Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Cơ thể đa túc thú thô to, da dai lông dày, hành động nhanh như điện, bản lĩnh săn bắt của nó là cắn chết con mồi rồi nuốt hết vào bụng. Khó khăn nhất chính là chỉ cần không bị thương chỗ yếu hại, cho dù đoạn đi một phần thân thể, nó vẫn có năng lực di chuyển như thường.

Sau khi cẩn thận tìm hiểu đặc tính của đa túc thú, Bách Nhĩ suy tư một lát, để ba người kia chờ, y đi tới nhóm thú nhân đã giết chết đại đỗ thú. Dẫn đầu bọn họ là Tháp, nhìn thấy Bách Nhĩ, trên mặt họ đều lộ ra thần sắc hưng phấn, bộ dáng khát vọng được khẳng định.

“Làm tốt lắm!” Bách Nhĩ nắm quyền đấm nhẹ vào người họ. Bốn thú nhân hoan hô, vỗ đập nhau, thoải mái cười ha hả.

Bách Nhĩ không nhiều lời, y đi qua, tách miệng đại đỗ thú ra, cẩn thận nghiên cứu thật lâu, sau đó mới moi từ hai hàm của nó ra túi độc to cỡ nắm đấm của thú nhân. Nhặt lên miếng thịt làm mồi kia, lại bảo một thú nhân xé mấy miếng thịt từ trên mình đại đỗ thú xuống, lấy nọc độc trong túi bôi lên trên thịt. Mấy thú nhân hiếu kỳ nhìn y, không biết y muốn làm gì.

“Quà tặng cho đa túc thú.” Khi Bách Nhĩ đứng dậy nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, y đơn giản giải thích, sau đó liền cho họ khiêng thịt đại đỗ thú cùng ra trận. Lúc này, Mạc dẫn một nhóm cũng đã thành công giải quyết con đại đỗ thú còn lại. Bách Nhĩ đi tới, làm theo như ban nãy, lại bôi đầy nọc độc lên ba miếng thịt, đem theo bên người.


“Đi thôi.” Vào trong động lấy toàn bộ móng thú mình có, đối với ba thú nhân lớn nhỏ đợi y thật lâu, cuối cùng y cũng ra lệnh. Ba người vừa hưng phấn vừa khẩn trương, trong ánh mắt cổ vũ và chúc may mắn của những người khác mà bước vào trận.

Ngoài dự liệu của mọi người, mấy người Bách Nhĩ vào trận không có tiến thẳng tới đa túc thú, mà là lóa mắt đã không thấy bóng người.

“Bách Nhĩ đang làm gì vậy?” Phát hiện đội của mình lại thua đội của Tháp bị cụt nửa cánh tay, Mạc buồn bực thật lâu, nhưng hắn vẫn là tâm tính thiếu nhiên, rất nhanh sau đó liền bị hành động kỳ quái của mấy người Bách Nhĩ lôi kéo lực chú ý, khuỷu tay huých vào Nặc cũng đặt toàn bộ *** thần vào trong trận, hỏi. Trong mắt hắn, Nặc cùng Duẫn giống như trái tim, nội tạng của Bách Nhĩ, vô luận Bách Nhĩ nghĩ gì, bọn họ đều biết.

“Không biết.” Nặc nhanh chóng chứng minh suy nghĩ của hắn là sai rồi. Mạc nhe răng, không truy vấn tiếp.


Mà bốn người Bách Nhĩ bị các loại suy đoán, lúc này đang nằm sấp trên mặt đất chôn móng thú. Bởi vì chân đa túc thú ngắn, bụng nó gần như chạm đất mà hành tẩu, nhưng tốc độ đi rất nhanh, nên Bách Nhĩ nghĩ cắm mấy móng thú sắc bén trên mặt đất, lúc nó đi qua, dù không đâm nổi bụng nó, thì lớp da lông cứng chắc dưới bụng cũng sẽ bị phá hỏng, sau đó giết nó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bởi vì ở sườn núi đá, chỉ cần đào một lớp đất mỏng liền có thể thấy các lớp đá, Bách Nhĩ liền bảo Bố cùng Hạ có sức lực lớn nhất cắm móng thú xuống các khe đá, vậy sẽ chắc chắn hơn so với cắm dưới bùn đất. Sắp xếp dày đặc ngang một mảng, dù đa túc thú lách thế nào cũng phải đi qua móng thú.

Sau khi bố trí xong, lúc này họ mới tiếp cận đa thúc thú, nhưng không có tấn công nó, mà là núp ở một bên, cách một đoạn ngắn, ném từng miếng thịt qua, mãi tới khi tới nơi bọn họ cắm móng thú mới dừng lại.

Đa túc thú quả nhiên bị mùi máu tươi thu hút, nó tìm theo mùi thịt tươi tới, nuốt vào từng miếng một. Cho tới khi ăn xong miếng cuối cùng, nó vẫn thèm thòm ngẩng đầu ngửi khắp nơi, cái lưỡi đỏ tươi linh hoạt co duỗi, ngoại trừ không có phân nhánh, thì lưỡi nó có vài phần giống hoa dạ lan hương.


Sau khi tính toán thời gian đã tới, tiểu thú nhân hóa thành hình thú, đột nhiên từ nơi ẩn náu nhảy ra, xuất hiện một bên của chỗ cắm móng thú, rồi nhanh chân chạy. Đa túc thú vốn đang quay lưng với chỗ cắm móng thú, định đi theo hướng khác lập tức phát hiện, nó quay đầu như gió bão đuổi theo. Bởi vì tốc độ nó quá nhanh, nên càng tăng thêm lực sát thương của móng thú, đợi tới thời điểm nó nhận thấy đau đớn, đã hơn phân nửa chân bị móng quẹt vào, mà da lông ở bụng cũng bị vạch hơn nửa. May mà da lông nó đủ dày, nếu không chỉ sợ bụng đã bị đâm xuyên rồi.

Bởi vì lần đầu tiên Cổ tham gia săn bắt, do quá khẩn trương, nên quên mất lời Bách Nhĩ dặn, chạy quá nơi ẩn náu, chờ phát hiện bốn phía đều là cây thứ thứ, không còn đường để đi, nó mới choáng váng. Mà lúc này đa túc thú vì bị thương, nó nổi điên nhấc nửa thân trên, chuẩn bị tấn công Cổ. Cổ xoay người, hoảng sợ nhìn đa túc thú lớn hơn nó gấp nhiều lần, lùi từng bước về sau, cho tới khi gai của thứ thứ đâm vào mông nó. Lúc đa túc thú chuẩn bị lao tới, một bóng đen đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra, cắn một phát lên phần gồ lên sau đầu đa túc thú, bóng đen đó chính là Bố, chỉ còn một mắt. Cùng thời gian, gấu xám Hạ dùng một tay chụp lên đuôi đa túc thú, dẫn triệt để lực chú ý của nó đi. Đa túc thú bị đau đến vung đuôi lên, đồng thời khom người, xoay cơ thể, muốn hất con trùng thối nát trên người nó xuống để cắn chết, lúc này Bách Nhĩ nhảy ra, vận dụng nội lực mỏng manh mới tu luyện được, cầm gai thú đâm vào cơ thể đa túc thú, gai thú xuyên qua thân thể nó, ghim xuống bùn đất, đóng nó dính tại chỗ. Đau đớn kịch liệt khiến đa túc thú chợt ngẩng đầu, vung đuôi lên, sau đó cúi xuống, xoay mình, mở to miệng phun máu ra, muốn cắn Bách Nhĩ, người tạo thành thương tổn lớn nhất cho nó.

Bách Nhĩ vẫn nắm chặt gai thú, cưỡi trên mình đa túc thú, y không dám buông tay, y biết nếu mình buông tay, đa túc thú chỉ cần nhấc mình lên sẽ thoát khỏi gai thú, đến lúc đó mấy người họ đều gặp tai ương. Khi cái miệng rộng tràn ngập mùi tanh của nó tới gần, y vừa nghĩ sao nọc độc của đại đỗ thú còn chưa có tác dụng, thậm chí vừa tính toán xem mình có thể bế khí bao lâu, khi bị nuốt vào có đủ để phá vỡ bụng nó chui ra không.

Sư tử đen Bố cắn chặt mặt sau đầu đa túc thú, thấy nó càng tiến gần Bách Nhĩ, hắn cũng không dám nhả ra. Gấu xám Hạ né được cái đuôi quật ngang của đa túc thú, thấy tình huống như thế liền quên lời dặn của Bách Nhĩ là chuyên tâm giữ chặt cái đuôi của nó, không cho nó cơ hội quất lên, hắn nhanh chóng vọt lên trước, muốn cản thay y. Tiểu Cổ vốn bị dọa choáng váng lúc này chợt khôi phục lại *** thần, nó gầm một tiếng, cũng nhào tới, móng vuốt hai chi trước cào vào bụng đa túc thú lộ ra lớp thịt đỏ tươi, hàm răng còn non nớt cũng cắn xé mạnh mẽ. Nếu da lông đa túc thú không bị móng thú cắt qua, như vậy Tiểu Cổ có cố gắng cỡ nào cũng không làm nó bị thương được, thế nhưng hiện tại đối với lớp thịt lộ ra, đương nhiên không giống với ban đầu nữa.


Cũng không biết là Tiểu Cổ trong lúc cắn xé vô tình chạm tới chỗ yếu hại của đa túc thú hay là nọc độc của đại đỗ thú rốt cuộc khởi phát, chỉ thấy đa túc thú sắp nuốt Bách Nhĩ vào đột nhiên phát ra một tiếng rõ ràng không nghe thấy lại khiến người ta cảm giác vô cùng thê lương, thân thể to lớn co rúm lại, sau đó yếu đuối ngã rầm xuống mặt đất. May mắn Tiểu Cổ né tránh rất mau, nếu không chỉ sợ đã bị đè nát thành thịt vụn rồi.

Thời gian từ mạo hiểm vô cùng đến giải trừ nguy hiểm rất ngắn ngủ, bốn người đều sững sờ ra, vẫn là Bách Nhĩ khôi phục *** thần trước, nhảy xuống cơ thể đa túc thú, bắt đầu kiểm tra xem có phải nó đã chết thật chưa. Cuối cùng đưa ra kết luận Tiểu Cổ đánh bậy đánh bạ lại cắn trúng tim nó, lúc này mới giải quyết được đại phiền toái, bằng không bốn người họ không có khả năng hoàn chỉnh đứng ở đây. Có điều Bách Nhĩ vẫn rút gai thú, đâm mạnh lên đầu nó mấy cái, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Nhìn gần đa túc thú mới biết nó dài không dưới sáu trượng, to cỡ bốn năm xích, bốn người căn bản không khiêng nổi, Bách Nhĩ đành phải dẫn Tiểu Cổ ra trận trước, để cho người tiến vào nâng giúp.

Các thú nhân bên ngoài cũng chứng kiến tình cảnh họ đánh nhau, thấy hai người đi ra, trong mắt đều lộ sự kính nể. Bọn họ không biết phía trước Bách Nhĩ đã làm rất nhiều điều, nào là móng thú, nào là hạ độc, còn tưởng bằng sức bốn người mà giải quyết được đa túc thú. Nhất là trong bốn người đó có một người là á thú, một người là tiểu thú nhân chưa trưởng thành, sao họ có thể không tâm phục khẩu phục được chứ. Thời điểm đi cùng Bách Nhĩ vào chờ khiêng xác thú, bọn họ mới biết được toàn bộ quá trình từ miệng Bố và Hạ, gỡ mấy móng thú kẹp trong đá ra, để tránh có người không cẩn thận giẫm phải. Sự kính nể của họ với Bách Nhĩ không những không giảm mà còn tăng cao. Bởi vì ngoại trừ Bách Nhĩ, chưa có ai nghĩ tới việc dùng móng thú, xương thú coi như vật bỏ đi này còn có thể làm vũ khí, tạo thành vết thương chí mạng đối với dã thú mà các thú nhân vẫn sợ hãi.

Tiểu thú nhân Cổ bởi vì sự dũng cảm cùng với một kích cuối cùng lập tức trở thành tiểu anh hùng, được người lớn tán dương, cũng được các tiểu thú nhân khác sùng bái. Đồng thời sự sợ hãi cho rằng không thể đánh thắng đa túc thú trong lòng mọi người cuối cùng cũng được tiêu trừ. Chỉ cần có nhược điểm, thì đều có thể đánh bại, đây là quy tắc mãi mãi không thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui