Theo vết thương dần dần khép lại, tinh thần của Claude cũng chậm rãi tốt lên, không hề ngày ngày buồn ngủ.
Hôm nay Ian không có ra ngoài cùng Jerome chơi đùa, mà nằm trên giường với papa của nó, tay bé bỏng cầm lấy chiếc đuôi thô to gấp đôi mình của Claude, Claude cũng mặc kệ Ian, khép mắt ngủ.
“Papa.” Một lát sau, Ian mở miệng gọi Claude.
“Hửm?” Claude mở mắt, phát hiện Ian đang nhìn mình.
“Papa, ngươi nói, daddy hắn có trở về không?” Ian rốt cuộc hỏi ra vấn đề mà mình rất muốn hỏi.
Claude nhìn vào đôi mắt trong suốt không lẫn một tia tạp chất của Ian, không nói gì.
Ian không đợi papa mình trả lời, rũ mắt, nhẹ giọng hỏi, “Hắn sẽ không trở về nữa đúng không? Vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không trở về đúng không?”
“Ian?” Claude bởi vì câu nói của Ian mà từ tư thế nằm ngửa chuyển sang nằm sấp, “Sao lại hỏi vậy?”
Ian không nhìn Claude, chỉ vươn cánh tay ôm hắn, “Ta thấy được tín bội của daddy.”
“Làm sao ngươi…” Không rõ Ian làm sao lại phát hiện khối mặc ngọc mà mình đã giấu kín, Claude muốn hỏi thật rõ ràng, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Ian vùi mặt vào gáy Claude, thì thào nói, “Ta hỏi Jerome, hắn nói Wilbur gia gia nói cho hắn, chỉ có giống cái tử vong hoặc là hai bên đều đồng ý xa nhau, thì mới có thể từ trên người giống cái lấy tín bội xuống…”
.
Ngày đó sau khi Ian tạm biệt Jerome thì bỗng nhiên nhớ tới đống đồ chơi ở nhà, nó nghĩ papa mình nằm trên giường không thể cử động sẽ rất buồn chán, nếu như mang đồ chơi đến cho papa chơi, papa sẽ không buồn chán như vậy. Cho nên trước khi đến nhà Trình Trì, Ian chạy về nhà mình, lục tung rồi tìm được bảo bối nhỏ của mình giấu khắp nơi trong nhà, cho đến khi tình cờ thấy được mai tín bội vốn nên thuộc về Lance giấu trong phòng Claude.
Nhìn mai tín bội tinh xảo, Ian cảm thấy có chút kỳ quái, tuy rằng không biết những chuyện liên quan đến tín bội, nhưng nó biết thứ này sẽ chỉ có thể thấy được trên người giống cái đã có bạn lữ, ví dụ như Al thúc thúc, hay daddy của Jerome, hoặc là daddy của Fix… nhưng, vì sao papa mình lại có một mai tín bội như vậy? Tín bội của papa không phải trên người daddy sao?
Mang theo đầy nghi vấn, Ian trở về nhà Trình Trì, nó không hỏi Trình Trì, mà thấy papa mình còn chưa khỏe, cho nên quyết định đi tìm bạn tốt Jerome, nhưng nghe được đáp án khiến Ian ngây người hơn nửa ngày, cho tới khi Jerome gọi mới tỉnh lại.
Tối hôm đó, Ian bé bỏng lần đầu tiên thức trắng đêm, trong bộ não nhỏ xíu không ngừng vọng lại những lời Jerome nói, càng cảm thấy trong ngực khó chịu, papa và daddy của mình đều đồng ý sao? Daddy không bao giờ trở về nữa sao? Ian không rõ vì sao daddy muốn cùng papa xa nhau, cũng không rõ vì sao đến bây giờ daddy không về gặp mình, là bởi vì không thương mình sao?
Càng nghĩ càng ấm ức, cuối cùng Ian len lén sụt sịt khóc, hôm sau Ian thấy Trình Trì nhìn về phía mình đầy lo lắng, thấy thái độ tránh né của mình mà lại không nói gì, chỉ vì mình mà nấu thức ăn thật ngon, trong ngực lại cảm thấy chan chát, vì sao daddy không thương mình, vì sao Trình Trì tiên sinh không quan hệ gì lại đối xử tốt với mình?
.
Cảm nhận được tâm tình của con trai, Claude không động đậy, chỉ ôm nó vào lòng.
Một hồi lâu sau, thanh âm của Ian lại vang lên, “Papa, daddy là bởi vì ghét ta nên không muốn về phải không?”
“Đương nhiên không phải.” Hắc báo tránh khỏi sự ôm ấp của Ian, liếm liếm gương mặt của nó, “Daddy của Ian, hắn… hắn đi tìm cuộc sống mà hắn muốn.”
“Hắn không ghét ta vì sao không chịu về gặp ta? Không phải ngươi đã nói trẻ con là bảo bối số một của papa và daddy sao?” Ánh mắt Ian mang theo một tia ủy khuất, “Hắn có thể thỉnh thoảng đến thăm Ian, Ian sẽ không cản daddy đi tìm cuộc sống của hắn, như vậy cũng không thể sao?”
Bị vấn đề của Ian khiến cho nghẹn lời, hơn nửa ngày Claude mới gian nan nói, “Có thể là daddy của ngươi ở quá xa, không có cách nào trở về.”
Ian lại ôm cổ hắc báo, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói ra hai chữ, “Gạt người.”
.
Mà bầu không khí dưới lầu cũng không tốt hơn trên lầu bao nhiêu, bởi vì có sự xuất hiện của Al đã lâu không lộ diện.
Trình Trì đem một tách trà hoa quả đặt trước mặt Al, Al vội vàng đứng dậy tiếp, sau đó còn nói tiếng cảm ơn.
Trình Trì nhìn Al trước kia thân thiết với mình không gì sánh được, hôm nay thái độ cũng trở nên khách khí, ngực có một tia mất mát, nhưng nét mặt vẫn mang theo nụ cười, “Gần đây có khỏe không?”
“Ai? Ha, khỏe, rất khỏe.” Al vô thức xoay xoay cái tách trong tay, nghe Trình Trì mở miệng nói mới ngượng ngập trả lời, nửa ngày mới hỏi lại, “Còn ngươi? Ngươi khỏe không? Vết thương lành chưa? Còn đau hay không? Barry tiên sinh còn thay thuốc cho ngươi không?”
Nghe Al nhắc lại hàng loạt diễn biến như pháo nổ, Trình Trì có chút buồn cười, “Ừ, ta cũng rất khỏe, vết thương cũng sắp lành rồi, thảo dược của Barry tiên sinh rất hữu dụng, hiện tại đã không cần thay thuốc.”
“Nga, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Al gật đầu, lại bắt đầu xoay xoay cái tách.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí lại lâm vào xấu hổ trầm mặc.
Trình Trì thấy Al vẻ mặt khó xử, bèn mở miệng trước, “Ngươi… hôm nay ngươi tới, có chuyện gì vậy?”
Al ngẩng đầu nhìn Trình Trì biểu tình bình thản, vẻ xấu hổ trên mặt càng rõ ràng hơn, rồi sau đó giống như quyết tâm lắm lắm, bỗng nhiên bật dậy, lắp bắp nói, “Ta, hôm nay ta tới, là, là để xin lỗi ngươi!”
Cử động đột ngột của Al khiến Trình Trì giật mình, không đợi Trình Trì nói gì, Al lại tiếp tục, “Ta muốn đi gặp ngươi xin lỗi, vì mấy ngày nay ta làm mặt lạnh với ngươi, ban đầu ta cảm thấy tức giận, bởi vì cho rằng ngươi lừa ta, ta đã từng nghĩ vĩnh viễn cũng không muốn thấy ngươi… Nhưng mà sau đó ta lại nghĩ rất nhiều, phát hiện người sai chính là ta, bởi vì ngươi từng nói với ta ngươi không phải Lance, mà ta tưởng ngươi bệnh nên mê sảng, không chịu nghe ngươi giải thích, sau đó ngươi cũng không thừa nhận ngươi là Lance, là ta xem ngươi như Lance lại không cho ngươi cơ hội phân bua, mọi chuyện cho tới bây giờ, ta không thể chỉ trích ngươi, thực sự, thực sự xin lỗi!”
Nhìn Al vẻ mặt đỏ bừng thần tình kích động, Trình Trì không thể tả được trong ngực mình có cảm giác gì, hắn kéo Al ngồi xuống, cười cười, “Cái này cũng không có gì phải xin lỗi, tuy lúc đó ngươi không thừa nhận ta không phải Lance, nhưng ta cũng không phủ nhận, cách làm lúc đó của ta cũng không đơn giản, không phải sao?”
“Không không không, ngươi lúc đó là muốn giải thích, nhưng ta không chịu nghe, người sai nhiều hơn là ta, cho nên hôm nay ta muốn xin lỗi ngươi, Trình, Trình Trì, ngươi có thể tha thứ cho ta không?” Al gấp gáp phủ nhận.
Trình Trì rót cho Al thêm chút trà, nụ cười trên mặt có chút giảo hoạt, “Ngươi nói ngươi không thèm để ý tâm tình khi đó của ta, ta lại không thể không để ý tâm tình bây giờ của ngươi, được rồi.”
Nghe Trình Trì trả lời, Al thở phào một hơi, trong ngực hắn luôn sợ Trình Trì không chịu tha thứ cho hắn, bởi vì Trình Trì là một người bạn tốt, Al thực sự không muốn mất đi tình bạn này.
Hai người sau khi nói rõ khúc mắc, nhìn nhau cười, Al cầm tách trà giơ lên trước mặt Trình Trì, hoạt bát nói, “Vì tình bạn của chúng ta, cụng ly.”
Trên mặt Trình Trì cũng xuất hiện một nụ cười, nâng cái tách cùng Al cụng, “Vì tình bạn của chúng ta, cụng ly.”
Bởi vì Trình Trì và Al đã thông suốt, nên người có đầy tâm sự là Al bắt đầu nói như nã pháo, “Ngươi tới từ đâu?” “Vì sao ngươi lại giống Lance như vậy?” “Trước đây ngươi là người như thế nào?” “Cuộc sống trước đây của ngươi ra sao?” …
Nghe tiếng nói ra rả không ngừng một hồi lâu, Trình Trì lần đầu tiên không cảm thấy hoảng loạn, bởi vì, hắn cũng không muốn mất đi tình bạn này, hắn cũng may mắn khi thấy Al lần thứ hai chân thành tiếp nhận mình.
.
Ở trên lầu, Claude và Ian cũng nghe tiếng nói nhiệt tình ồ ạt của Al, Claude lộ ra một nụ cười hiểu ý, mà Ian lại có chút không vui.
Claude liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Ian, “Al thúc thúc tới, ngươi không đi tìm hắn chơi đùa sao?”
Ian ử rũ lắc đầu, “Ian không muốn đi.”
Claude nhìn dáng vẻ uể oải của Ian, trong lòng khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.
.
Buổi trưa, Trình Trì giữ Al lại ăn bữa cơm, còn bảo hắn gọi Rupert tới, có Al tính tình hoạt bát rộng rãi trời sinh điều tiết bầu không khí, căn phòng đã yên ắng quá lâu cũng lần nữa tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, ngay cả Ian đầy bụng tâm sự cũng bị Al chọc đến khanh khách cười không ngừng.
Trước khi ăn, Trình Trì bưng bữa trưa tới cho Claude, khi dọn xong thức ăn cho Claude, chú ý thấy vẻ mặt của hắn, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì vậy?” Claude nhìn dáng vẻ ngập ngừng của Trình Trì, bèn lên tiếng.
Trình Trì ngừng động tác đang làm dở đứng lên, có chút do dự hỏi thăm, “Ian nó hai ngày nay hình như tâm tình không tốt, ngươi có phát hiện không?”
Trình Trì thấy dáng vẻ uể oải của Ian, rất lo lắng, làm gì có đứa trẻ nào chỉ mới tí xíu như vậy mà cứ u u buồn buồn như ông già, như vậy không phải điều tốt, nhưng bây giờ dù có đối mặt nói chuyện với nó thì Trình Trì cũng không thể có được đáp án, cho nên mới đi hỏi Claude.
Thấy Trình Trì lo lắng, trong đầu Claude bỗng nhớ tới Lance, trước đây hắn từng bỏ rơi một đứa trẻ khóc khàn cả giọng, trong lòng chua chát không nói nên lời.
“Đừng lo lắng.” Claude an ủi Trình Trì một câu, đơn giản nói một chút về chuyện Ian vừa nói với mình, sau đó nói thêm, “Sớm muộn gì nó cũng biết chuyện này, nếu như nó đã phát hiện, thì cứ để nó từ từ tiếp thu, đừng lo, trẻ con của thú nhân chúng ta không yếu đuối như vậy.”
Nếu Claude đã nói vậy, Trình Trì cũng chỉ có thể nửa ngờ nửa tin mà gật đầu.
Nhưng đêm đó, khi tỉnh dậy đi toilet, Trình Trì đi ngang qua phòng của Ian, nghe được bên trong truyền ra tiếng nức nở mơ hồ, thật muốn chạy đi vặt lông đuôi của tên Claude kia, ‘trẻ con của thú nhân chúng ta không yếu đuối như vậy’, cái thí!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...