Một canh giờ sau
Triệu Thất ngồi trên tảng đá, giơ cây chày gỗ, liều mạng đánh đập một con cá lớn.
Thằng nhãi kia tuy còn nghi ngờ nhưng dù sao cậu ta cũng chưa từng gặp qua lòng người hiểm ác, thấy Triệu Thất thề son thề sắt, cuối cùng cũng để hắn ở lại. Bất quá, không phải để hắn ở lại làm khách. Vì chuộc tội, trong mấy ngày này, Triệu Thất phải tuỳ cậu ta sai khiến, chỉ hướng đông không thể đi hướng tây, nhất định phải tuân thủ nghiêm chỉnh từng mệnh lệnh.
Bây giờ Triệu Thất đang nghe theo phân phó, xử lý một con cá cậu ta vừa mang về.
Con cá này cũng không biết lấy được ở đâu, đầu vừa dài vừa rộng, khí lực mười phần, luôn biết chọn thế hiểm mà chống đỡ lại. Triệu Thất chưa bao giờ làm việc như vậy, hoàn toàn không bắt được cách làm, đấu tranh anh dũng với nó một hồi, không dễ gì mới đánh nó gần chết, mình cũng mệt đến mức mất đi nửa cái mạng.
Tuy Triệu Thất chưa từng giết cá nhưng đã ăn cá vô số lần, ít nhất còn biết vảy cá không ăn được. Vì vậy sau đó, Triệu Thất hai tay dính đầy máu cá, chịu nhịn mùi tanh xông vào mũi, ra sức bám vào vảy cá má cạo ra.
Đợi đến khi thiếu niên kia vác một bọc củi từ trên núi đi về, con cá trong tay Triệu Thất đã chịu hết hình phạt lăng trì tàn khốc, vảy trên lưng bị cạo tươi sống hơn nửa, đuôi đập đập hữu khí vô lực, mắt cá gắt gao nhìn trời, tràn đầy oán hận chết không nhắm mắt.
Thảm trạng cỡ này, thực tại cực kỳ bi thảm, làm người ta nhìn thấy mà giật mình.
“Nào có ai giết cá như ngươi? Đúng là chà đạp thức ăn!” Thiếu niên còn chưa thả bó củi trên lưng xuống đã chạy lại, trực tiếp ập tới dạy dỗ Triệu Thất một trận.
Triệu Thất ấm ức nói: “Ta nói ta không biết làm cái này, ngươi còn bắt ta làm. Tay của ta đều bị cứa chảy máu đấy.”
“Còn không phải ngươi la hét đau chân, không đi được hả? Ngồi cũng không làm được, đúng là phế vật!”
Triệu Thất không lên tiếng, nghiêng đầu, tức giận trừng con sâu đang ì ạch bò qua quả dưa hấu trên đất.
Thiếu niên gỡ bó cúi trên lưng xuống đưa cho hắn: “Giết cá ngươi không biết, chắc cũng phải biết bổ củi chứ? Chỉ cần dốc sức, chém cho to bằng nhau là được.”
Tiếp nhận nhiệm vụ mới, Triệu Thất lấy một cái rìu từ trong kho ra, vẫn ngồi trên tảng đá kia, bắt đầu chặt củi.
Hắn nhớ kỹ chỉ thiếu năm, mỗi miếng đều tương đồng, hơn nữa đã tốt hơn nhiều rồi. Thế nhưng không được bao lâu, lại bị dạy dỗ một trận.
“Nửa ngày lại chỉ chém được ba khối! Ạch, vụn gỗ trên đất này là cái gì?”
“Không phải ngươi nói phải lớn hơn một phân, ta phí hết nửa ngày mới chém bọn nó lớn bằng…”
Triệu Thất che lỗ tai, thiếu niên kia so với hắn còn thấp hơn một cái đầu, giọng nói lại rất vang dội, làm cho đầu hắn đau đau.
Không dễ dàng đợi đến lúc ngừng chiến, Triệu Thất tưởng là xong việc rồi, thiếu niên kia lại nói: “Vậy ngươi đi nhóm lửa làm cơm —— ngươi biết làm cơm không?”
“Không biết.” Triệu Thất thành thật lắc đầu.
“Giặt quần áo thì sao?”
“Không biết.” Triệu Thất nói xong, rất nhanh lại bổ sung, “Nhưng ta biết xức huân hương lên y phục nhá.”
“Nơi này có cái rắm hương!” Thiếu niên tức giận mắng xong, thấy Triệu Thất nhìn mình, lại tức giận nói, “Đúng là mời tổ tông rồi. Nói đi, ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta muốn tắm.” Triệu Thất nói, “Nhưng ta không tìm thấy bồn tắm…”
“Tự ra sông mà tắm!” Thiếu niên rống lên, vừa nhận ra không đúng, ngẩng đầu đã thấy Triệu Thất khập khiễng khập khiễng chạy mất.
“Ta đi đây.”
Tuy lúc làm việc không thấy bóng người nhưng đến lúc ăn cơm, Triệu Thất lại rất đúng giờ xuất hiện bên cạnh bàn. Tóc hắn ướt nhẹp, quần áo trên người đã đổi bộ khác, không quá vừa, ống tay áo ngắn hơn một đoạn, cổ tay sáng choang lộ ra bên ngoài. Thiếu niên nhìn kỹ, phát hiện đây đúng là quần áo của mình, cũng không biết tên này lấy ra lúc nào.
Bất quá, tuy là áo vải phổ thông cũ rách, nhưng lúc khoác lên người quả trứng lời biếng một bụng ý xấu này, quả thật có hơi…
“Ai nha, có canh cá.” Triệu Thất vừa kéo tóc vừa hỏi, “Làm cho Nhạc đại hiệp sao?”
Thiếu niên đột nhiên thu hồi ánh mắt, ho khan hai tiếng, hiếm thấy mà không có mắng hắn, chỉ gật gật đầu.
“Thế lát nữa ta mang đi cho y ăn.” Triệu Thất nuốt ngụm nước, chủ động xin đi giết giặc.
Ngoại trừ canh cá, trên bàn chẳng thấy thức ăn mặn, chỉ có bánh ngô và thức ăn chay. Triệu Thất thấy thiếu niên không có ý ngăn cản, không thể chờ đợi mà cầm một cái bánh ngô đen cứng, há mồm cắn một miếng to.
Tuy nói bánh ngô này lúc nuốt cứng muốn viêm họng, nhưng nếm thử xong lại có hương vok rất đặc biệt. Rau dại luộc nước nóng, dính muối ăn cũng rất thơm ngon. Triệu Thất đắc ý ăn một hồi, đột nhiên nhớ ra cái gì, ngẩng đầu lên hỏi: “Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi đấy.”
“Tên ta là Thang Lương.” Thiếu niên buồn bực nói.
“Ha ha, có thể có người có cái tên này sao?” Triệu Thất vui khôn tả, “Đừng nói cha ngươi tên là Thang Nhiệt nhé? A, làm sao còn chưa thấy ông ta? Chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi ở đây?”
Thang Lương xì cười một tiếng: “Sau chuyện kia, cha ta sợ ngươi trở lại cướp người nên tìm chỗ này, để ta ở đây một mình tránh sóng gió.”
Tiếng cười của Triệu Thất im bặt, sờ đầu, có mấy phần ngượng ngùng: “Ta, đúng là ta rất vô liêm sỉ…”
“Biết là tốt rồi.” Thang Lương nói, “Cơm nước xong, đừng quên rửa chén xoát nồi.”
Triệu Thất đau khổ: “Nhưng ta không biết làm mà, không bằng ngươi thay cách khác?”
Thang Lương lắc đầu, không nói gì. Triệu Thất cũng không biết cậu ta định thế nào nên cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Cũng không lâu lắm, canh cá thả nguội, Triệu Thất thử nhiệt độ, sau đó tiểu tâm dực dực bưng đi cho Nhạc Thính Tùng uống.
Nhạc Thính Tùng vẫn chưa tỉnh lại, thế nhưng lúc đút cho y còn biết nuốt xuống. Triệu Thất như gặp đại địch, tỉ mỉ quan sát mỗi muỗng canh cá, chỉ lo không cẩn thận lẫn vào xương cá, làm Nhạc thiếu hiệp bởi vậy mà tráng niên mất sớm, thời gian đút chén canh này so với lúc ăn cơm còn dài hơn.
Đút xong, Triệu Thất lau miệng cho Nhạc Thính Tùng. Vuốt ve bờ môi mềm mại, không khỏi có chút động tình.
Nhưng trong quá trình này, Thang Lương vẫn luôn dựa bên giường, hai mắt lấp lánh hữu thần giám thị hắn, cứ như chẳng may lơ là một chút thì hắn sẽ bỏ độc vào trong bát. Dưới ánh mắt như vậy, coi như da mặt Triệu Thất có dày thế nào đi chăng nữa cũng không tiện táy máy tay chân với Nhạc Thính Tùng, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ bỏ đi ý nghĩ, cơ hồ muốn nghẹn ra nội thương.
Ôi chao, rốt cuộc là tới bao giờ thì bọn họ mới có thể thoả thích nóng bỏng một chút đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...