Đường đến bờ biển cũng không dài, sau khoảng hai mươi phút, bãi cát trắng và biển khơi xanh thẳm gần như xuất hiện trước mắt Trình Trì.
Sóng nước chơi đùa ngoài khơi, nước biển trong veo xô vào bãi cát, còn có hải âu tự do bay lượn trên bầu trời, đây là lần đầu tiên Trình Trì vốn từ nhỏ sinh trưởng trong thành thị thấy được biển rộng, lập tức bị cảnh tượng rộng lớn hùng vĩ này chấn động.
Al bị dáng vẻ chấn động đến mức ngốc lăng của Trình Trì chọc cười không thôi, kéo Trình Trì một cái, “Đi thôi, không phải lần đầu tiên đến bờ biển, Debby còn chờ chúng ta đó!”
Vẫn chưa phục hồi lại tinh thần Trình Trì bị Al kéo đến bãi biển.
.
Al lôi kéo Trình Trì đi qua bãi cát, leo lên một khối đá ngầm sừng sững trên biển ngồi xuống, giống như ảo thuật từ trong khe đá lấy ra một vỏ ốc biển thật lớn, hướng ra ngoài xa phồng má thổi lên.
Trình Trì có chút nghi hoặc nhìn động tác của Al, sau đó hắn chú ý đến xa xa ngoài khơi có vài con cá heo nhảy lên mặt biển, sau đó bơi về phía mình và Al, Trình Trì cũng không xác định chính mình có phải hoa mắt hay không, bởi vì tại phương hướng mấy con cá heo đó bơi lại, có vật tỏa ra u quang màu lam lục cũng cùng một tốc độ bơi lại bên này, nhưng vật này không có lộ ra, Trình Trì cũng không thể khẳng định đó là cái gì.
Khoảng ba bốn phút sau, mấy con cá heo đã bơi đến trước mặt Trình Trì và Al, sau đó Trình Trì thấy một tia sáng lam lục sắc từ trong biển lóe ra, hắn thình lình thấy một nhân ngư thân người đuôi cá nhảy ra khỏi mặt biển, cực thuần thục ngồi bên cạnh Al, mỉm cười nhìn mình, “Hi, Lance, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi, ngươi có thể trở về thật tốt quá.”
Nhìn nhân ngư một đầu tóc ngắn màu vàng nhạt, đôi mắt xanh thẳm như màu nước biển, đôi môi hồng nhạt, phần đuôi tỏa ra quang mang ôn nhuận, những chiếc vảy sắp xếp chỉnh tề, Trình Trì lúc này quả thực trong lòng muốn rít gào, nơi này rốt cuộc là thế giới gì a, không chỉ có thú nhân mà còn có nhân ngư a, mỹ nhân ngư a!!! Đây là chuyện cổ của Anderson hay của Green a?!
Còn đang chờ Trình Trì chào hỏi, nhân ngư phát hiện Trình Trì chỉ là ngốc lăng nhìn mình, trong mắt không khỏi lộ ra nghi vấn, “Lance?”
Nhìn lại Trình Trì đang bắt đầu bất thường, Al vỗ vỗ vai nhân ngư, “Này Debby, Lance người này sau khi từ thánh địa trở về liền trở nên có chút bất thường, ngươi đừng quan tâm tới hắn.”
“Hả?” Nghi vấn trong mắt Debby biến thành lo lắng, “Không bị gì chứ?”
Al có chút hào phóng khoát khoát tay, “Không sao đâu, qua một thời gian thì ổn thôi.” Nói, trên mặt Al hiện lên một tia cười bỡn cợt, dùng vai đụng vào vai Debby, thần thần bí bí hỏi thăm, “Này, bạn hiền, đã lâu không tán gẫu cùng ngươi, gần đây thân ái Rebertine của ngươi sao rồi?”
“Không phải cũng như trước đây sao?” Nghe được ba chữ Rebertine, trên mặt Debby hiện lên một mảng đỏ khả nghi.
“Ác ác ác, xem ra rất không tồi nha.” Al bắt đầu huyên thuyên, “Nhìn ngươi đây dáng vẻ ngọt như mật, thực sự khiến kẻ khác ước ao a.”
Debby có chút ngượng ngùng dùng đuôi đánh lên mặt biển, lắp bắp nói, “Na, nào có gì đâu, cái gì mà ngọt như mật a, Al ngươi đừng nói bậy!”
