Edit: ThienDa
"Bảo Bảo, ngươi cho rằng những người Bạch gia có tư cách nhìn thấy ngươi?"
Trên đường phố nhộn nhịp, Bạch Nhan dừng bước, tầm mắt hạ xuống, dừng ở khuôn mặt non nớt trắng nõn của Bạch Tiểu Thần.
Bạch Tiểu Thần nhíu mày, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có phần quân vương chí khí: "Ở Bạch gia, ngoại trừ cữu cữu, những người khác đều không có tư cách nhìn thấy ta."
"Vậy được rồi. Mẫu thân sẽ tìm cơ hội mang cữu cữu tới gặp ngươi, trước đó, ngươi đừng để Bạch gia phát hiện sự tồn tại của ngươi."
Bạch Tiểu Thần xem như thành thục hiểu chuyện, dù sao cũng là hài tử, những năm qua, bất kể là ba vị sư phụ hay Sở Phong Dật, đều đặt hắn trên đầu quả tim mà sủng ái, không để chịu một phần ủy khuất.
Thế nên, Bạch Nhan hi vọng không để Bạch Tiểu Thần nghe được những ngôn từ dơ bẩn.
"Mẫu thân, vậy chúng ta ngoắc tay, người nhất định phải đem cữu cữu tới tìm ta, không cho phép người vì ta còn nhỏ tuổi mà gạt ta." Bạch Tiểu Thần chu cái miệng nhỏ, giơ ngón tay ra.
Sắc mặt Bạch Nhan lập tức đen lại.
Nhỏ tuổi? Lừa gạt hắn? Hắn thật coi mình là hài tử năm tuổi bình thường? Trên đời này vĩnh viễn chỉ có hắn gạt người khác, còn chưa có người nào gạt được hắn.
"Tốt, chúng ta ngoắc tay," mặc kệ trong lòng Bạch Nhan nghĩ như thế nào, hiện tại vì tốt cho Bạch Tiểu Thần, nàng vẫn ngoắc tay, "Lần này tin tưởng ta rồi chứ?"
Bạch Tiểu Thần lúc này mới lộ ra nụ cười thiên chân vô tà: "Mẫu thân, người chuẩn bị cho Bảo Bảo toà nhà nào, Bảo Bảo nói trước, cảnh sắc kém hơn ở Thánh Đảo ta sẽ không ở."
Bạch Nhan mơ hồ không rõ á một tiếng: "Ân, ở bên ngoài, ngươi không nên yêu cầu quá cao, có ở là được rồi, nếu là ngươi còn nói, ta lập tức đem ngươi trở về."
Ngay cả hoàng cung Lưu Hỏa quốc so ra còn kém Thánh Đảo, hắn còn muốn một nơi giống Thánh Đảo? Gia hỏa này có phải hay không còn chưa tỉnh ngủ?
Mơ mộng hão huyền?
"Mẫu thân, Bảo Bảo biết sai, người một đại mỹ nhân như vậy ở Thánh Đảo, mỗi ngày đối mắt với mấy lão nhân kia, Bảo Bảo sẽ hỏng mất, bất quá, mẫu thân nhớ về nấu cơm cho Bảo Bảo, nếu không Bảo Bảo với Tiểu Mễ sẽ chết đói mất."
Bạch Hổ đang trong ngực Bạch Tiểu Thần ngẩng đầu, gầm nhẹ một tiếng, phảng phất ý tứ là đồng ý với Bạch Tiểu Thần.
Bởi vì ở bên ngoài, Bạch Nhan nhắc nhở nó không được nói tiếng người, nên nó chỉ có thể dùng cách này biểu đạt ý tứ của mình.
"Ta tìm đầu bếp cho ngươi," Bạch Nhan vỗ vỗ đầu Bạch Tiểu Thần, "còn có, không cho phép kén ăn."
Bạch Tiểu Thần ủy khuất cúi đầu, những đầu bếp kia sao so được với tay nghề của mẫu thân? Nhưng để không bị đưa về Thánh Đảo, hắn rất ngoan ngoãn không có ý kiến.
Tại Lưu Hỏa quốc, Bạch gia thân là một trong tứ đại thế gia, phủ đệ cũng là phồn hoa nhất Đông nhai.
Vừa vặn, Bạch Nhan tìm một toà nhà cùng Bạch phủ cách nhau không xa, với lại, so với Bạch phủ, quang cảnh càng thêm thanh u, không khí thanh cao.
"Mẫu thân, tòa nhà này so ra kém Thánh Đảo, nhưng với Bạch gia thì tốt hơn nhiều."
Trên đường đi, vì ngang qua Bạch phủ, Bạch Nhan hướng Bạch Tiểu Thần chỉ rõ, bây giờ xem ra nhà mình vượt xa Bạch phủ, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Hừ! Ai bảo những tên hỗn đản kia dám khi dễ mẫu thân!
"Bảo Bảo, nơi này không phải Thánh Đảo, ngươi tuyệt đối không được thừa dịp ta không có ở đây mà gây chuyện thị phi, nghe rõ chưa?" Bạch Nhan vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Thần, trịnh trọng dặn dò.
Bạch Tiểu Thần nháy nhát mắt: "Vậy nếu có người khi dễ Bảo Bảo thì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...