Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

“Thật sự dũng cảm, có gan nhìn thẳng vào nhân sinh thảm đạm.” Ôn Luân dọn một câu danh ngôn, sờ sờ bao khăn trùm đầu Diêu Thanh, thêm đao: “Phàm nhân nông cạn chỉ có thể thấy ngươi thấp bé thân cao, nhưng vĩnh viễn vô pháp với tới bóng dáng cao lớn của ngươi trong học vấn.” Nếu thật sự lùn, thì phải có gan nhìn thẳng vào chính mình thân cao. Ôn Luân thực ôn nhu nuốt vào câu sau.

Đại Hùng căng da mặt, khống chế chính mình không cười ra. Diêu Thanh đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chính là rất nghiêm túc, khiến người muốn khi dễ. Nhưng mà chỉ có thể là người trong nhà khi dễ, Trung Uông tính cái quỷ gì, chỗ nào tới hảo cẩu dám can đảm động tiểu oa nhi tử nhà y?

Diêu Thanh khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.

Ôn Luân đột nhiên liếc nhìn môn khẩu một cái, Đại Hùng cũng đi theo qua.

Diêu Thanh thấy thế, đi qua, một phen mở cửa.

Thái công công cùng Tiểu Lục Tử đồng thời ngã vào. Xác thực mà nói là Tiểu Lục Tử ngã vào, thân hình Thái công công võ nghệ cao cường ngay cả hoảng cũng không hoảng.

“Hắc, gặp qua Hùng đại nhân, Hùng phu nhân, Diêu thiếu gia.” Tiểu Lục Tử cúi đầu, ngại ngùng mà lùi bước đến phía sau Thái công công, lập tức lại sải một chân đi ra, “Diêu thiếu gia, trước Tiểu Lục Tử không rõ lí lẽ, khuyên nhủ ngài đi Lâm Giang huyện mua sản nghiệp, là Tiểu Lục Tử sai, thực xin lỗi!”

Lâm Giang huyện Huyện lệnh là một vị quan viên rất được xem trọng, năng lực xuất chúng. Hắn lúc ấy nhìn Diêu Thanh hữu ý thúc đẩy sản xuất, nghĩ Lâm Giang huyện phát triển khẳng định không tồi, mua đất sau tuyệt đối sẽ không lỗ vốn, lúc này mới coi như nhân tình đưa ra ngoài. Kết quả hiện tại lại ra cái dạng này, xét đến cùng là hắn sai.

Diêu Thanh cũng không phải để ý: “Đừng nói như vậy. Chuyện này có rất nhiều địa phương là ta thiếu suy xét, đã hấp thu giáo huấn, lại nói ta cũng không có thâm hụt tiền.”

Tiểu Lục Tử sát ngôn quan sắc một phen, chỉ biết Diêu Thanh nói thật tâm, quả thật không để ở trong lòng, lúc này mới thở một hơi. Người khác còn chưa tính, hiện tại Diêu Thanh là án thủ nhỏ tuổi nhất, còn treo danh hào ở trước mặt Hoàng Thượng cùng thái tử, thân phận xưa đâu bằng nay, không phải hắn một Tiểu Lục Tử có thể đắc tội.

“Nhưng mà!” Diêu Thanh nhíu mày, hai chữ leng keng hữu lực, trên mặt anh nhi phì tràn đầy đều là nghiêm túc.


Tiểu Lục Tử mới vừa nhẹ nhàng thở ra, nghe được Diêu Thanh biến chuyển lại đề khí lên.

“Ta xem Trung Uông cùng Tiểu Uông không vừa mắt! Người quá xấu, dưỡng cẩu cũng xấu theo!” Diêu Thanh mở to hai mắt, nhìn chung quanh thư phòng một vòng, tìm kiếm ủng hộ.

Ôn Luân: không, người xấu tính cùng bộ dáng của cẩu là không có quan hệ trực tiếp.

Đại Hùng: đây là trình độ của án thủ a, nếu là y có xuất thân này, chắc đã có thể khảo Trạng Nguyên.

Thái công công khóe miệng co rút: nhịn xuống, không thể cười, ngàn vạn không thể cười!

Tiểu Lục Tử cùng chung mối thù: “Đúng, hai cẩu kia rất xấu! Vào cửa còn sủa ta!”

Đại Uông cùng Nhị Uông đang vất vả vận chuyển vật tư cho doanh địa, hoàn toàn không biết mình ở sau lưng bị người bôi đen thành cái dạng gì.

Cho nên, kết luận liền đi ra.

“Phải ngáng chân Trung Uông Tiểu Uông!”

“Phải!”

Ôn Luân đỡ trán, đáp án này là như thế nào suy tính đi ra?

Đại Hùng kéo tức phụ đang đau đầu ấn vào trong ngực mình, buông tha tham dự thảo luận. Y rõ ràng không đến ba mươi, như thế nào lại có cảm giác bản thân giống như thành lão nhân rồi?

Thư phòng để lại cho Diêu Thanh cùng Tiểu Lục Tử, Đại Hùng, Ôn Luân cùng Thái công công đi ra ngoài.


Hôm nay khó được trời ấm, đoàn người cùng đi ra bên ngoài. Đường nhỏ trong thôn đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Đi ra một đoạn đường sau, Thái công công đột nhiên lấy ra một phong thơ đưa cho Đại Hùng, động tác thực tùy ý, lời nói ra lại rất kinh tủng: ” Hùng đại nhân, đây là thư của hoàng hậu điện hạ.”

Hoàng hậu?

Đại Hùng cùng Ôn Luân hai mặt nhìn nhau. Nhà mình cùng Hoàng Thượng, cùng thái tử đều có vài phần liên quan không giả, nhưng mà hoàng hậu đó là gì người? Như thế nào lại đột nhiên viết thư cho nhà mình? Hai người nhìn về phía Thái công công.

Thái công công cười lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết bên trong viết cái gì, hẳn không phải là chuyện xấu.”

Đại Hùng mở thư ra, nhìn câu từ nho nhã khiến y đau não, lập tức đưa cho tức phụ phiên dịch.

Ôn Luân tổng kết: “Hoàng hậu mời chúng ta làm cố vấn quản lý tài sản tư nhân.”

Hoàng gia, gia đại nghiệp đại, trong nhà mỗi người đều có tiểu kim khố. Nhưng mà hoàng hậu là đương gia chủ mẫu, chủ quản lục cung, mỗi ngày nước chảy cũng không ít. Đương kim hoàng hậu có khả năng, phương diện tăng thu giảm chi làm rất tốt, người người đều tán dương hoàng hậu có năng lực. Hoàng hậu vốn là cũng hiểu được mình làm không tồi, nhưng từ khi nhìn thái tử thông qua cùng Hùng gia hợp tác sau, trong thời gian ngắn, liền đầy chậu đầy bát, trong lòng liền không cân bằng.

Hoàng hậu ý tứ chính là, nếu Hùng gia có thể xuất chủ ý cùng nhi tử của nàng kiếm tiền, vậy thì cũng có thể xuất chủ ý cùng nàng kiếm tiền đi. Dù sao làm công cho nàng, chỗ tốt cũng sẽ nhiều hơn một ít.

Hoàng hậu bên người nhân tài đông đúc, cũng không cần Ôn Luân bày ra kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, chỉ cần có một thứ hình dáng đại khái, tự nhiên liền sẽ có người bổ khuyết thêm vào đầy đủ. Phương pháp kiếm tiền của Ôn Luân thiếu sao? Tuyệt đối không thiếu. Về phần có thể thực hiện được hay không, đó là chuyện của hoàng hậu. Cậu đối kinh thành hoàn toàn không biết, đối Tề Quốc hiểu biết càng là phiến diện, có thể thúc đẩy tốt nhất, nếu không, đó là cậu kiến thức kém.

Dạo một vòng trở về, Ôn Luân liền viết một sấp kế hoạch thật dày, buổi tối cầm ra cùng Đại Hùng thảo luận, sàng chọn ba điều, lần nữa chỉnh lý mở rộng một phen, nhét vào phong thư giao cho Thái công công.

Thái công công cười tủm tỉm đem phong thư giao cho Tống Lâm dạo này thường xuyên chạy xuống núi: “Phiền toái Tống tiên sinh.”


Tống Lâm kéo khóe miệng cười: “Không phiền toái.” Vì cái gì là hắn tiện đường giúp Thái công công đi một chuyến a, không phải Thái công công nhìn hắn vất vả nên tiện đường thay hắn đi một chuyến sao? Đám hoạn quan này, mỗi người đều xấu xa như nhau!

Tống tiên sinh không biết, uy lực của hoạn quan x2 còn chưa phát huy ra nha.

Diêu Thanh cùng Tiểu Lục Tử lập kế hoạch nhằm vào Uông gia, cũng không có ý gạt Ôn Luân, thậm chí còn nhiệt liệt mời Ôn Luân tham dự. Ôn Luân vốn hưng trí bừng bừng, nhưng nhìn xong kế hoạch bước đầu sau, liền thoát ly đội ngũ, lén lút ôm Đại Hùng sưởi ấm: “Hiện tại tiểu hài tử thật là đáng sợ.” Xem xong kế hoạch phần đầu cậu cũng đã phát lạnh, chớ nói chi là điều kế tiếp vẫn còn đang tiếp tục hoàn thiện thêm.

Kinh nghiệm kinh doanh của Diêu Thanh, đại bộ phận đều là đi theo Ôn Luân cùng Đại Hùng học tập. Mà Ôn Luân cùng Đại Hùng đâu? Ôn Luân là một gà mờ không nói, Đại Hùng mang danh sản nghiệp đại bộ phận tuy nói là kiếm tiền, cũng chỉ là một ít tiểu sinh ý linh linh toái toái; hơn nữa Hùng gia địa vị cao cả, tại một mẫu ba phần đất còn có thể đủ trấn bãi, còn thật tâm là không có ai tìm tra. Rất nhiều thương nhân bình thường đều sẽ trải qua một đoạn thời gian suy sụp, bọn họ đừng nói là trải qua, ngay cả ý thức cũng không ý thức được.

Tiểu Lục Tử thì không giống. Cứ việc hắn bản thân không có qua tay cái gì sinh ý, nhưng là hắn thường xuyên giúp chủ nhân chạy việc bên ngoài, không ít cùng nhóm thương nhân giao tiếp, lại là ở kinh thành cái loại địa phương, khắp nơi thế lực giăng rộng rèn luyện ra tới, đối với chuyện gặp mặt nhóm thương nhân, biết được rất rõ.

“Những chỗ này, chính là phân đoạn chúng ta có thể ngáng chân.” Tiểu Lục Tử giải quyết dứt khoát.

Diêu Thanh chỉnh lý ra ba tờ giấy lớn.

Thái công công ngồi ở một bên không nói lời nào.

Diêu Thanh đem ba tờ giấy hong khô cung kính giao lên tay Thái công công: “Thỉnh thái gia gia chỉ điểm.”

Tiểu Lục Tử nghe được Diêu Thanh xưng hô mà trợn mắt, cẩn thận nhìn thoáng qua Thái công công, phát hiện trên mặt Thái công công căn bản nhìn không ra cái gì. Vì thế, gia gia?

Tiểu Lục Tử sờ sờ gáy. Thái công công địa vị cao không tồi, nhưng phải xem so với ai. Thái công công địa vị cao tới đâu, ở trước mặt Hoàng Thượng lại tâm phúc như thế nào, đó cũng chỉ là một hoạn quan, ở trong mắt người khác thì không phải là một thân phận sáng rọi. Diêu Thanh huyết thống gần gia gia chính là nổi tiếng Diêu Đại tiên sinh. Xưng hô gia gia này vừa ra, người khác sẽ nhìn Diêu Đại tiên sinh quá cố thế nào? nhìn Diêu Thanh như thế nào?

Thái công công nghiêm nghiêm túc túc mà trình bày cho Diêu Thanh mỗi cái thế lực phân bố, ở giữa các thế lực mặt ngoài thoạt nhìn hoà hợp êm thấm, sau lưng một ít lục đục. Mấu chốt là, Uông gia ở bên trong này sắm vai nhân vật cùng địa vị.

Đổi bình thường, một cái Uông gia nho nhỏ, Thái công công căn bản sẽ không để vào mắt, càng miễn bàn điều tra. Phân tích tường tận như vậy, Thái công công khẳng định là làm không ít công tác.

Kế hoạch lại một lần nữa càng được hoàn thiện, hơn nữa càng phát ra kín đáo hơn.


Lúc này Trung Uông cùng Tiểu Uông, còn cuộn mình trong phòng gác cổng của Hùng gia.

Gần đến năm mới, Trung Uông ngốc không nổi, muốn dẫn Tiểu Uông xuống núi: “Trong nhà một đống việc. Hiện tại ngươi là gia chủ, tại sao có thể để nương một mình ở nhà đâu?”

Trung Uông nói rất có đạo lý. Tiểu Uông nghe xong cũng có vài phần áy náy: “Đại ca có thể đi bồi bồi nương.” Biên quan phải có người thủ, nhưng mà đại ca của hắn nếu đã xin phép đi ra, về nhà qua năm hẳn là không thành vấn đề, trái phải bất quá là lệch hai ba ngày thôi.

Trung Uông trầm mặc đánh giá Tiểu Uông, bỗng nhiên nói rằng: “Ngươi ở lại trên núi không về, là bởi vì cái người gọi Bích Hà kia?”

Tiểu Uông cả người nhảy dựng lên, lớn tiếng phản bác: “Không phải!” Sau đó nháy mắt uể oải, “Ta sẽ không thú Bích Hà, cũng không muốn thú nàng.” Cô nương tốt như vậy, căn bản không nên bị dưỡng ở hậu trạch, giống mẹ hắn cùng di nương, cả ngày vi một ít việc vụn vặt lục đục với nhau.

Hắn một tiếng này ở trước mặt ca ca hắn thì không sao, nhưng Ôn Luân đang nghe lén, lại không thua gì một tiếng sấm sét đánh vào tai.

Đại Hùng nhìn Ôn Luân bưng lỗ tai, thở dài giúp tức phụ ấn ấn huyệt đạo sau tai, cũng không biết có thể giảm bớt hay không.

Ngày hôm sau, Trung Uông mang theo Tiểu Uông đến chào từ biệt Đại Hùng.

Đại Uông cùng Nhị Uông yên lặng nhìn chủ nhân đi xa, thương tâm mà co lại trong góc phòng, cơ hồ muốn hậm hực. Thêm khối thịt lớn hống cũng không quay đầu lại.

Cổ quân sư yên lặng thở dài, đối với lão lãnh đạo cơ hồ nói không ra lời. Hắn vẫn cảm thấy bộ hạ này rất có khả năng, lại là dân bản xứ Lâm Giang huyện, lúc này mới để người phụ trách cùng Diêu Thanh hợp tác. Một mặt là song thắng, về phương diện khác cũng là đề bạt Trung Uông, muốn cho hắn đáp lên tuyến Đại Hùng này. Không nghĩ tới kết quả chính là như vậy. Lần này mang người lên núi bồi tội, kết quả cũng là đắc tội một vòng người, hiện tại khen ngược, bản thân hắn vỗ vỗ mông đi xuống núi, lưu lại mình một người hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào.

Cổ quân sư thực nghẹn lòng, không yên lòng mà tháo lỗ ban khóa, lại quay ma phương sáu mặt, thở dài…

Tiểu Ỷ quy củ mà cầm quần áo của Diêu Thanh vừa hong khô xong đi vào trong phòng, trừng mắt nhìn nhìn ánh mắt căn bản không đặt ở trên tay Cổ quân sư, thật… thật là lợi hại a!

Ma phương bị đặt ở một bên. Lỗ ban khóa bị tháo lắp, tháo lắp, lặp đi lặp lại.

Ôn Luân nhìn cũng là kinh ngạc một chút, lôi kéo Đại Hùng thì thầm: “Năm mới, mọi người chơi vui một chút đi?”

Đại Hùng hiển nhiên là tuân lệnh tức phụ: “Tức phụ nói cái gì chính là cái đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui