gia, ra phủ, sau khi nghe ngóng cũng không phải khó tìm được Tuyên Thiệu.
Trên đường lớn náo nhiệt nhất, từng lớp từng lớp người vây quanh xem náo nhiệt.
Xe ngựa từ xa đã không thể di chuyển được. Lục Bình thụt người vào từ ngoài cửa sổ. “Thiếu phu nhân, bên ngoài đầy ắp người, nghe người ta nói là công tử đang ở bên trong, nhưng chúng ta không qua được ạ, quá nhiều người! Đường đều chặn lại hết rồi!”
Yên Vũ gật đầu, không nói gì, hơi nhắm mắt lại, lắng tai nghe về phía trong đám người.
“Người đâu, giải toàn bộ người có liên quan vào đại lao Hoàng thành ti trước, xua tan dân chúng xem náo nhiệt.”
Giọng trầm ổn của Tuyên Thiệu lọt vào lỗ tai Yên Vũ.
Giọng nói bàn luận xung quanh nhanh chóng át âm thanh khác.
“Nhìn thấy không, kẻ giết người cũng bị Hoàng thành ti mang đi, chắc chắn không phải là Thái tử! Sao Tuyên công tử lại không biết Thái tử, nếu quả thật là Thái tử thì sao có thể bị giải vào đại lao chứ?”
“Đúng vậy, cũng chỉ là chém gió mà thôi! Nghe nói Thái tử nhân hậu, làm sao có thể dung túng thủ hại của mình giết người ở trên đường!”
“Đúng, nhìn đi, Tuyên công tử tới, hắn dám giả mạo Thái tử, không được tốt đẹp gì!”
“Tuyên Thiệu, ngươi lớn mật!” Bóng dáng của Thái tử cũng không rõ ràng ở giữa một mảnh tiếng nghị luận rì rầm, nhưng Yên Vũ vẫn hết sức chuyên chú, ngược lại cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Người ngoài không nhận biết bổn vương, ngươi cũng không nhận biết bổn vương sao?” Giọng của Thái tử không biết là sợ hãi hay tức giận, liên tục run rẩy.
“Dẫn đi.” Tuyên Thiệu không chần chờ.
“Ngươi! Quay đầu lại! Quay đầu lại ta sẽ tính sổ với ngươi!”
Thị vệ Hoàng thành ti tốn một hồi lâu mới xua tan được dân chúng vây xem.
Tuyên Thiệu lập tức nhìn thấy xe ngựa của Tuyên gia đứng ở góc đường.
Hắn bất chấp theo thị vệ áp giải đám người Thái tử về Hoàng thành ti, đi lên phía trước trước tiên. “Yên Vũ?”
Hắn thấp giọng gọi vào bên trong xe ngựa.
Yên Vũ gật đầu lên tiếng trả lời. “Đi thôi, đưa chàng đi Hoàng thành ti.”
Tuyên Thiệu vén áo choàng, phi thân lên xe ngựa.
“Sao nàng cũng tới?” Tuyên Thiệu lên xe, ngồi xuống bên cạnh nàng. Xe ngựa chậm rãi chuyển động.
“Nghe thấy chàng đi vội vàng, thiếp lo lắng cho thương thế của chàng liền đuổi đến xem.” Yên Vũ dùng ngón tay chỉ ra bên ngoài. “Thật sự là Thái tử?”
Con ngươi Tuyên Thiệu trầm xuống, gật đầu. “Ừ, cụ thể chuyện gì xảy ra còn chưa có biết rõ, nghe nói là Thái tử cải trang xuất cung, ở trên đường lớn cùng người ta xảy ra tranh chấp, người hầu bên mình Thái tử lỡ tay đánh chết người. Đối phương lại níu lấy Thái tử không cho đi, thừa dịp đông đúc người xem vây quanh, tuôn ra thân phận của Thái tử. Lúc này mới làm cho cả đường lớn đều là người ta vây quanh xem náo nhiệt.”
Yên Vũ nghe vậy, hơi rũ mắt. “Thái tử cải trang, xảy ra xung đột với người ta, sao nhanh như thế đã bị người ta biết được thân phận? Chỉ sợ là có người cố ý làm đó chứ?”
Tuyên Thiệu gật đầu. “Không sai, người đó cũng bị mang về Hoàng thành ti, còn không biết là bút tích của ai. Bất kể là ai, chuyện này đâm chọt đến trước mặt Hoàng thượng sẽ không có lợi đối với Thái tử.”
Đang lúc hai người nói chuyện, đã đến Hoàng thành ti.
Đại lao của Hoàng thành ti đều là địa lao và thuỷ lao*.
(*địa lao là hầm giam, thuỷ lao là hầm giam ở dưới nước)
Tuyên Thiệu không cùng trở về, thị vệ Hoàng thành ti thế nhưng cũng thành thật, thật sự giải Thái tử đến đại lao.
Cũng may là Tuyên Thiệu về đúng lúc, Thái tử không thể thật sự lĩnh hội cảm giác ngồi trong đại lao, bị đem trở về.
Tuyên Thiệu có một căn phòng đơn ở Hoàng thành ti, lúc này Yên Vũ đang ngồi trong phòng đó.
Thái tử được mời trở về, vẫn còn thở hổn hà hổn hển, vô cùng bất mãn.
“Tuyên Thiệu, rõ ràng là người đó khiêu khích ta trước, miệng tuôn ra lời lẽ thô tục, thật là quá phận, ta mới kêu người ra tay dạy dỗ hắn một chút. Ai biết chỉ mới ba đấm hai đá hắn liền mất mạng! Hoàng thành ti của ngươi phá án là làm như vậy sao? Không hỏi rõ chân tướng đã quẳng người ta vào trong đại lao? Liền oan uổng người tốt như vậy?” Thái tử tức giận thở phì phò trách mắng.
Tuyên Thiệu ngồi ở ghế trên ở một bên, nhìn Thái tử, lãnh đạm nói: “Lẽ nào Thái tử muốn ta làm trò trước mặt dân chúng Lâm An, thẩm vấn một phen? Muốn để cho mọi người đều nhanh chóng biết chuyện trên đường lớn? Muốn cho Lâm An đều đồn rằng Thái tử ỷ thế hiếp người, dung túng nô tài đánh chết dân chúng vô tội ở trên đường?”
Thái tử giận dữ đập bàn. “Cái gì gọi là Thái tử ỷ thế hiếp người? Ngươi rốt cuộc không phân biệt được đúng sai trắng đen? Không rõ sao? Chẳng phải ta đã nói sao? Là người đó nói khiêu khích ta trước! Là hắn càng nói càng khó nghe, ta mới kêu người bên mình động thủ, cũng không muốn đánh chết hắn, chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút, ai ngờ hắn lại chết?!”
Tuyên Thiệu gật đầu. “Thái tử nói như vậy dĩ nhiên ta sẽ tin, nhưng dân chúng sẽ không tin. Trên phố thích nhất là những vị tôn giả biên bài đủ loại gièm pha chuyện đức hạnh bại hoại. Biết rõ là một chậu nước bẩn muốn giội lên người Thái tử, lúc đó nhiều người đã nhìn thấy như vậy, Thái tử cũng khó chận nhiều miệng. Lẽ nào Thái tử chưa hề nghĩ tới vì sao người đó vô duyên vô cớ muốn tới khiêu khích ngài? Trên đường phố nhiều người như vậy, vì sao người đó càng muốn gây khó dễ Thái tử ngài? Là ai đánh hai ba cái liền mất mạng? Là ai vừa chết liền lập tức có người tuôn ra thân phận của Thái tử ngài?”
Thái tử vừa tức giận, nghe vậy như là bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh lên đầu, đứng chết trân tại chỗ.
“Vậy… Ý của Tuyên công tử là… có người cố ý hãm hại ta?”
Tuyên Thiệu nghe vậy không đáp lại, chỉ hỏi: “Hôm nay Thái tử cải trang xuất cung vì chuyện gì? Đều có ai biết được?”
Thái tử nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, do dự xoay đầu lại, nhìn Tuyên Thiệu nói: “Chỉ có vài người hầu bên cạnh ta biết. Tuyên công tử ngươi không biết đâu, nhị đệ từ trước đến nay rất được lòng phụ hoàng. Bây giờ phụ hoàng đam mê học thuật luyện đan, nhị đệ còn nhỏ tuổi nhưng cũng theo ngộ đạo luyện đan. Phụ hoàng còn vài lần ở trước mặt ta khen nhị đệ ngộ tính giỏi! Chuyện này… chuyện này khiến ta… trong lòng ta phiền muộn. Người hầu bên cạnh ta nói có thể đi một vòng trong thành Lâm An, thể nghiệm và quan sát dân tình một chút, lần sau phụ hoàng hỏi cái gì thì ta cũng có thể nói được hợp lý có chứng cứ. Vậy… coi như là giải sầu một chút đi, Đông cung thật sự quá buồn bực.”
Tuyên Thiệu khẽ gật đầu. “Nhưng nếu tội danh Thái tử dung túng nô tài giết người bị cho là thật, mặc dù không đến mức thật sự sẽ làm gì ngài, nhưng địa vị của ngài ở trong lòng Hoàng thượng chỉ sợ là…”
Tuyên Thiệu còn chưa dứt lời, Thái tử đã cả người toát mồ hôi lạnh.
Hắn ngã ngồi trên ghế ở sau lưng, lúc này trong lòng mới nổi lên hàng loạt nghĩ lại mà sợ.
Ngày nay phụ hoàng vốn thấy nhị hoàng tử đều tốt, đều thuận mắt, vốn…mình gây ra vụ tai tiếng này nữa không khác gì hoạ vô đơn chí. “Chắc chắn là nhị đệ! Là mưu kế của nhị đệ cùng mẫu phi của nó! Cố ý vu oan cho ta!”
“Mặc kệ chuyện này đến tột cùng là ai đang mưu đồ, chuyện đã đến nước này, Thái tử nên thanh trừng người ở bên cạnh, thấy cho rõ ràng người bên cạnh mình ẩn giấu những dạng trâu bò rắn rết gì mới tốt.” Tuyên Thiệu lãnh đạm nói.
Thái tử rối rít gật đầu, không còn dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu nữa.
“Vậy… vậy chuyện này làm sao bây giờ?” Thái tử buồn bực hỏi.
“Chuyện này vi thần sẽ xử lý tốt. Nhưng để đề phòng người cố tình đâm thọt đến trước mặt Hoàng thượng, Thái tử vẫn nên có chuẩn bị đối với Hoàng thượng sẽ hỏi trách chuyện này mới tốt.” Tuyên Thiệu dặn dò.
“Ừm, ta biết rồi.” Thái tử đứng dậy, ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
“Bên ngoài Hoàng thành ti có xe ngựa của Tuyên gia, Thái tử nên ngồi xe ngựa Tuyên gia vào cung đi.” Tuyên Thiệu ở sau lưng hắn nói bổ sung.
Thái tử gật đầu, không nói, ra khỏi phòng của Tuyên Thiệu.
Người hầu bên mình Thái tử chờ ở bên ngoài lập tức tiến lên, vừa thận trọng đỡ Thái tử vừa nhỏ giọng thầm thì gì đó.
Chủ tớ Thái tử dần dần đi xa.
Lúc Tuyên Thiệu đi vào phòng trong thì nhìn thấy Yên Vũ còn đang tập trung tinh thần hướng ra bên ngoài lắng nghe.
“Nghe cái gì vậy?” Tuyên Thiệu tiến lên khẽ đỡ lấy vai nàng.
Yên Vũ gật đầu, cũng không nói chuyện, mãi đến khi tiếng nói chuyện đã xa không nghe được nữa, nàng mới chỉnh lại sắc mặt. “Thái giám bên mình Thái tử có vấn đề.”
Tuyên Thiệu ngồi xuống ở bên cạnh, nâng mắt nhìn nàng.
“Lời của thái giám kia nghe như là những câu an ủi Thái tử, nhưng thực tế lại là những câu xúi giục, dạy Thái tử không học theo gương tốt. Dù sao Thái tử mới có mười tuổi, chỉ trưởng thành hơn một chút so với con cái nhà bình thường, nhưng tâm trí cũng không như một người lớn. Bên cạnh có người cất lòng dẫn dắt hắn lên con đường tà đạo như vậy, chỉ sợ… sau này Thái tử sẽ đi lầm đường.” Yên Vũ nghiêm túc nói.
Tuyên Thiệu thở dài một tiếng, dựa trên ghế ngồi. “Ngày nay Hoàng thượng một lòng tu đạo thành tiên, Huyền Cơ Tử cũng khuyến khích Hoàng thượng nên chuyên cần chính vụ, nhưng Hoàng thượng hoàn toàn nghe không vào.”
Yên Vũ ngước mắt nhìn hắn.
Chỉ nghe hắn lại thở dài một tiếng. “E rằng… có một số việc đã đến lúc rồi…”
Thi thể người bị người hầu bên mình Thái tử đánh chết ở bên trong Hoàng thành ti.
Người nhà của tên đó cũng tìm đến nha môn, thề sống thề chết phải tố cáo.
Trong nha môn sớm có người của Hoàng thành ti coi chừng, người nhà của tên đó cũng dẫn một đám dân chúng đến đây. Trận thế này nếu không phải là có người bày mưu đặt kế, cố ý làm cho Thái tử không dễ thoát thân đối với việc này thì mới là lạ!
Có đông đảo dân chúng vây xem, cho dù là Hoàng thành ti cũng không thể cưỡng ép mang người đi.
Thiên hạ khó phòng nhất chính là nhiều miệng, nếu trước khi Thái tử đăng có có vết nhơ như vậy, vị trí Thái tử này e rằng hắn cũng ngồi không vững.
Hoàng tử có thể huênh hoang, vương gia có thể phóng khoáng, duy chỉ có Thái tử là không thể không quan tâm đến danh tiếng.
Thân nhân của người chết đều đến quỳ trên đất trong nha môn, liền bắt đầu kêu trời trách đất.
Thượng Quan Hải Lan đứng chờ ở một bên nhìn thân nhân của người chết, hỏi: “Người chết hôm nay là gì của ngươi?”
Người đàn ông trung niên kia nói: “Là con trai của ta, nhà ta khó khăn, thật vất vả nuôi lớn một đứa con không phải dễ dàng ạ! Thấy nuôi lớn rồi, ai biết… ai biết lại để cho kẻ ác đánh chết! Chuyện này! Chuyện này làm sao để cho người ta sống hả? Xin quan lớn làm chủ cho chúng tôi! Nếu người ác không đền tội, tôi… tôi cũng không sống được!”
Quan lớn ngồi trên cao cầm kinh đường mộc hung hăng vỗ. “Đừng có gào thét ở công đường!”
Tiếng nghị luận “Thật đáng thương, thật đáng thương…” của dân chúng ở bên ngoài đã truyền vào trong công đường.
Thượng Quan Hải Lan vốn hay trưng ra khuôn mặt tươi cười, lúc này mọi người nhìn vào, cũng không tiện quá mức không đứng đắn, hắn nghiêm mặt, ở một bên nói: “Vụ án này do Hoàng thành ti thụ lý, ngươi muốn đòi lẽ phải thì đến Hoàng thành ti mà đòi, tại sao còn muốn đến công đường cáo trạng?”
“Chuyện này… Chúng tôi là dân thường, không hiểu việc này, chỉ biết có oan khuất là phải đến nha môn. Hoàng thành ti không có để trống, không có công đường, chúng tôi biết đi đâu mà cáo trạng ạ?” Người đàn ông kia vẻ mặt đau khổ nói.
Trên khuôn mặt đen đúa chứa đầy nếp nhăn của hắn rất có vẻ đến tuổi trung niên đau khổ bi thương mất con.
“Hoàng thành ti không có công đường, nhưng cũng sẽ không xử sai án. Thi thể của con trai ngươi còn đang ở bên trong Hoàng thành ti, nếu ngươi thật lòng lo lắng cho con trai thì giờ nên nhanh chóng rút đơn kiện, đến Hoàng thành ti tìm công lý.” Thượng Quan Hải Lan nhẹ giọng nói.
Người đàn ông kia nghiêng mặt nhìn Thượng Quan Hải Lan, trong lòng do dự. “Chuyện này… Ta đã tới công đường, vậy cáo trạng ở công đường cũng như nhau chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...