Al rất khinh bỉ nhìn ra được khẩu thị tâm phi, “Ta nói bậy cái gì chứ, ngươi xem ngươi ngay trong ánh mắt cũng tràn đầy nét cười kìa.”
“Còn nói ta, ngươi và Rupert cũng không phải rất ngọt ngào sao?” Debby nghẹn nửa ngày, rốt cuộc cũng phản đòn.
Al vẻ mặt vô lại lưu manh, “Ta cũng không phủ nhận ta và Rupert đặc biệt rất ngọt ngào!”
Trình Trì phục hồi tinh thần nhìn Al và Debby cãi nhau như hai đứa trẻ, ngực vui vẻ.
Ba người ngồi trên khối đá nói chuyện một hồi lâu, trên cơ bản đều là Al và Debby tranh nói, thẳng đến khi bọn họ hỏi Trình Trì thì Trình Trì mới có thể lấp lửng đáp vài câu.
Lúc này, đang cùng Al nói về bạn cá heo mà vài ngày trước vừa quen, Debby bỗng nhiên ngừng nói, tập trung nhìn ra ngoài khơi, sau đó, trên mặt xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, “Rebertine tới.”
“Hả? Ở đâu?” Al nghe xong vội vàng nhìn ra ngoài khơi, Trình Trì cũng làm cùng một động tác giống hắn, nhưng ngoài khơi chẳng có gì cả.
Ngay khi hai người đang ngây ngốc nhìn ra ngoài khơi, bỗng nhiên nước biển trước mặt bọn họ trào lên một trận hoa sóng, khiến Al và Trình Trì bị tạt cho ướt tóc ướt tai, hai người cuống quít phẩy bọt nước trên người, sau đó mới phát hiện, một nhân ngư thập phần tuấn lãng nổi trên mặt biển vẻ mặt cười xấu xa nhìn bọn họ.
“Reb, đừng như vậy, bọn họ là bạn của ta.” Debby bởi vì bạn lữ của mình đến mà lòng tràn đầy vui sướng, cho nên câu ngăn cản này nghe ra mềm nhũn, không có chút hiệu lực.
“Biết rồi, biết rồi.” Rebertine không thèm để ý dùng đuôi nhẹ nhàng vỗ mặt nước, ánh mắt chuyển tới Trình Trì tóc đen mắt đen trên người, “Bibi, ngươi không giới thiệu bạn mới cho ta sao?”
Rebertine đột nhiên gọi lên xưng hô mà chỉ khi hai người cùng một chỗ mới gọi, điều này làm Debby vốn đã ngượng ngùng lại hơi đỏ mặt, nhưng vẫn chỉ vào Trình Trì giới thiệu, “Đây là Lance mà ta đã nói với ngươi, hắn vừa từ thánh địa trở về.” Nói, lại giới thiệu Rebertine, “Đây là Rebertine, là của ta… là của ta… bạn lữ.” Hai chữ bạn lữ cuối cùng nhỏ đến không thể nghe được, mặt Debby cũng biến thành màu táo đỏ rực.
Nghe được tên Lance, Rebertine nhướng mi, “Thì ra ngươi chính là người mà hắn thường nói, luôn luôn ‘quan tâm’ hắn a, thật hân hạnh được gặp.”
Nếu như Trình Trì không nghe ra cách nói bất thường của Rebertine, nếu như Trình Trì không chú ý cái từ ‘quan tâm’ mà hắn đặc biệt nhấn mạnh, Trình Trì thật đúng sẽ cho rằng Rebertine đang chào hỏi mình, nhưng dựa theo tình huống hiện tại mà xem, ngài “Lance” này cũng không ít khi dễ nhân ngư xinh đẹp lại thiện lương này.
Trình Trì xấu hổ cười, “Thật cao hứng được gặp ngươi.”
Rebertine hừ một tiếng, nói thầm một câu, “Ngu kinh!”
Hai chữ trong miệng Rebertine khiến Trình Trì như bị sét đánh, sáng sớm hôm nay, Trình Trì đã phát hiện ngôn ngữ mình dùng đã không phải tiếng Trung, mà cũng không hiểu vì sao mình có thể sử dụng ngôn ngữ ở đây để giao lưu với các thú nhân này, có lẽ nhờ tác dụng của mảnh tín bội nọ.
Nhưng vừa rồi, cái từ mà Rebertine dùng để mắng người kia rõ ràng là tiếng Trung, Trình Trì nhất thời kích động, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Rebertine, phun ra tên một người, “Mao Trạch Đông.”
Rebertine vốn đã định xoay người đi, nghe được Trình Trì nói, cũng chấn động cả người, lại xoay người, không thể tin tưởng mà nhìn Trình Trì, đáp lại một câu, “Chu Ân Lai?”
Trên mặt Trình Trì rốt cuộc có một nụ cười nhẹ nhõm, “Nước cộng hòa Trung Hoa dân quốc? Ta ở tỉnh J, còn ngươi?”
Rebertine so với Trình Trì còn kích động hơn, “Là thành phố B.”
Nói xong, Trình Trì và Rebertine nhìn nhau cười, địch ý vừa rồi biến thành cảm giác thân cận.
Mà ở một bên nhìn bọn họ dùng ngôn ngữ mà chính mình hoàn toàn không hiểu để giao lưu, Debby và Al bỗng nhiên cảm thấy giữa Trình Trì và Rebertine có một loại ăn ý mà hai người bọn họ có thể hiểu rõ.
Debby có chút bất an từ trên đá ngầm trượt xuống, bơi đến kéo tay Rebertine, “Reb…”
“Hả?” Rebertine quay đầu vẻ mặt muốn nói lại thôi, bỗng nhiên phản ứng được hành vi của mình có lẽ đã khiến Debby khuyết thiếu cảm giác an toàn, tâm không an, Rebertine trở tay cầm tay Debby, dịu dàng nói với hắn, “Ta có vài chuyện muốn đơn độc nói với Lance, có thể chứ?”
Debby thấy Rebertine tràn ngập tình ý nhìn thẳng vào mắt mình, tia bất an trong lòng từ lâu tan biến, dịu ngoan gật đầu, “Ừ, ta vừa lúc có một số chuyện muốn nói với Al.”
Rebertine cười cười cúi người hôn lên môi Debby một cái, “Nói xong chúng ta trở về nha, ta chưng bong bóng cá cho ngươi.”
Bị động tác thân mật của Rebertine khiến cho ửng đỏ cả mặt, Debby cố gắng không ngoảnh lại, dẫn theo Al đi tới khối đá ngầm bên kia.
.
Trình Trì nhìn dáng vẻ của Rebertine và Debby, chỉ cảm thấy trên tay nổi da gà, đợi Debby và Al rời đi, Trình Trì mở miệng chế nhạo, “Thấy hai ngươi ngọt ngào như vậy, ta nổi hết da gà rồi.”
Rebertine không thèm để ý, “Mọi người yêu nhau đều như vậy, ngươi không như vậy bởi vì ngươi không tìm được người yêu.”
Trình Trì cũng không muốn nói nhảm với hắn, trực tiếp hỏi, “Làm sao ngươi đến được nơi này nha? Còn có, tại sao ngươi lại biến thành nhân ngư?”
“Hai, ta gặp một tai nạn xe cộ, kết quả tỉnh lại thì phát hiện bản thân biến thành người cá.” Rebertine có chút phiền muộn giải thích, sau đó lại hỏi ngược Trình Trì, “Còn ngươi, lẽ nào ngươi cũng là tá thi hoàn hồn?”
Trình Trì có chút phiền muộn lắc đầu, “Khi ta leo núi thì bị ngã từ trên núi xuống, nhưng mà ta không thể nào là tá thi hoàn hồn, đây chính là hoàn toàn nguyên trạng a, tương đối không may đó là khuôn mặt ta lại giống hệt Lance kia, cả ngày hôm nay ta đi dạo một vòng bên ngoài thì biết người này khiến người ta ghét biết bao nhiêu.”
“Hứ, kẻ đó đâu phải chỉ người ta ghét, quả thực là đồ cặn bã a, đã nói Debby rồi, hắn thấy Debby đơn thuần thiện lương, không biết từ chỗ Debby đã trộm đi bao nhiêu tơ lụa, còn giả vờ thương cảm để Debby vì hắn vào trong biển tìm ngọc trai san hô…” Nói đến Lance, Rebertine lại khó chịu, bla bla bắt đầu quở trách chỗ sai của Lance.
Nghe Rebertine miêu tả, đầu của Trình Trì càng đau, mình đúng là vận đen mới đụng tới loại chuyện này?
Rebertine phát tiết một phen, ngực thống khoái hơn rất nhiều, hắn lại hỏi Trình Trì, “Sau này ngươi có dự định gì a?”
Trình Trì trầm mặc một hồi, khẽ cau mày đáp, “Ta muốn về nhà.”
Rebertine nghe được đáp án của Trình Trì, ngây ngẩn cả người, sau đó vươn tay vỗ vỗ cánh tay Trình Trì, “Ngươi muốn nghe nói thật không?”
“Cái gì?” Trình Trì vô thức hỏi ngược.
Rebertine mấp máy miệng nhìn ánh mắt nửa thì biết rõ nửa thì hy vọng của Trình Trì, bỗng nhiên có chút khó nói, nhưng lại nghĩ, cho dù mình không nói, Trình Trì vẫn có thể giải thích được hiện thực này, vì vậy, nghiêm túc nói, “Ngươi không thể quay về nhà được.”
Nghe Rebertine chính mồm nói ra chuyện này, biểu tình giả vờ kiên cường của Trình Trì suy sụp phân nửa, hắn cúi đầu nhìn ngoài khơi xa không lên tiếng.
Rebertine thở dài một hơi, nói tiếp, “Kỳ thực chính ngươi cũng biết điểm này, không phải sao? Địa cầu trong hiểu biết của chúng ta sẽ có thú nhân sao? Sẽ có nhân ngư chân thực tồn tại sao? Ngày xưa khi ta biến thành nhân ngư, ta cũng sợ hãi, ta cũng liều mạng muốn tìm đường về nhà. Làm một lần lại thất bại một lần, ta không cam lòng, thống khổ, oán hận. Nhưng sau đó ta suy nghĩ cẩn thận, cuộc đời mới này, không phải là đã sinh ra thì nên nỗ lực sống sót sao.” Nói rồi Rebertine cười cười, “Sống lâu ở thế giới này, thật ra cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm, chí ít không có áp lực sinh tồn lớn như vậy, con người, sống thư thái hài lòng là có phúc, đúng không?”
Trình Trì ngước mắt nhìn Rebertine, đờ đẫn mờ mịt lắc đầu, “Ta không biết, ta không rõ ràng lắm, ta phải ngẫm kỹ lại.”
Rebertine gật đầu, lại vỗ vỗ cánh tay của Trình Trì, “Có việc muốn nhờ ngươi cứ tìm tới ta, chúng ta tốt xấu cũng coi như đồng hương, đúng rồi, còn chưa hỏi ngươi tên gì, ta nghe chữ Lance này đã muốn đánh ngươi.”
“Trình Trì, Trình trong lữ trình, Trì trong bôn trì.” Trình Trì từ trên khối đá đứng lên, “Đầu óc ta bây giờ rất loạn, giống như tương hồ, ta về trước.”
“Ừ.” Rebertine lại thoải mái nói, “Đừng quấn quýt những chuyện vô dụng, ngẫm lại thật kỹ, ngày sau sẽ thế nào mới là quan trọng nhất!”
Trình Trì không quay đầu lại, đưa lưng về phía Rebertine phất tay, rốt cuộc hiểu rõ.
.
Debby và Rebertine bơi về biển sâu, Debby có chút lo lắng hỏi Rebertine thoạt nhìn tâm tình không tệ, “Lance hắn làm sao vậy? Hình như không thoải mái.”
“Bibi, lần sau đừng gọi hắn Lance, gọi Trình Trì đi.” Rebertine chậm rãi bơi hai cái lại nắm tay Debby nói.
“Hả? Vì sao?” Debby không rõ.
Rebertine hắc hắc cười, “Đi, về nhà trước, cơm nước xong ta ‘hảo hảo’ nói cho ngươi.”
Khi Rebertine nói đến từ ‘hảo hảo’, vẻ mặt thực sự hèn mọn, đầu óc Debby có chút không tự chủ nhớ tới vài cảnh tượng, cả khuôn mặt đỏ như tích huyết, tránh khỏi tay của Rebertine bơi về phía trước, “Không biết ngươi đang nói cái gì.”
Rebertine cũng không tức giận, vẫy vẫy đuôi tăng tốc đuổi theo.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...