Y Khuynh Thiên Hạ

Edit & Dịch: Emily Ton.

Trên mặt Mộ Dung Khuynh Tuyết vẫn luôn đứng ở bên người Mộ Dung Hùng chuyển sang lúc đỏ lúc xanh. Có thể định ra hôn sự với Nam Cung Diệp, nàng đã cảm thấy rất tự hào, đặc biệt là nàng đã đoạt Nam Cung Diệp từ trong tay Mộ Dung Khuynh Nhan. Nhưng chuyện này, bị gia tộc Thu Nguyên gia tộc và gia tộc Bắc Ly nói ra như vậy, lại khiến nàng cảm thấy xấu hổ.

"Lời của gia chủ Thu Nguyên sai rồi." Nam Cung Diệp vẫn luôn đứng ở bên người Nam Cung Đình Lễ, lúc này mở bắt đầu miệng, "Hôn nhân đại sự, tuy rằng nói là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Chỉ là, những người liên quan cũng phải cam tâm tình nguyện mới được! Ta rất thích Tuyết nhi, cũng không muốn thương tổn ai."

"Hơn nữa, một cửa hôn sự này, cũng là gia tộc Mộ Dung cùng với mọi người trong Nam Cung gia chúng ta quyết định. Nếu như trong lòng ta không có Mộ Dung Khuynh Nhan, vậy thì cho dù cưới nàng, nàng cũng sẽ không có hạnh phúc. Một khi đã như vậy, còn không bằng sớm ngày buông tay, để nàng có thể tìm được một phu quân tốt hơn."

"Diệp ca ca." Mộ Dung Khuynh Tuyết nhìn về phía Nam Cung Diệp, trong ánh mắt tràn ngập cảm động.


Nàng không nghĩ tới, ở trong trường hợp như vậy, Nam Cung Diệp sẽ nói chuyện giúp nàng như thế, đây cũng gần xem như là lời thổ lộ.

Sức mặt Mộ Dung Hùng hòa hoãn một chút, bất quá sắc mặt Nam Cung Đình Lễ vẫn khó coi như cũ. Sau khi nghe Nam Cung Diệp nói như thế, hắn cũng không thở phào một hơi, ngược lại mày nhăn càng chặt, thời điểm nhìn về Mộ Dung Khuynh Tuyết, đáy mắt thậm chí còn mang theo một tia chán ghét.

"Ha ha, xem ra người bên ngoài nói thật đúng là không tệ lắm!" Thu Nguyên Ly Thương cũng không dừng lại bởi những gì Nam Cung Diệp nói, ngược lại tiếp tục mở miệng nói, "Muội muội đoạt vị hôn phu của tỷ tỷ, đây là báo đáp của Nam Cung gia đối Mộ Dung Hi Chiếu!"

"Thu Nguyên gia chủ, thỉnh ăn nói cẩn thận." Nam Cung Đình Lễ cực lực ngăn chặn lửa giận trong lòng.

"Thu Nguyên gia chủ, có một số việc, đừng nên nói trực tiếp như vậy!" Bắc Ly Viễn cười không có ý tốt, "Những việc này, mọi người đều biết thì tốt rồi, nói trắng ra như vậy, khiến nhân tâm có chút không được thoải mái!"


Sắc mặt Mộ Dung Khuynh Tuyết trở nên càng thêm trắng, cả người thoạt nhìn lung lay sắp đổ, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức té xỉu.

"Sợ là Thu Nguyên gia chủ đã mất quên một việc." Khóe miệng Nam Cung Diệp mỉm cười, không chút hoang mang m mở miệng nói, "Mộ Dung Khuynh Nhan và Tuyết nhi là tỷ muội. Năm đó phụ thân định ra hôn sự cùng với Mộ Dung gia, là vì muốn báo đáp ân cứu mạng của bá phụ Mộ Dung. Chẳng lẽ Tuyết Nhi đây không phải là nữ nhi của bá phụ Mộ Dung hay sao? Cho nên, Nam Cung gia chúng ta cũng không hề thất tín bội nghĩa, không phải sao?"

"Nói không tồi." Mộ Dung Hùng lập tức tiếp lời nói, "Chuyện này, lão phu cũng đã đồng ý. Khuynh Nhan cũng đáp ứng rồi. Thu Nguyên gia chủ, Bắc Ly gia chủ, sự tình này người hai nhà chúng ta đều đã đồng ý, các ngươi không cần phải lấy chuyện này ra để nói!"

"Hai vị tốt xấu cũng là gia chủ một nhà." Nam Cung Đình Lễ cũng không nhàn rỗi, hắn nhìn về phía Thu Nguyên Ly Thương và Bắc Ly Viễn, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói, "Việc hôn nhân của hai nhà chúng ta, chỉ cần chúng ta đạt thành ý kiến thống nhất, không phải tốt hay sao? Các ngươi vẫn nên quản tốt sự tình nhà mình đi!"

"Đúng rồi, Thu Nguyên gia chủ, nghe nói đứa con thứ ba của ngươi mấy ngày hôm trước lại phát bệnh, đúng không?! Hiện tại thân thể vẫn tốt chứ?! Tuổi còn trẻ, thân thể không tốt như vậy, thật sự là đáng thương!"

Lúc này đây, đến phiên sắc mặt của Thu Nguyên Ly Thương và Bắc Ly Viễn trở nên khó coi. Bọn họ hừ một tiếng, cũng không mở miệng nói tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận