Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Người trong động ăn cái gì cũng dùng tay bốc, nếu không thì biến thành hình thú dùng lưỡi liếm, chỉ có Bách Nhĩ dùng hai cây gỗ nhỏ gắp. Mấy á thú đã sớm chú ý tới, cũng tự mình vụng trộm thử qua, đáng tiếc không gắp được, bởi vậy chỉ có thể tràn ngập hâm mộ nhìn y.

Bị người ta nhìn bên này liếc bên kia, có là người trì độn cũng phát hiện ra, huống chi Bách Nhĩ còn là người nhạy bén. Y âm thầm liếc qua, phát hiện mấy á thú đều nhìn vào đôi đũa trong tay mình, nhất thời hiểu ra. Mấy ngày nay y vẫn nghĩ làm sao bố trí an toàn nơi cư trú, sao kiếm ra thức ăn, sao cho nhóm người già, trẻ, tàn, nhược này đều sống sót, cộng thêm bản chất y là nam nhân, không quá chú trọng vào các chi tiết nhỏ, nên người khác bốc tay hay là liếm bát, thật ra y không chú ý, đương nhiên càng không nghĩ tới chuyện dạy họ dùng đũa. Có điều các á thú tựa hồ quan tâm phương diện này còn hơn cả chuyện làm sao săn thú. Sau khi xác định nguyên nhân, y liền thu hồi ánh mắt, không để ý tới nữa. Thẳng tới khi á thú tên là Bối Cách rốt cuộc nhịn không được nữa, mà bưng bát, cầm hai cây gậy gỗ nhỏ đi tới bên y, ngồi xuống.

“Bách Nhĩ, ngươi có thể dạy ta dùng cái này không?” Bối Cách hơi thấp thỏm. Nói tới cũng lạ, trước kia Bách Nhĩ ở trong bộ lạc luôn u ám, nhát gan, cộng thêm bộ dạng khó coi, mọi người đều không nguyện ý tiếp xúc với y. Hiện tại y đã khác đi, mọi người vẫn không dám đến gần, lại không phải bởi vì chán ghét cùng khinh thường, mà là kính sợ. Cảm thấy trên người y có một cảm giác không nói nên lời, khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa, dù cho y đối xử với ai cũng hòa hợp, êm thấm.

“Được.” Bách Nhĩ sảng khoái đáp, loại việc nhỏ nhặt này, y sẽ không chủ động đi dạy người khác, thế nhưng nếu có người tìm tới cửa để học, y cũng sẽ không khước từ. Trên mặt Bối Cách lộ ra thần sắc cao hứng, muốn cười, lại bởi vì khẩn trương mà biểu tình có chút cứng ngắc.

Bách Nhĩ chỉ làm như không thấy, lập tức mở ngón tay nắm đôi đũa ra, lại chậm rãi đặt lên đũa, nói cho đối phương cầm thế nào, rồi sử dụng lực ra sao. Bối Cách chăm chú nghe, làm theo vài lần, cuối cùng vững vàng gắp được một miếng thịt đưa vào miệng. Tuy nhìn qua vẫn còn vụng về, nhưng y cũng vui mừng kêu lên.

“Dùng vài lần sẽ quen thôi.” Bách Nhĩ cười nói, lúc này mới phát hiện xung quanh đã vây một vòng á thú cùng tiểu thú nhân, không biết Mạc bị họ chen chúc đẩy đi đâu rồi.


Chẳng biết các á thú chuẩn bị từ lúc nào, trên tay mỗi người đều cầm một đôi gậy gỗ, cũng bắt chước, có hai lão á thú có lẽ vì khá khéo tay, nên đã học được ra hình ra dạng, không kém hơn so với Bối Cách. Ngược lại một á thú trẻ tuổi khác tên là Hải Nô ngay cả cầm đũa cũng chưa học được, còn nắm chặt tay như nắm đấm vậy, cầm đôi đũa quấy bừa bộn trong bát, nhưng khuôn mặt y vẫn chăm chú quấy. Bách Nhĩ cảm thấy á thú này có lẽ là người phản xạ tương đối chậm nhưng làm việc lại rất nghiêm túc, cố gắng, vì thế y đặt bát xuống tảng đá bên cạnh, đi qua trực tiếp nắm tay Hải Nô, dạy y dùng thế nào.

“Đây gọi là đũa, các ngươi học được cũng tốt, sạch hơn là bốc tay. Có điều các ngươi nên mài bóng nó đi một chút, nếu không sẽ bị dằm quẹt thương miệng.” Bách Nhĩ vừa dạy vừa nói, sau khi thấy Hải Nô học được, liền dạy một lão á thú khác mới học được một nửa, y cũng không chú ý tới mặt Hải Nô đã đỏ bừng đến sắp bốc khói lên rồi.

Bối Cách nhìn thấy, có chút ảo não vì sao nãy mình lại học quá nhanh, nếu không chắc chắn Bách Nhĩ cũng sẽ cầm tay y dạy rồi.

“Đợi lát nữa ta vót thêm một đôi, ông đừng tự làm.” Bách Nhĩ nói với lão á thú. Lão á thú này chính là người ra khỏi tộc cuối cùng vào ngày đó, trong nhà không có thú nhân, cộng thêm tuổi tác lại cao, Bách Nhĩ sợ ông vót đũa làm tay bị thương.

“Bách Nhĩ, ngươi cũng giúp ta làm một đôi đi.” Lá gan Bối Cách lớn ra, chủ động mở miệng yêu cầu. Bách Nhĩ thoáng nhìn y, rồi cười nói “Nhà ngươi có thú nhân, không cần ta làm việc thừa đâu.” Thấy trên mặt đối phương lộ thần sắc thất vọng, y dừng lại, mới nói tiếp “Được rồi. Chờ ta vót trước một đôi, lại bảo các thú nhân làm theo mẫu thêm mấy đôi nữa, tới lúc đó mọi người đều có.” Lúc này Bối Cách mới vui mừng trở lại, tuy trong lòng vẫn có chút tiếc nuối không thể được Bách Nhĩ tự tay làm cho.


Trong tay tiểu thú nhân không có gậy gỗ thích hợp, đều trông mong nhìn Bách Nhĩ, sau khi nghe thấy lời y nói, chúng đều hoan hô, líu ríu nói mình cũng muốn, khiến cho Bách Nhĩ đau cả đầu, chỉ có thể liên tục đáp ứng.

“Đều có, đều có.” Cuối cùng bị quấn lấy đến chịu không nổi, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết hết thức ăn trong bát, chuồn ra sơn động.

Chờ y vừa đi, Bối Cách mới hỏi “Hải Nô, vừa rồi ngươi đỏ mặt cái gì?”

“Ta, ta cũng không biết.” Hải Nô gãi mái tóc rối, lắp bắp nói “Vừa nãy Bách Nhĩ tới gần ta, ta có cảm giác như trước kia khi được Lạc theo đuổi vậy, tim đập rất nhanh.” Nói tới đây, chính y cũng hơi ngượng ngùng.

“Là vì Bách Nhĩ trưởng thành giống thú nhân chăng?” Bối Cách nhỏ giọng nói, mắt lại nhìn qua mấy thú nhân, phát hiện bọn họ chưa chú ý bên này, mới tiếp tục nói “Hồi trước vì ngoại hình y giống thú nhân…” Câu nói kế tiếp bị Tán Tán cắt ngang.


“Đừng nói như thế, Bách Nhĩ là một á thú rất dịu dàng.”

Nghe tới câu này, ai cũng không bình tĩnh được, bao gồm các thú nhân có thính lực rất tốt. Thật ra các á thú nói gì họ đều nghe thấy, chỉ làm bộ không nghe được thôi. Lúc Hải Nô nói tim y đập nhanh hơn khi Bách Nhĩ tới gần, bọn họ cũng cảm thấy rất quái dị, trong đó đặc biệt Lạc là người khó chịu nhất. May mà lời nói của Tán Tán kéo lý trí của hắn lại, không thì nói không chừng hắn đã kích động đi tìm Bách Nhĩ khiêu chiến rồi. Đúng vậy, Bách Nhĩ chỉ là á thú, dù có giống thú nhân thế nào đi nữa thì y cũng chỉ là một á thú mà thôi. Thú nhân mà nảy sinh cảm giác tình địch với á thú quả là quá kỳ lạ rồi.

Nhưng mà, dịu dàng ư? Một á thú có thể chỉ huy thú nhân nghe lời bắt giết dã thú, một á thú có thể cầm gai thú nhảy lên mình đa túc thú, hẳn là cách xa với từ dịu dàng chứ? Tuy mỗi người đều nghĩ thầm trong lòng, nhưng không có người nào ngu ngốc mà lớn tiếng phản bác, chỉ đặt yên nghi vấn này trong lòng thôi.

“Nếu y là thú nhân, nhất định là thú nhân dịu dàng nhất.” Có lẽ muốn bù lại lời nói sai vừa rồi của mình, Bối Cách đánh vỡ không khí kỳ lạ, y phụ họa “Cũng là thú nhân được á thú chào đón nhất.” Đáng tiếc á thú trưởng thành giống thú nhân lại thật sự quá khó coi, mày thô xương cứng, sao có thú nhân thích được.

Lời này có thể tính là hay không? Tán Tán nhìn thoáng qua y, bưng bát lên. Hai lão á thú khác cũng tản đi, chỉ có Hải Nô còn ngồi tại chỗ.

“Thật ra… ngươi có cảm giác giống ta phải không?” Y khẽ hỏi Bối Cách.

Bối Cách trong nháy mắt cứng người lại, trộm nhìn xung quanh, sau đó mới nhanh chóng gật đầu. Hai á thú trẻ tuổi nhìn nhau, sau đó cười khúc khích. Không thể không nói, hiện tại Bách Nhĩ trong lòng họ vừa không phải là thú nhân nhưng lại không xem như là á thú thuần túy, mà là xen giữa hai bên. Vừa có sự dũng mãnh của thú nhân, vừa có sự cẩn thận, dịu dàng của á thú, người kiểu này là có sức hút lớn nhất đối với các á thú trẻ tuổi. Nếu Bối Cách cùng Hải Nô chưa có bạn đời, họ nhất định sẽ không khách khí quấn lấy y, về phần hiện tại, tình cảm của họ và bạn đời mình rất tốt, nên cũng chỉ là muốn thân cận Bách Nhĩ nhiều hơn mà thôi, không hề có suy nghĩ vượt quá mức độ nào khác.


Mà Bách Nhĩ đang bị bọn họ bàn luận lúc này khoác áo choàng lên, chậm rãi đi trong trận pháp. Bên cạnh y là Giác không biết từ khi nào đuổi theo.

“Ngươi muốn đi săn thú?” Bách Nhĩ hỏi thú nhân tóc trắng bạc với thần sắc thấp thỏm kia.

“Ừ.” Giác không ngờ mình còn chưa mở miệng, đối phương đã biết, hắn vừa kinh ngạc lại vừa bội phục. Trên thực tế, hắn chưa xuất lực gì, thức ăn được chia cũng khó nuốt trôi, nhất là thức ăn này đều do các thú nhân tàn tật săn được. Bách Nhĩ có thể hiểu suy nghĩ của hắn, suy tính một lát, y mới nói “Thức ăn còn có thể chống đỡ một thời gian nữa, chuyện săn thú không vội, muốn ra ngoài cũng phải chuẩn bị tốt trước đã.” Tuy trải qua trận chiến lần trước, tâm lý của các thú nhân đối với chuyện ra ngoài săn bắt đã chuẩn bị tốt, thế nhưng y không thể cô phụ tín nhiệm của họ, tùy tiện lấy tính mạng họ ra mạo hiểm được.

Trong lòng Giác rất sốt ruột, nhưng không tiếp tục yêu cầu, hắn từng nói Bách Nhĩ nói gì hắn liền làm như thế, đương nhiên sẽ không bởi vì chút tâm tư của mình mà làm khó y.

“Ngươi không cần lo lắng ăn không ngồi rồi, có rất nhiều việc cho ngươi làm đó.” Thấy sắc mặt hắn hơi ỉu xìu, Bách Nhĩ cười nói. Nghe thấy thế, *** thần Giác nhất thời phấn khởi, ánh mắt chờ mong nhìn y.

“Đào cây thứ thứ bên ngoài động lên, sau đó lấp đất cho bằng phẳng lại.” Mấy cái cọc gỗ lộ bên ngoài thật sự bất lợi cho việc huấn luyện buổi sáng, tới đầu xuân năm sau chỉ e cành lá lại dài ra, đến lúc đó phạt đi cũng phiền toái, vừa lúc thừa dịp hiện tại không có việc gì, mà san bằng khối đất trống kia đi, mọi người đều thuận tiện hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui