Nhoáng một cái, đã đến năm Thiên Bảo thứ hai mươi bốn.
Năm mới này, Yến Kinh rất náo nhiệt, Tạ Cát Tường cũng rất bận rộn, cho đến tết Nguyên Tiêu, mới có thể thở phào một hơi.
Buổi trưa một ngày này trong cung còn có cung yến, Thiên Bảo đế bệnh thể chưa lành, cũng không có mặt, cùng chúng thần nâng chén chúc mừng năm mới vẫn là thái tử Lý Hi.
Nói chung cũng biết triều thần những khi này đều không có thời gian nghỉ ngơi, Lý Hi cũng rất hiểu chuyện, buổi trưa sau khi cung yến kết thúc, liền để triều thần ai về nhà nấy, tự đi chúc tết.
Tạ Cát Tường về đến nhà, thiêm thiếp nửa canh giờ (1h), lúc này mới cảm thấy tỉnh táo lại.
Mai nhi pha trà cho nàng ngay tại tầng một, hương hoa quế lộ ngào ngạt ngát hương, khiến người ta lập tức liền tỉnh táo lại.
Hà Mạn Nương thì đặt khung lưới sắt tại lò lửa nhỏ, đặt bánh mật lên trên, nướng nướng bằng lửa nhỏ.
Tạ Cát Tường ngồi vào bên cạnh Hà Mạn Nương, ôm nàng nũng nịu: "Thơm quá, đói bụng."
Hà Mạn Nương nhìn nàng trìu mến, rót trước cho nàng một chén hoa quế lộ, để nàng ấm dạ dày.
"Bánh mật là bánh mới làm năm nay, dùng chính cây lúa mễ nhà trồng, rất thơm." Hà Mạn Nương nói.
Nàng vừa nói, vừa lật bánh mật, từng cái từng cái bánh mật mỏng manh phồng lên như mới được thổi khí, rốt cục biến thành một cái bánh mập mạp trắng trẻo.
Tạ Cát Tường nghe mùi gạo nướng, bụng réo ùng ục: "Nhũ nương thật tốt."
Hà Mạn Nương rưới mật ong hoa quế lên trên cho nàng, cho nàng lắp đầy bụng nhỏ.
Bánh mật nướng đặc biệt thơm, vỏ ngoài giòn, mang theo mùi gạo nướng, còn bên trong vừa mềm lại vừa dẻo, vừa mới nhai đã tan ra như kẹo mạch nha, mùi thơm nức mũi.
Tạ Cát Tường một mạch ăn non nửa cái, lúc này mới cảm thấy thoải mái: "Nhũ nương, buổi tối chúng ta đi Khánh Lân phố đi."
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, tại phố Khánh Lân có hội đèn lồng lớn nhất Yến Kinh.
Hai năm trước trong nhà bận chuyện, nàng vẫn luôn không có tâm tư đi, đến năm nay mới lại nghĩ tới hội đèn lồng đêm Nguyên Tiêu rộn ràng náo nhiệt này.
Hà Mạn Nương nghe xong nàng nhắc tới cái này, cùng Mai nhi liếc nhìn nhau, rồi cùng nhau cười.
Tạ Cát Tường không rõ cho lắm: "Cười cái gì? Các người không muốn đi?"
Hà Mạn Nương mỉm cười không nói, ngược lại là Mai nhi nhanh mồm nhanh miệng, nói: "Tiểu thư, vừa rồi Mao ca ở vương phủ có tới, nhắn vương gia mời tiểu thư buổi tối đi hội đèn lồng, bữa tối đến đây đón ngài."
Mặt Tạ Cát Tường ửng đỏ, ngược lại thật cao hứng: "Coi như hắn hiểu chuyện."
Chủ tớ ba người vừa nói vừa nướng bánh mật, chỉ chốc lát sau đã ăn lửng dạ, đến khi ăn xong bánh mật, Mai nhi liền thúc giục Tạ Cát Tường đi chọn y phục.
Tạ Cát Tường khó có lúc nhăn nhó một chút: "Chọn cái gì mà chọn, tiểu thư nhà ngươi mặc cái gì không dễ nhìn?"
Mai nhi hé miệng cười: "Vậy tiểu thư mặc bộ này đi."
Tạ Cát Tường trợn mắt với nàng một cái, cũng cười theo.
Bộ y phục mặc buổi tối này, Tạ Cát Tường chọn rất cẩn thận, chọn một bộ y phục kiểu mới của Cẩm Tú trai năm nay, thân trên là áo gấm nhỏ, vạt áo cùng ống tay áo đều là hồ điệp nhẹ nhàng, quần dưới là váy xếp nếp thêu hoa mẫu đơn, lấy ý tưởng hồ điệp vờn hoa.
Bộ y phục như thế, mặc bên trong ngược lại là thoả đáng, bên ngoài còn phối thêm áo khoác lông chồn, áo lông chồn trắng như tuyết không pha một tia tạp chất nào, sờ tới sờ lui vừa mịn lại vừa mềm, đây là lúc Triệu Thụy đi săn trong ngày mùa đông, đặc biệt săn về cho nàng.
Phối như thế, lập tức nổi bật lên khuôn mặt như vẽ, hồng hào sáng nhuận của nàng.
Tạ Cát Tường chọn xong y phục, lập tức thoải mái, lục tung tìm túi như ý, cuối cùng mới tìm được ra từ đáy hòm một cái túi như ý trước kia Hà Mạn Nương làm cho nàng.
"Đến lúc đó trên người ta cũng mang theo chút bạc, muốn mua cái gì thì tự đi mua, các người cũng chơi thật vui đi, không cần đi theo ta."
Mai nhi lập tức liền cười: "Biết biết, tiểu thư không thích chúng ta đi cùng, muốn đi chơi riêng cùng cô gia thôi."
Tạ Cát Tường lập tức đùa giỡn cùng nàng.
"Nói hươu nói vượn!" Nàng cười răn dạy.
Đợi đến thời gian buổi chiều, Tạ Cát Tường ăn mặc chỉnh tề, liền ngồi bên trong sảnh chính chờ.
Tạ Thần Tinh cũng ngồi một bên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn muội muội ăn mặc như hoa như ngọc một chút, sau đó liền hừ lạnh một tiếng.
Tạ Cát Tường: "..."
Ca, huynh hừ ngược lại còn rất dễ nghe.
Tạ Cát Tường nín cười, nhận áo khoác gã sai vặt đưa tới, cho ca ca khoác lên người.
"Lát nữa huynh cũng đi chơi thật vui nha, cũng đừng xụ mặt nữa, huynh vốn đâu có bộ dạng này." Tạ Cát Tường có chút bất đắc dĩ.
Có lẽ bởi vì tiến vào quân doanh, cũng có thể vì bỏ văn theo võ, ôn hòa trên người Tạ Thần Tinh trước kia bất tri bất giác đã tiêu tan hết, hiện tại nếu vẫn mãi xụ mặt, trên thân khó tránh khỏi có chút sát khí.
Rất là dọa người.
Cho dù hắn có tuấn mỹ vô cùng, nhưng cứ mãi lạnh mặt như thế, ở đâu sẽ có tiểu cô nương thích hắn chứ?
Vì chuyện chung thân của hắn, Tạ Cát Tường suy nghĩ nát óc.
Tạ Thần Tinh nhìn muội muội cả người nhỏ xinh, hết nhíu mày rồi lại thở dài, mặt mày nhịn không được nhu hòa lại, cười nói: "Làm như lão thái thái không bằng, cả ngày than thở làm gì."
Tạ Cát Tường lườm hắn một cái, rất nhiều lời muốn thoát ra đầu lưỡi, cuối cùng lại ép xuống toàn bộ.
Qua thêm hai tháng, ca ca phải đi, Tạ Cát Tường tuy là không nỡ, nhưng vẫn chỉ có thể mặc cho hắn đi xa.
Bảo vệ quốc gia là giấc mộng của hắn, nàng nên ủng hộ.
Huynh muội nói đùa một hồi, xe ngựa Triệu vương phủ liền đến.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Năm ngoái Triệu Thụy cũng đã kế tục tước vị Triệu vương, nguyên Triệu vương Triệu Khuynh Thư đổi phong làm An Nam vương, chờ sau khi Triệu Thụy thành thân sẽ mang theo vương phi cùng hai đứa con nhỏ đi đất phong An Nam.
Như thế xem ra, dù cho tước vị Triệu Khuynh Thư từ thế tập võng thế* đổi thành hàng đẳng thừa kế, nhưng kể từ đó, tiểu nhi tử của hắn cũng có thể kế tục tước vị An Nam quận vương, kỳ thật Triệu Khuynh Thư đã có lời.
*thế tập võng thế: tước vị được giữ nguyên và được thừa kế đời đời.
Cho nên, chớ nhìn hắn như ngu đột xuất, đối với chuyện này cũng không có hai lời, trực tiếp vào cung tạ ơn, còn mở tiệc chiêu đãi tân khách, Triệu vương phủ náo nhiệt ba ngày mới bỏ qua.
Tạ Cát Tường không biết Triệu Thụy với Triệu Khuynh Thư nói như thế nào, tóm lại hai cha con tựa hồ cũng tâm bình khí hòa hơn trước kia.
Triệu Khuynh Thư cũng không ở trong nhà gây cho nhi tử không thoải mái, hôm nay cung yến vừa kết thúc, liền dẫn vương phi cùng con nhỏ đi biệt uyển ngoài thành, nói chung, chờ sau khi bọn hắn thành thân, liền lập tức khởi hành.
Bởi vậy, Triệu Thụy bây giờ lại chuyển về Triệu vương phủ, vẫn ở Vô Phong trai của hắn.
Xe ngựa đỉnh xanh dừng trước ngõ Tạ phủ, Triệu Thụy được quản gia Tạ phủ nghênh đón vào sảnh chính, ngẩng đầu liền thấy tiểu cô nương mặc váy lụa ửng đỏ.
Nàng nhỏ xinh ngồi trên ghế, lò lửa sưởi ấm vây quanh, than cực nóng chiếu đỏ lên gương mặt trắng nõn của Tạ Cát Tường, khiến trên mặt nàng có thêm mấy phần tươi đẹp cùng hào quang.
Trâm thạch lựu trên đầu Tạ Cát Tường lắc lư theo động tác của nàng, hào quang lung linh, một tia một sợi ánh vào tầm mắt Triệu Thụy.
Bước chân Triệu Thụy hơi ngừng lại, lập tức cảm thấy áo khoác trên người quá dày, lưng đều muốn đổ mồ hôi.
Giống như nghe được tiếng bước chân, Tạ Cát Tường quay đầu sang, mặt mày sáng lên, một cái chớp mắt bắn ra quang hoa xán lạn.
"Vương gia tới."
Ngay trước mặt ca ca, Tạ Cát Tường cũng không dám gọi Thụy ca ca, nếu gọi ra, sợ là Tạ Thần Tinh lại muốn hừ tới hừ lui, hừ ra một khúc si nữ oán than.
Trong lòng Triệu Thụy rung động, cảm tình dâng trào dường như cũng phát tán theo ánh mắt của nàng, náo động trong lồng ngực.
Trong nháy mắt đó, tất nhiên là sóng biển ngập trời, mãnh liệt không sợ.
Hắn bước từng bước đến gần nàng, vẫn còn e ngại cấp bậc lễ nghĩa, không xa không gần đứng ở cửa.
Tạ Thần Tinh cũng đã đứng lên, hắn ngược lại không nhìn ra có khác biệt gì giữa hai người bọn họ, chỉ hỏi Triệu Thụy: "Ngược lại là tới sớm."
Triệu Thụy cố gắng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt hồng nhuận tươi cười của Tạ Cát Tường, nhìn sang Tạ Thần Tinh.
"Đại ca cũng sớm, " Triệu Thụy dừng một chút, "Hôm nay ta đã đặt bàn tại Thực Vị trai, một hồi chúng ta đi Thực Vị trai trước."
Tạ Thần Tinh thấy hắn hôm nay coi như trung thực, lúc này mới nói: "Tốt."
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, thế mà lại để cặp đôi ở phía sau.
Triệu Thụy thoáng dừng bước chân một chút, chậm rãi chờ Tạ Cát Tường đứng dậy mặc áo khoác lông chồn.
Áo lông chồn trắng như tuyết bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng nhuận của Tạ Cát Tường, càng nổi bật lên khuôn mặt nàng đẹp như tranh vẽ.
Triệu Thụy nhìn thoáng qua, lại nhịn không được lại nhìn một chút nữa.
Tạ Cát Tường cười.
"Nhìn cái gì?"
Triệu Thụy xưa nay ngay thẳng, tai nghe tiếng bước chân Tạ Thần Tinh đi xa, mới thấp giọng nói: "Nhìn muội đẹp mắt."
Khuôn mặt Tạ Cát Tường càng đỏ.
Triệu Thụy cong cong khóe môi, dưới ánh lửa, mặt mày cũng nhu hòa thêm mấy phần, trong đôi mắt mang theo triền miên và lưu luyến hắn không nhận ra.
"Gia Nguyệt nhà chúng ta, đẹp mắt nhất."
Lúc ngẫu nhiên hắn mới gọi Tạ Cát Tường là Gia Nguyệt, nhưng mỗi lần nghe, Tạ Cát Tường đều cảm thấy lỗ tai nóng lên, tự nhiên cảm thấy e lệ.
Nàng cũng không biết vì sao, chỉ là thật ngượng ngùng.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng cũng sắp chôn mặt vào áo khoác tới nơi, sợ nàng buồn bực mình, mới chậm rãi đổi đề tài.
"Hôm nay đặt vịt quay da giòn cùng tước sào vịt bảo, ta còn sớm để bọn hắn chuẩn bị heo sữa quay, buổi tối chúng ta dùng một đĩa, sau khi trở về, lại dùng tiếp."
Thực đơn các tửu lâu ở thành Yến Kinh, nơi có món heo sữa quay không nhiều, cho dù là Thực Vị trai, cũng chỉ ở những ngày tết ngày lễ lớn như thế này, mới có thể mời sư phụ ra tay, bình thường cũng chỉ nướng hai con, cung cấp một hai ngày lễ.
Tạ Cát Tường đã từng nếm qua một lần, khi nói chuyện phiếm với Triệu Thụy từng nói rất nhớ hương vị này, không nghĩ tới Triệu Thụy vẫn nhớ.
Nàng mím môi một cái, cười ra tiếng: "Được đó, đúng lúc buổi tối bụng trống không, chỉ chờ bữa ăn này thôi nha."
Mặc dù buổi trưa vừa gặp, nhưng hai người lại có chuyện nói không hết, cho dù không có gì để nói, nhưng khi song song đi cùng một chỗ, bầu không khí cũng vẫn luôn rất tốt.
Tạ Thần Tinh chờ ở cạnh xe ngựa, nhìn đôi bích nhân kia chậm rãi đến gần, khó có khi không trừng mắt lạnh lùng, ngược lại hơi thả lỏng mặt mày.
Về sau hắn có khả năng không thể ở Yến Kinh lâu, trong lòng lại dứt bỏ không được muội muội, nàng có thể cùng Triệu Thụy tu thành chính quả, dắt tay làm bạn, kỳ thật Tạ Thần Tinh yên tâm hơn bất luận kẻ nào.
Ba người bọn hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Triệu Thụy có nhân phẩm ra sao, Tạ Thần Tinh rõ ràng hơn người ngoài.
Không nói đến nhân phẩm, chỉ nói tấm lòng đối với muội muội, đã không người nào có thể so sánh.
Anh ruột như Tạ Thần Tinh, có đôi khi cũng phải cam bái hạ phong.
Toàn bộ ôn nhu quan tâm của Triệu Thụy, đều dùng trên người Cát Tường, người khác rốt cuộc không vào được mắt Triệu thân vương.
Lúc này Tạ Cát Tường và Triệu Thụy còn không biết mình đang bị Tạ Thần Tinh nhìn.
Tạ Cát Tường đi hai bước, cảm thấy áo khoác vẫn có chút dài, liền đưa tay kéo.
Triệu Thụy đang đi cùng nàng dừng ngay tại chỗ, sau đó rất kiên nhẫn ngồi xổm xuống, cẩn thận chỉnh lại vạt áo khoác cho nàng một lần.
Mà Tạ Cát Tường cứ đứng tại chỗ như chuyện đương nhiên, mắt nhìn Triệu Thụy cười cười.
Lúc này đã là lúc chạng vạng tối, mặt trời lặn chiếu ra ráng chiều, ráng đỏ nối thành một mảnh.
Nô bộc trong Tạ phủ đều ra ngoài chơi, trong phủ chỉ còn những người lớn tuổi không muốn náo nhiệt, toàn phủ tất nhiên là yên tĩnh.
Chân trời thuyền mây nhẹ trôi, nhân gian bích nhân* thành đôi.
*bích nhân: người đẹp
Tạ Thần Tinh nhẹ giọng cười: "Lại một năm nữa."
Lại một năm nữa, hai hài tử lúc ấy chạy sau lưng hắn đều đã lớn lên, trở thành rường cột nước nhà, cũng thành quan phá án có năng lực.
Cũng sắp kết chung một cành, chuyện tốt thành đôi.
Tạ Thần Tinh quay đầu ngóng về phương Bắc.
Phía chân trời xa xa, tựa hồ còn có dãy ngân hà xán lạn, dù mới rời khỏi mấy tháng, hắn khó được có chút hoài niệm bầu trời Mạc Nam thâm thúy.
Đến lúc cần phải trở về rồi.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...