Bất quá còn không có chờ bọn hắn nghĩ ra được nguyên nhân, Thụy Lạp đã đi theo Tư Nặc vào nhà. Mọi người giương mắt nhìn lên, Thụy Lạp vẫn như cũ là một thân y bào màu đỏ, trên gương mặt y vẫn mang theo nét kiêu ngạo như lúc mới gặp.
Tựa hồ là thực vừa lòng để cho bọn họ đánh giá, Thụy Lạp nhẹ nhàng cười, tiếp theo rất nhanh trừng mắt liếc nhìn Lục Văn Thụy một cái, sau đó đem ánh mắt cố định trên người Mễ Lai Khắc, trong ánh mắt kia tràn ngập si mê cùng yêu thích.
Mà Lục Văn Thụy ngẩng đầu liếc nhìn một cái sau đó lại cúi đầu xuống, hắn tựa hồ cảm giác được tầm mắt của Thụy Lạp vừa mới hướng về phía mình, tuy rằng chỉ thực ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn nhận ra ác ý trong đó, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa thì lại nhìn thấy trên khuôn mặt của Thụy Lạp lại mang theo nụ cười ngọt ngào kiều mỵ.
Lúc này lực chú ý của Thụy Lạp đều đặt ở trên người Mễ Lai Khắc, hắn tiến đến, chủ động ngồi ở bên cạnh đối phương, không ngừng gọi: ”Mễ Lai Khắc ca ca”,”Mễ Lai Khắc ca ca”.
Lục Văn Thụy thấy thế cũng chỉ tỏ ra có chút bất đắc dĩ, hắn đương nhiên nhìn ra Mễ Lai Khắc cứng ngắc không vui, hiện tại hắn cũng biết đây không phải là lỗi của Đại Thước, người sáng suốt đều nhìn ra được chuyện này hoàn toàn là do Thụy Lạp đơn phương tình nguyện mà thôi.
Nhưng Thụy Lạp tựa hồ một chút cũng đều không cảm nhận được Mễ Lai Khắc cự tuyệt, vẫn một bên lôi kéo tay đối phương, một bên nói nói không ngừng. Ngải Tư Đặc bọn họ nhìn hình ảnh này trên khóe miệng đều có chút run rẩy, cục diện này thật đúng là làm cho người ta xấu hổ.
Mọi người đều nhìn thấy dạng này: Hiện tại Mễ Lai Khắc ngồi ở trung gian, bên phải bên trái của hắn là Lục Văn Thụy cùng Thụy Lạp, tay phải của hắn nắm tay trái của Lục Văn Thụy , trong khi tay trái của hắn lại bị Thụy Lạp lôi kéo, biểu tình trên mặt hắn cũng rất xấu hổ và cứng ngắc, xem ra không phải tất cả mọi người đều hưởng thụ khi có hai người đẹp kề bên, trừ trường hợp hai người này đều được đối phương yêu thích mới được.
Mễ Lai Khắc sau khi năm lần gạt tay Thụy Lạp bị thất bại, rốt cục Đại Thước đồng học nhịn không nổi nữa.
“Thụy Lạp, ta đã nói cho ngươi biết rồi, ta chỉ thích có một mình Thụy, tuy rằng có chút có lỗi với ngươi, nhưng ngươi cũng không cần tiếp tục quấn quít lấy ta đâu? Ta thật sự không thích ngươi!”
Lúc này biểu tình của Mễ Lai Khắc là nghiêm túc và có chút lạnh lung cứng rắn.
Thụy Lạp nghe được đối phương cự tuyệt vô tình, tiếp theo lại thấy tay mình bị bỏ ra, trong lòng không phải không thương tâm, nhưng phẫn nộ trong lòng hắn lại nhiều hơn, đó là một loại ghen tị cùng oán hận đối với Lục Văn Thụy . Nếu tên Thụy này không xuất hiện, Mễ Lai Khắc ca ca sẽ không đối xử với mình như vậy, cho nên tên Thụy kia nhất định phải……
Ở trong lòng ác độc suy nghĩ một phen, Thụy Lạp vẫn tận lực duy trì mỉm cười trên mặt, tiếp theo hắn đối với Mễ Lai Khắc nói:
”Mễ Lai Khắc ca ca, ngươi không cần sinh khí, ta sẽ không lôi kéo tay ngươi nữa, nhưng ngươi để cho ta ngoạn cùng các ngươi đi, ngươi xem, nơi này của các ngươi thật náo nhiệt, còn ta thì chỉ có một mình.”
Dứt lời, hắn còn dùng ánh mắt to ngập nước nhìn Mễ Lai Khắc, biểu tình kia nhìn giống như là một con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ. Lục Văn Thụy ở một bên nhìn thấy, cảm thấy cảm thấy ở thú nhân thế giới, thú nhân cùng giống cái đều thực hay làm nũng và cũng thực đáng yêu đi.
Lúc này, Mễ Lai Khắc còn chưa biết phản ứng ra sao, thì Tư Nặc vốn rất cưng chiều đệ đệ liền mở miệng:
”Mễ Lai Khắc, để cho Thụy Lạp ngốc đi, hắn một người thật sự rất cô đơn, ngươi nếu không thích, thì để cho hắn đi theo ta cũng được, Thụy Lạp qua chỗ ca ca này.”
Nghe được Tư Nặc nói, tuy rằng cảm thấy không muốn rời khỏi Mễ Lai Khắc, nhưng Thụy Lạp cũng biết nếu chính mình thật sự chọc Mễ Lai Khắc ca ca không vui, thì khả năng đêm nay hắn sẽ không thể ở cùng với bọn họ, như vậy kế hoạch của hắn cùng Thụy Khắc lại không thể thành công, cho nên hắn cũng rất nghe lời ngồi xuống bên người ca ca nhà mình.
Mễ Lai Khắc thấy vậy cũng không nói cái gì, dù sao người ta là thân huynh đệ, đi theo ca ca cũng không có cái gì sai, tiếp theo hắn nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn Lục Văn Thụy, ánh mắt màu thâm lam cũng trở nên có chút ảm đạm, lung túng nhéo nhéo lỗ tai, tỏ ra đáng thương hề hề nhìn đối phương. Là đang làm ra vẻ nhận sai sao?
Lục Văn Thụy thấy thế cũng chỉ cười nhẹ, kỳ thật hắn không có nhỏ nhen như vậy. Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay đối phương, quả nhiên liền nhìn thấy ánh mắt Mễ Lai Khắc lại sáng bừng lên (^_^), xem ra ảnh hưởng của hắn đối với Đại Thước thật sự rất lớn nga.
Vì thế Thụy Lạp liền như vậy được giữ lại. Đến giữa trưa, Lục Văn Thụy, Pháp Lan cùng Lý Na vẫn giống như trước đi xuống phòng bếp làm cơm. Vẫn như cũ là Lục Văn Thụy nấu đồ ăn còn hai người Lý Na ở một bên giúp đỡ, bởi vì hôm nay có nhiều hơn một người, cho nên bọn họ quyết định làm thêm đồ ăn.
Mà Thụy Lạp vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh Tư Nặc nhìn Mễ Lai Khắc, hắn sẽ không nấu cơm, đương nhiên cũng sẽ không đi hỗ trợ. Bởi vì lúc hắn ở nhà, phụ thân Phỉ Nhĩ cũng không có dạy hắn nấu cơm, cho nên hắn dù lớn như vậy cũng chưa từng tiến vào phòng bếp.
Bất quá cũng không phải là do Phỉ Nhĩ không muốn dạy hắn, chính là bản thân Phỉ Nhĩ cũng không nấu cơm. Trong nhà bọn họ, người phụ trách nấu cơm vẫn đều là Lôi Mông Đặc, lúc Tư Nặc còn chưa cùng Lý Na kết thành bạn lữ, khi ở nhà cũng sẽ hỗ trợ nấu cơm, cho nên, ở nhà bọn họ là thú nhân làm thủ công nghiệp[chắc kiểu như nội trợ nhỉ].
Bởi vì Phỉ Nhĩ là hiến tế, thân phận này có chút đặc thù, cho nên từ nhỏ hắn đã không theo kiểu giáo dục bình thường, hai phụ thân của hắn đều luôn bảo hắn đi nghiên cứu lịch sử bộ lạc hoặc là khiến cho hắn đi đến thần điện để nhận chỉ dẫn của thần thú.
Kỳ thật đây chính là vấn đề giáo dục từ nhỏ, ngươi xem Lý Na cùng Pháp Lan bọn họ không phải đều biết nấu cơm, hầm đồ ăn đó thôi, đó cũng là do phụ thân nhà bọn họ dạy cho.
Bất quá hiện tại Thụy Lap thực may mắn là chính mình không biết nấu cơm, bởi vì tên Thụy chán ghét kia rốt cục ly khai Mễ Lai Khắc ca ca, hiện tại hắn rốt cục có thể một mình ở cùng Mễ Lai Khắc ca ca, thật tốt! Đương nhiên Tư Nặc cùng Ngải Tư Đặc ở một bên đã mắt nhắm mắt mở không nhìn đến.
Qua nửa ngày, ba người Lục Văn Thụy đã chuẩn bị tốt đồ ăn. Vốn bọn họ thường chỉ làm sáu món mặn/ chay một món canh, Nhưng bởi vì hôm nay có thêm Thụy Lạp nữa là bảy người, cho nên bọn họ liền làm mười món ăn cùng một món canh. Đương nhiên đồ ăn cũng thực phong phú, năm món chay, năm món mặn và một món canh. Bởi vì hiện tại có đường mía, Lục Văn Thụy liền động thủ thử làm một cái trứng xào cà chua, lại dùng trứng vịt làm mười cái hột vịt muối , một người sẽ có hơn một cái. Mà nhìn màu màu xanh biếc của món *rau trộn mã xỉ kiển* [theo Sukute: nó giống GỎI ở VN] cũng rất mê người, còn có một món hành lá sào khoai sọ cùng *thanh sao khoai tây ti*.Trừ bỏ năm thức ăn chay này, năm món ăn mặn khác cũng thực làm cho ngón trỏ người ta đại động. Một mâm thịt viên đỏ au đặt lên bàn rất ngon miệng, đây là dùng tương thịt nướng thay thế dầu tương làm thành, thịt bên trong là dùng thịt thắt lưng và bụng của hắc khố tháp thú , rất là tươi mới nhẵn nhụi.
Đầu hắc khố tháp thú này là do Lục Văn Thụy bắt được trước Hội trao đổi một ngày, trừ bỏ dùng để trao đổi mấy thứ này nọ thì còn lại rất nhiều. Thịt còn lại này ngoài làm thành thịt viên, hắn còn làm một thêm món khoai tây hầm thịt, một món sườn muối tiêu cùng một nồi thịt luộc. Tuy rằng gia vị thiếu mất hạt tiêu cùng hồ tiêu, nhưng để thêm chút hoa tiêu cùng tỏi nên hương vị cũng không tệ. Món ăn mặn cuối cùng là nấm xào thịt phiến, trong đó thịt phiến là dùng hỗn hợp thịt thỏ và thịt gà, mùi vị so với món gà xào nấm đơn thuần thì phong phú hơn rất nhiều. Thêm một món canh măng thịt vịt nữa là hoàn tất thực đơn của ngày hôm nay
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Thụy Lạp vốn đang muốn nhân cơ hội gây sự cũng bị nuốt trở vào, nhìn mấy món đồ ăn này đó khiến cho người ta rất thèm ăn. Hắn thử ăn một ngụm thịt viên, mấy viên thịt lớn nhỏ kia ăn rất mềm, hương vị tương thịt nướng hoàn toàn dung nhập trong đó, làm cho người ta ăn còn muốn ăn thêm, cơ hồ chỉ cắn ba cái, Thụy Lạp đã đem một viên thịt giải quyết hết. [Y-H: mình thì chỉ cần cắn 1 ngụm là hết 1 viên, khà khà]. Hai mắt của hắn cũng không tự giác nheo lại, không khó nhìn ra là hắn vừa lòng, cho nên trong suốt bữa cơm này, Thụy Lạp không có ra tay quấy rối gì, dù sao Lục Văn Thụy làm đồ ăn thật là phi thường ngon, so với Lôi Mông Đặc, Khoa Lan, Lý Na, thậm chí là Pháp Lan làm đều tốt hơn, cho nên Thụy Lạp cũng cố gắng phát huy tinh thần “đang ăn không được nói” trong suốt bữa ăn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, ba thú nhân cũng rất thức thời đi thu thập chén bát, bọn họ luôn luôn đều phân công như vậy. Đợi cho hết thảy đều thu thập thỏa đáng, bọn họ như thường lệ tản bộ tại bờ sông, mà Thụy Lạp cũng theo bọn họ một chút, hắn ôm nước trái cây ẩn tình trong lòng mình, đang ở tinh tế cân nhắc chuyện hắn cần phải làm.
Mấy người Lục Văn Thụy đương nhiên sẽ không để ý đến hắn, ngay cả ca ca của hắn;Tư Nặc; cũng chỉ vây quanh bên người Lý Na, cho nên bốn người còn lại cũng đều tự mình hưởng thụ thời gian nhàn hạ sau khi ăn xong.
Sau khi tản bộ xong, bọn họ liền tiếp tục nói tiếp câu chuyện buổi sáng, không khí vẫn thực ấm áp như cũ. Bất quá thời gian khoái hoạt luôn thực ngắn ngủi, sau một buổi chiều tụ tập nói chuyện phiếm cùng vui cười, mọi người lại chờ mong đến việc tụ hội sắp được bắt đầu, nhóm người Lục Văn Thụy cũng bắt đầu chuẩn bị hoạt động.
Buổi tối lúc tụ hội, tuy rằng đều có cung cấp chút thịt nướng, nhưng bởi vì số người tham gia hàng năm thật sự là nhiều lắm, cho nên bình thường, mọi người đều chuẩn bị một chút đồ ăn uống mang theo, dù sao thời gian tụ hội rất dài, nếu chịu đói sẽ không tốt lắm.
Lục Văn Thụy bọn họ chuẩn bị một ít nước trái cây cùng đồ ăn vặt, bao gồm các loại như thịt khô, cá khô, khoai khô cùng một số loại khác. Bởi vì hiện tại có tiểu mạch cùng cây ngô, cho nên hắn còn lấy ra tuyệt kỹ giấu dưới đáy hòm, bánh ngô rán rắc vừng. Đương nhiên trừ bỏ mấy thứ đồ ăn vặt này, bọn họ còn mang theo một con dê cùng một ít tương thịt nướng, đợi khi đốt lửa trại thì sẽ nướng con dê này, đem bấy nhiếu thứ chắc là đủ cho mọi người ăn.
Mà trong lúc mọi người chuẩn bị, Thụy Lạp cứ nhìn chằm chằm vào mấy ống trúc đựng nước trái cây, hắn bây giờ còn không biết Lục Văn Thụy sẽ uống ống nào, nếu hắn biết thì hiện tại hắn có thể thần không biết quỷ không bỏ thêm nước ẩn tình vào, thật sự là đáng tiếc.
Lục Văn Thụy bọn họ bởi vì đều vội vàng chuẩn bị đồ dùng cho lúc tụ hội nên không phát hiện tầm mắt kỳ quái của Thụy Lạp. Sau khi bọn họ đều chuẩn bị tốt, đem tất cả đều đóng gói hết, mọi người liền đi đến nơi diễn ra tụ hội.
Sau khi ra khỏi nhà, bọn họ một đường đi tới, chú ý thấy trên mặt mọi người chung quanh đều mang theo nụ cười sung sướng cùng chờ mong, xem ra tụ hội hàng năm một lần thật đúng là được hoan nghênh, trong tay mọi người đều là bao lớn bao nhỏ. [Y-H: tưởng tượng thấy rất vui. (^_^)]
Khi Lục Văn Thụy bọn họ tới sân tụ hội phía sau bộ lạc thì đã có rất nhiều người đến. Bọn họ đều tạo thành từng vòng mấy người hoặc là mười mấy người, chính giữa là đốt lửa trại, mọi người xoay quanh vừa nướng dã thú cừa trò chuyện vui vẻ, không khí rất là náo nhiệt.
Mấy người bọn họ cũng tìm khắp ngõ ngách, trên mặt đất trải ra một tấm da thú, tiếp theo tìm đến một chút nhánh cây châm đống lửa ở một bên, sau đó lấy con dê đã chuẩn bị ra, đem nó đặt trên lửa, sau đó tất cả mọi người ngồi xuống da thú, vừa ăn đồ ăn vặt, uống nước trái cây và bắt đầu tán gẫu với nhau.[Y-H: chẹp chẹp, thèm quá]
Bọn họ chuẩn bị 7 cái ống trúc, vừa đủ cho mỗi người một cái, Thụy Lạp cũng được chia cho một cái, lúc này hắn đang ôm ống trúc của chính mình, một bên uống nước trái cây, một bên nhìn chằm chằm ống trúc trong tay Lục Văn Thụy , tầm mắt thật sự rất nóng bỏng.
Lục Văn Thụy tựa hồ nhận ra ánh mắt của đối phương, quay đầu liếc Thụy Lạp một cái, nhìn thấy đối phương cúi đầu nên cũng không nói gì, tiếp tục quay đầu cùng hàn huyên với nhóm Mễ Lai Khắc.
Trái tim Thụy Lạp kịch liệt nhảy lên, hắn không nghĩ tới cảm giác của đối phương lại sâu sắc như vậy, thiếu chút nữa hắn đã đối diện với tầm mắt của y, hoàn hảo hắn đã sớm cúi đầu, bằng không có thể sẽ khiến cho y chú ý, xem ra hắn phải cẩn thận một ít.
Mọi người nói nói cười cười, một lúc sau trên sân đã phi thường náo nhiệt, nhìn quanh bốn phía đều là thú nhân hoặc là giống cái đã từng gặp qua hoạc chưa thừng thấy tới. Lúc này tộc trưởng của ngũ đại bộ lạc đều đã đi lên đài cao phía trước, bọn họ cùng nhau phát ra một tiếng gào thét [ẹc],mọi người ở trong sân lập tức tĩnh lặng lại, tiếp theo mọi người cũng không hẹn mà đồng đứng lên, nhất tề nhìn về phía đài cao. Chỉ nghe Tạp Lạc Tư; đại biểu đảm nhiệm Hội trao đổi năm nay; ở trên đài nói:
”Ta biết hiện tại mọi người nhất định thật cao hứng cũng thực hưng phấn, hiện tại ta tuyên bố, tụ hội đêm nay chính thức bắt đầu, mọi người cùng nhau cười vui cùng nhau sôi trào đi!” [Y-H: diễn văn khia mạc vô cùng ngắn gọn và đầy đủ, mình rất thích kiểu này (^_^)]
Vừa dứt lời, bên dưới liền truyền đến từng đợt tiếng hoan hô, có vài thú nhân thậm chí đều cao hứng gào thét lên, không khí lập tức liền trở nên vô cùng hào hứng.
Lục Văn Thụy bọn họ cũng hoan hô vài tiếng theo mọi người, tiếp theo mọi người đều ngồi xuống, tiếp tục vui chơi giải trí. Ra vẻ tụ hội đều là như vậy, bất quá nơi này thật là náo nhiệt, mọi người đều thực nhiệt tình cũng thực đoàn kết, Lục Văn Thụy nghĩ như vậy.
Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc ở một bên đang giúp đỡ hắn lấy thịt dê cùng các món ăn vặt khác, trên mặt nhịn không được mang theo một chút mỉm cười thản nhiên, có Đại Thước làm bạn, tựa hồ cuộc sống như vậy cũng không tệ. Mà Đại Thước đồng học ở một bên phát hiện được tầm mắt của hắn nên cũng đáp trả bằng một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Không khí giữa hai người trong lúc đó lại bắt đầu ấm áp ngọt ngào lên, nụ cười trên mặt Mễ Lai Khắc thẳng tắp ánh vào trong mắt Thụy Lạp đang ngồi ở một bên, ngón tay cần ống trúc của hắn bắt đầu chậm rãi trở nên trắng, tựa hồ trên mặt mu bàn tay còn có chút gân xanh nổi lên, tiếp theo hắn lại cúi đầu, ánh mắt rất là đen tối không hiểu nổi.
Đang lúc mọi người đều rất là hăng say trò chuyện, đột nhiên một giọng nam tràn ngập từ tính truyền đến,
”Thụy, Mễ Lai Khắc, các ngươi hảo, ta là Thụy Khắc, tộc trưởng kế nhiệm của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, các ngươi còn nhớ ta không?”
Đám người Lục Văn Thụy nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân cao lớn đứng ở một bên, nam nhân có tóc màu trắng tuyết với ánh mắt màu vàng kim, đây không phải là Thụy Khắc sao? Nghe được câu hỏi của hắn, Mễ Lai Khắc cười đáp lại:
”Xin chào, Thụy Khắc, ta nhớ rõ ngươi, không biết ngươi tìm đến chúng ta là có chuyện gì?”
Mà Lục Văn Thụy nghe được Mễ Lai Khắc đã mở miệng trước, nên cũng bảo trì trầm mặc, dù sao ấn tượng của hắn đối với Thụy Khắc này cũng không tốt lắm, một thú nhân có chút tự đại trong khi thực lực lại không được tốt. Hơn nữa đối phương tựa hồ thích dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn chằm chằm vào hắn. Xem ra Thụy Khắc này không phải là dạng người Lục Văn Thụy thích, ai bảo ánh mắt của y quá mức rõ ràng đâu. Nhưng là Thụy Khắc đối với việc này đương nhiên không biết, cho nên y vẫn cứ tiếp tục nói:
”Nga, là như vậy, buổi chiều ngày hôm qua ta cũng không có đi Áo Tái rừng rậm. Thẳng đến buổi sáng hôm nay lúc tham gia nghi thức hoả táng ta mới biết được chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, nghe nói lúc ấy ngươi bị thương thực nghiêm trọng, phải không? Cho nên ta nghĩ tới hỏi thăm một chút, ngươi hiện tại đã không có việc gì đi?”
Tuy rằng ngữ khí của y thực lễ phép, nhưng Mễ Lai Khắc vẫn cảm giác không quá thoải mái, cho nên hắn cũng chỉ thản nhiên trả lời:
”Cám ơn ngươi quan tâm, ta hiện tại đã tốt lắm.”
Sau khi nghe được đối phương trả lời, Thụy Khắc đối với Mễ Lai Khắc gật gật đầu, tiếp theo lại nói với Lục Văn Thụy :
”Thụy, nghe nói ngày đó Mễ Lai Khắc bị thương, chính ngươi đã chữa khỏi cho hắn, ngươi có thể nói cho ta biết đó là năng lực gì được không?”
Nghe được câu hỏi của đối phương, Lục Văn Thụy hạ lông mi, chuyện này Tạp Lạc Tư thúc thúc không phải đã nói cho bốn vị tộc trưởng biết từ ngày hôm qua hay sao, y không có lý do gì mà không biết, vậy thì vì sao y lại cố tình hỏi mình thêm lần nữa?
Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc ở một bên cũng đều có chút nghi hoặc, người này có chút…… Nói như thế nào đây? Rất là mạc danh kỳ diệu hoặc là biết rõ còn cố hỏi đi. Bất quá Lục Văn Thụy suy nghĩ một lát vẫn trả lời:
”Ân, ngươi cũng thấy đấy, ta là phát đồng dị sắc, mà năng lực của ta chính là sinh mệnh lực, ngươi hẳn là đã nghe phụ thân của ngươi nói qua đi, đây là một dạng năng lực đặc thù, gần giống như năng lực chữa khỏi”.
Thụy Khắc nghe xong cũng hơi hơi cười, tiếp theo liền quấn quít lấy nhóm Lục Văn Thụy hỏi đông hỏi tây, mấy người tuy rằng rất không bình tĩnh, nhưng cũng không thể đánh người mang khuôn mặt tươi cười kia, biểu hiện của đối phương lễ phép như vậy, bọn họ cũng không thể làm lơ y, cho nên mọi người cứ như thế, câu được câu không mà hàn huyên với nhau.
Mà nháy mắt Thụy Khắc xuất hiện, thần kinh Thụy Lạp bắt đầu căng thẳng, hắn nhìn thấy Lục Văn Thụy bọn họ đều bị Thụy Khắc bám chặt, lập tức lấy nước ẩn tình trong lòng ra, tiếp theo hắn đem ống trúc của mình đặt bên cạnh cái của Lục Văn Thụy , sau đó nhanh chóng đổ một chút nước ẩn tình vào trong ống trúc của đối phương, sau đó hắn lại lấy một ít thịt bô ở một bên để ăn, toàn bộ quá trình cũng chỉ mất khoảng vài giây mà thôi.
Đang ngồi trò chuyện với mọi người, Thụy Khắc làm ra vẻ lơ đãng liếc liếc mắt một cái, phát hiện Thụy Lạp đã thành công, hắn liền nói với mọi người:
”Các ngươi xem, ta đều quấy rầy các ngươi lâu như vậy, thật sự là ngượng ngùng a, ta đi trước, chúng ta về sau tái tán gẫu đi!”
Nói xong hắn cũng rất lưu loát tiêu sái, Lục Văn Thụy bọn họ đều nhịn không được liếc nhau, có lẽ người này cũng nhìn ra được bọn họ không chào đón mình a, coi như là có chút thức thời, tiếp theo bọn họ liền tiếp tục hàn huyên với nhau. [Y-H: nhóm này đúng là “tám” trùm “seo vờ” nha]
Sau đó Lục Văn Thụy cũng bởi vì nói nhiều nên có chút khát nước mà uống liền mấy ngụm nước trái cây, ánh mắt Thụy Lạp lơ đãng đảo qua, tiếp theo hắn cúi đầu lộ ra một nụ cười đắc ý, mọi người tựa hồ đều không phát hiện hắn khác thường. Lực chú ý của bọn họ đều tập trung trong cuộc nói chuyện hoặc là nhìn những hoạt động trên đài cao. Trong đêm tụ hội, thật đúng là có rất nhiều thú nhân tiến lên đài cao lớn mật thổ lộ với giống cái mình thích, có vài thú nhân thành công, sau đó liền ôm đối phương cao hứng xoay quanh, còn những thú nhân bị cự tuyệt thì cuối đầu mà đi xuống đài.
Tụ hội đêm nay thực náo nhiệt nhưng lại ngắn ngủi, bất tri bất giác tựa hồ đã đến rạng sáng, bởi vì rất nhiều thú nhân cùng giống cái của bộ lạc khác ngày mai còn phải chạy về bộ lạc của mình, cho nên Tạp Lạc Tư lại lên đài tuyên bố:
“Tụ hội đến đây chấm dứt, hy vọng mọi người hảo hảo nghỉ ngơi”.
Vì thế mọi người liền lưu luyến không rời giải tán, có vài người vẫn chưa có tận hứng nên còn quần tam tụ ngũ chuẩn bị về nhà tiếp tục vui chơi. Mà Lục Văn Thụy bọn họ cũng dập tắt đống lửa, đem xương cốt của con dê nướng đi xử lý, tiếp theo đem da thú cuộn lại, chuẩn bị đi về.
Không nghĩ tới lúc này Thụy Lạp lại đột nhiên té xỉu, hơn nữa thực vừa vặn gục ở trong lòng Mễ Lai Khắc, tất cả mọi người có chút kinh ngạc, vốn Tư Nặc muốn ôm đệ đệ nhà mình trở về, nhưng Thụy Lạp tuy rằng té xỉu nhưng vẫn là gắt gao cầm lấy cánh tay Mễ Lai Khắc không buông. Mọi người rơi vào đường cùng đành phải để cho Mễ Lai Khắc trước đưa Thụy Lạp về nhà, đương nhiên Tư Nặc cùng Lý Na cũng sẽ đi cùng hắn, dù sao ai đều nhìn ra trên mặt Mễ Lai Khắc là không tình nguyện, Tư Nặc có chút lo lắng hắn nửa đường sẽ ném đệ đệ nhà mình. (^_^).
Mà Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan phụ trách đưa Lục Văn Thụy về nhà, tuy rằng Lục Văn Thụy không cho rằng hắn cần người khác đưa, bất quá hắn không lay chuyển được mọi người, cho nên bọn họ sáu người liền chia làm hai, sau đó nói lời từ biệt rồi đi.
Một lúc sau liền đến nhà Lục Văn Thụy , hai người Ngải Tư Đặc dặn Lục Văn Thụy hảo hảo nghỉ ngơi sau đó ly khai. Lục Văn Thụy đợ bọn họ đi rồi cũng đóng đại môn lại, tiếp theo đem da thú cùng một ít thức ăn còn cất đi, sau đó hắn bắt đầu nấu nước, chuẩn bị tắm nước ấm tắm rồi đi ngủ, ngày hôm qua hắn cũng chưa rửa mặt thì đã hôn mê bất tỉnh, hắn vẫn là có chút khiết phích nho nhỏ.
Nước lập tức được đun sôi, Lục Văn Thụy đổ đầy vào trong mộc dũng, mặt trên rãi một chút hoa khô, tiếp theo lấy ra áo ngủ treo ở phía trên tấm bình phong bên cạnh, sau đó đóng cửa phòng,bắt đầu cởi quần áo.
Sau khi thoát hết quần áo, Lục Văn Thụy đem mái tóc dài của mình cột lên đỉnh đầu, tiếp theo bước vào bên trong mộc dũng, sau đó toàn bộ thân thể của hắn đều chìm vào trong nước, cảm giác bốn phía là nước ấm áp, thật thoải mái, trong nháy mắt cả người giống như nóng hầm hập, ngữi mùi thơm ngát của hoa khô, Lục Văn Thụy cảm giác hắn có chút buốn ngủ.
Mà lúc này Thụy Khắc cũng đã xuất phát, chỉ thấy đầu tiên hắn thu liễm hơi thở của mình, tiếp theo phóng nhanh cước bộ, chậm rãi tới gần phòng ở của Lục Văn Thụy , sau đó hắn nhảy một cái liền vào trong sân, nghe được trong phòng ẩn ẩn tiếng nước, hắn nhịn không được lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Hắn chậm rãi tới gần cửa phòng, tiếp theo đem lỗ tai ghé vào tựa hồ nghe được tiếng nước rất nhỏ bên trong, chẳng lẽ là đối phương ngủ trong khi tắm sao? Hắn có chút nghi hoặc, bất quá vì không đả thảo kinh xà, hắn quyết định đợi thêm một lát, xác định một chút tình huống.
Đợi nửa ngày sau, hắn vẫn chỉ nghe thấy một ít tiếng nước, tiếp theo hắn không di động về hướng cửa sổ bên cạnh, tính tìm tòi hư thật. Sau khi đi tới cửa sổ, hắn vươn tay phải, nhẹ nhàng đem cửa sổ đẩy ra, hé mắt nhìn vào bên trong.
Đầu tiên đập vào tầm mắt của hắn là một chiếc giường lớn, bên cạnh giường cách đó không xa là một đạo bình phong, phía trên bình phong lộ ra một kiện quần áo, có chút sương mù từ mặt sau bình phong toát lên, bởi vì bình phong không phải lớn lắm, cho nên Thụy Khắc có thể nhìn thấy một góc của đại mộc dũng, trên thành là một cái cánh tay của Lục Văn Thụy . Cánh tay quang lỏa kia nhìn trắng nõn trơn mềm, phía trên có chút bọt nước chậm rãi trượt xuống, Thụy Khắc tầm mắt cũng đi theo bọt nước này chậm rãi trượt, đáng tiếc kế tiếp lại bị bình phong bằng trúc che kín, điều này làm cho hắn rất tức tối, dù sao hắn vẫn không có nhìn thấy gương mặt của đối phương, không thể phán đoán đối phương có ngủ hay không.
Lại đợi một lát, Thụy Khắc quyết định vào xem, nếu bỏ lỡ đêm nay, chính hắn có thể sẽ không có cơ hội nữa. Nghĩ như vậy hắn liền đẩy cửa phòng, bởi vì Lục Văn Thụy vốn chỉ nghĩ là trước tắm rửa một chút, cho nên cửa chỉ khép hờ, không có gài, chỉ có buổi tối trước khi ngủ thì mới gài chặt, cho nên cửa mới dể dàng bị đẩy ra như vậy. Bất quá cho dù là Lục Văn Thụy thật sự cài then cửa cũng vô dụng, đối với thú nhân này mà nói thật sự không tính cái gì, Mễ Lai Khắc không phải mỗi ngày sáng sớm đều đã mang theo chút hoa quả ẩn vào tới sao? Cho nên môn sẽ bị đẩy ra là tất nhiên.
Thụy Khắc nhìn cửa bị đẩy ra, tâm tình rất là kích động, nhưng hắn vẫn như cũ thu liễm hơi thở của chính mình, khinh thủ khinh cước tiêu sái vào trong phòng, sau đó hắn chậm rãi đến gần bình phong, lúc này tim hắn đập có chút không thể khống chế.
Tiếp theo hắn lại đi tới hai, rốt cục đi qua bình phong tới mộc dũng bên cạnh, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Văn Thụy nhắm hai mắt ngồi dựa vào thành mộc dũng ở bên trong, bởi vì bên trong dũng nhiệt khí vẫn rất nhiều, cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, bất quá chính vì nhìn mơ hồ như vậy mà làm cho hắn khí huyết cuồn cuộn.
Hiện tại, biểu tình trên mặt Lục Văn Thụy là thực thả lỏng, đã không còn biểu tình lạnh nhạt như mọi khi, lúc này hắn làm cho người ta có cảm giác thật tinh xảo và tốt đẹp, chiếc cổ mảnh khảnh kia bởi vì dựa thành mộc dũng mà tạo thành độ cong duyên dáng, khuôn ngực gầy yếu mà lại không đơn bạc kia bởi vì nước ấm mà hiện lên màu hồng nhạt thật mê người, hai khỏa thù du ở dưới nước như ẩn như hiện, một đôi cánh tay trắng nõn trơn mềm khoát lên thành mộc dũng. Tuy rằng nhìn không tới cảnh sắc dưới nước, nhưng Thụy Khắc đã cảm giác chính mình muốn chảy máu mũi, khi hắn rốt cục nhịn không được muốn tiến lên, đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một thanh âm trong sáng mà có chút từ tính,
”Ngươi xem đủ chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...