Vào đêm.
Diệp Thạch trằn trọc nằm ở trên giường, miệng thỉnh thoảng phát ra từng đợt tiếng cười đắc ý.
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Thạch Đầu, con đang cười ngây ngô một mình cái gì vậy?”
Diệp Thạch nâng cằm nhìn Trần Đạt, mắt cong cong nói: “Trần thúc, thúc biết không, Mộ Thần hắn là xử nam, không ngờ hắn vẫn còn là xử nam đó!”
Diệp Thạch kỳ thật vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện Mộ Thần xằng bậy trước kia, giờ đột nhiên biết Mộ Thần thật ra vẫn luôn không “lên” được, nhịn không được mừng rỡ như điên.
Trần Đạt kinh ngạc nói: “Không thể nào, ta nghe nói Mộ Thần thiếu gia hắn…” Thích đi dạo kỹ viện mà!
“Là Mộ Viễn Phong thúc thúc nói cho con biết, thúc ấy sẽ không gạt con.” Diệp Thạch đắc ý cười nói.
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, nói: “Mộ Thần thiếu gia đối với con rất tốt, con cũng đừng nên tùy hứng.”
Diệp Thạch chớp chớp mắt, có chút không được tự nhiên gãi đầu nói: “Mộ Thần nói, hắn thích như con vậy.”
Trần Đạt bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Mộ Thần thiếu gia thích con, con cũng không được sủng mà sinh kiêu.”
Diệp Thạch nhìn bộ dáng lo lắng của Trần Đạt, cũng nhịn không được có chút bất an, Mộ Thần đối y thật tốt quá, nếu như không được Mộ Thần chiều chuộng như vậy, nếu Mộ Thần không đối tốt với y, Diệp Thạch cũng sẽ không cảm thấy có gì, thế nhưng được Mộ Thần chiếu cố như vậy, Diệp Thạch có chút không dám nghĩ đến cảm giác mất đi Mộ Thần, “Con…”
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch: “Đã khuya, đi ngủ sớm một chút đi.”
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng rồi Trần thúc, Mộ Viễn Phong thúc thúc nói, con về sau mỗi tháng có thể lĩnh ba trăm nguyên thạch đó, Mộ thúc thúc đối với con thật tốt.”
“Mộ Viễn Phong đối với con tốt, bởi vì con là vị hôn thê của Mộ Thần, thực lực của con tăng lên, tương lai có thể giúp đỡ được Mộ Thần, con cũng thấy đấy, Mộ gia cũng không thái bình.” Trần Đạt nhíu mày nhắc nhở.
Diệp Thạch gật đầu nói “Con hiểu ạ.” Bỏ qua chuyện Mộ Thần có đối với y tốt không, hiện giờ y đang là người ăn nhờ ở đậu, nếu muốn đứng vững tại Mộ gia, việc y cần phải làm là thể hiện giá trị của mình.
… …
“Chào buổi sáng, ta đã làm bánh ngọt cho em, nghe Trần thúc nói ngày đó Nhâm Tam đưa bánh ngọt cho em, em đột nhiên tâm tình không tốt, chia bánh ngọt cho mọi người, sau đó lại hối hận không kịp, không ngừng cắn chăn.” Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, có chút bỡn cợt nói.
Diệp Thạch mặt đỏ lên, tức giận nói: “Trần thúc nói hưu nói vượn thôi, ta mới không có cắn chăn, đó là việc con nít mới làm.”
Mộ Thần nhún vai, không để bụng mà nói: “Được rồi, em không cắn chăn, vậy tại sao tâm tình lại đột nhiên không tốt?”
“Đó là bởi vì…” Diệp Thạch chuyển chuyển mắt, nói: “Đó là bởi vì Trang Du nói, ngươi vừa xấu, vừa ghê tởm, thực lực lại kém, còn luôn sống chết quấn lấy hắn không tha, ta bất bình thay ngươi, cho nên tâm tình không tốt.”
Mộ Thần: “…” Không ngờ Thạch Đầu cũng biết nói dối, Trang Du được truyện đặt ra chính là Bạch Liên Hoa, cho dù trong lòng Trang Du có nghĩ như vậy, thì hắn cũng không có khả năng quang minh chính đại nói ra.
Nhưng Diệp Thạch nói thẳng ra như vậy cũng không kỳ quái, Diệp Thạch được đặt ra cũng không phải là người tốt gì, mà là một pháo hôi thụ ác độc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
“Trang Du thật đáng giận!” Mộ Thần gật đầu, phụ họa Diệp Thạch.
Diệp Thạch trịnh trọng gật đầu, nhìn chằm chằm Mộ Thần nói: “Đúng vậy, cho nên, ngươi nên cách hắn xa một chút, càng xa càng tốt.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nói: “Chỉ cần em cách Lam Nhược Phong xa thật xa, ta cũng sẽ không để ý tới Trang Du.”
Đôi mắt Diệp Thạch sáng ngời, gật đầu: “Một lời đã định.”
Mộ Thần gật đầu, cười nói: “Đương nhiên.”
“Đây là cái gì?” Diệp Thạch nhìn bức thư màu đỏ trong tay Mộ Thần hỏi.
“Khu đấu giá Tế Nguyệt đưa thư mời tới, em muốn đi không?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch cau mày nói: “Có đi cũng mua không nổi, viên đan dược kia của phụ thân ngươi rốt cuộc có thể bán được giá bao nhiêu?”
Mộ Thần nhún vai, nói: “Ai biết được.” Dù sao cũng không có khả năng là ba mươi lăm vạn nguyên thạch như Lam Nhược Phong đưa ra, Lam Nhược Phong nghĩ thật hay, ba mươi lăm vạn nguyên thạch đã muốn mua Phá Linh Đan, si tâm vọng tưởng.
… …
“Thần đệ, thì ra ngươi ở trong này à! Ngươi ngược lại thật là nhàn nhã.” Mộ Hồng mặt đầy tươi cười đi tới, đánh giá Mộ Thần nói.
Mộ Thần nhún vai: “Ta cũng không có nhàn nhã như đại ca ngươi, ta một hồi phải cùng phụ thân học luyện đan, buổi chiều còn phải tu luyện. À, Thạch Đầu, em cũng có thể tu luyện ở tu luyện thất của ta, ta đã nói với người trông coi tu luyện thất, về sau hai người chúng ta có thể dùng chung tu luyện thất của ta.” Nửa câu sau là nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”
“Thần đệ hiện tại cũng thật biết tiến tới.” Mộ Hồng nhịn không được nói.
Mộ Hồng nguyên tưởng rằng Mộ Thần đời này đều sẽ là cái bộ dạng bùn nhão không dính được lên tường, không nghĩ tới Mộ Thần lại thông suốt, còn rất có tư thế nhất phi trùng thiên*.
*một bước lên trời
“Không tiến tới cũng không được nha! Ta là người đã có lão bà.” Mộ Thần đắc ý nói.
Diệp Thạch tiến đến bên tai Mộ Thần, nói: “Ngươi phải trở thành võ sư mới chân chính có lão bà nha.”
Mộ Thần hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thạch, Thạch Đầu người này lại tạt nước lạnh vào hắn, mệt cho hắn lúc trước còn cảm thấy người này thành thật.
Diệp Thạch nhìn biểu tình giận dữ của Mộ Thần, cúi đầu, con mắt loạn chuyển, trong lòng nhịn không được cảm thấy đắc ý.
“Thần đệ, vị này chính là vị hôn thê của ngươi – Diệp Thạch?” Mộ Hồng hỏi.
Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Thạch Đầu, đây là đường ca của ta, Mộ Hồng, đường ca là nhi tử của đại bá ta.” Mộ Thần giới thiệu với Diệp Thạch.
“Chào đường ca.” Diệp Thạch thản nhiên gật đầu với Mộ Hồng.
Mộ Hồng cẩn thận nhìn Diệp Thạch vài lần, âm thầm nghĩ khẩu vị của Mộ Thần thật sự là quái lạ, hắn nếu như có một vị hôn thê như vậy, chỉ sợ là cơm cũng ăn không vô.
Nhận thấy được vẻ chán ghét trong mắt Mộ Hồng, tâm Diệp Thạch chợt lạnh.
Mộ Thần nhìn biểu tình ảm đạm của Diệp Thạch, nhăn chặt mày nói: “Đường ca không có chuyện gì thì nên đi trước đi, bọn ta một hồi còn có việc.”
Mộ Hồng nhíu mày, nói: “Nếu Thần đệ không muốn thấy ta như vậy, ta sẽ không ở lại đây chọc người phiền.”
Mộ Thần lười cùng Mộ Hồng lá mặt lá trái, nói thẳng: “Xin cứ tự nhiên.”
Diệp Thạch hướng phía Mộ Thần nhìn qua, có chút ủ rũ hỏi: “Sao ngươi lại đối tốt với ta? Diện mạo của ta rất xấu..”
“Nghĩ cái gì vậy? Thạch Đầu đáng yêu nhất, sao lại xấu chứ?” Mộ Thần nhéo nhéo mặt Diệp Thạch nói.
Diệp Thạch bắt lại cái tay của Mộ Thần đang nhéo mặt mình, sắc mặt nghiêm túc nói: “Nếu ngươi nói dối, ta sẽ giết ngươi.”
Mộ Thần sửng sốt một chút, cười nói: “Ta đương nhiên là thật tâm.” Hắn nói chuyện yêu đương dễ dàng sao? Ở thế giới kia tìm không thấy người thích hợp, thật vất vả xuyên qua đây, lại được vận may lớn, nhìn trúng một người mà người đó lại là vị hôn thê của mình, hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt, nhưng mà, tức phụ lại càng ngày càng hung tàn..
… …
Bất kể như thế nào, hội đấu giá trong vạn chúng chú mục đúng hạn bắt đầu.
Phá Linh Đan khiến cho mọi nhười oanh động, so với vật phẩm áp đáy hòm trong hội đấu giá lần trước càng oanh động hơn.
Ôm tâm tình thử một lần, Lam Nhược Phong vẫn tham gia đấu giá hội lần này.
Giá khởi điểm của Phá Linh Đan chính là bốn mươi vạn nguyên thạch, so với cái giá ba mươi lăm vạn nguyên thạch mà Lam Nhược Phong khai ra cao hơn năm vạn, hiện trường yên lặng một hồi, sau đó có người hô bốn mươi mốt vạn, Lam Nhược Phong ra bốn mươi lăm vạn nguyên thạch, rất nhanh đã bị một vòng đấu giá điên cuồng bao phủ.
Trang Du ngồi ở bên cạnh Lam Nhược Phong, cảm xúc phập phồng, một viên đan dược thôi mà có giá trị nhiều nguyên thạch như vậy, hắn trước kia thật sự là quá thiển cận.
Mộ Viễn Hàng cũng tham gia đấu giá, thế nhưng sau khi ông hô lên một tiếng tám mươi vạn thì không có thanh âm gì nữa, Mộ Thần suy tư, tám mươi vạn đại khái là cực hạn của Mộ Viễn Hàng.
Giá cả rất nhanh bị đẩy lên một trăm vạn, giá cả đến một trăm vạn, tốc độ tăng lên như trước vẫn không chậm lại, lại rất nhanh tăng lên một trăm năm mươi vạn.
Mộ Thần híp mắt, không ngờ nguyên chủ lại lấy đan dược quý trọng như vậy bán đi với cái giá hai vạn nguyên thạch, thật là một đứa não tàn, khó trách Mộ Viễn Phong lại bị nguyên chủ làm cho tức gần chết.
Đấu giá được Phá Linh Đan chính là một nam tử trung niên, nghe nói là một luyện khí sư rất lợi hại.
Diệp Thạch trừng lớn mắt, nhịn không được nói thầm: “Thật lợi hại, thật lợi hại, khó trách luyện dược sư đều có nhiều tiền, ta cũng muốn làm luyện dược sư.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nói: “Em muốn học sao? Nếu em muốn học, ta có thể dạy cho em!”
Diệp Thạch đầy hoài nghi nhìn Mộ Thần: “Nếu như là ngươi dạy, vậy ta sẽ không học đâu, quá lãng phí nguyên thạch.”
Mộ Thần: “…” Không ngờ Diệp Thạch lại khinh thường hắn như vậy.
Tại trong ghế lô, Lam Nhược Phong nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm, đám nhà quê chết tiệt này, một chút mặt mũi cũng không cho hắn, đúng là đáng giận.
Cuối cùng Phá Linh Đan lấy giá hai trăm hai mươi tám vạn nguyên thạch thành giao.
Diệp Thạch gắt gao nắm tay Mộ Thần, “Thiệt nhiều nguyên thạch! Thiệt nhiều thiệt nhiều nguyên thạch!”
Mộ Thần gật đầu nói theo: “Đúng vậy! Thiệt nhiều nguyên thạch, thiệt nhiều thiệt nhiều nguyên thạch.”
Diệp Thạch quay đầu nhìn Mộ Thần, nghiêm túc nói: “Mộ Thần, ngươi phải đi theo phụ thân ngươi hảo hảo học luyện đan đó, ngươi chỉ cần học được một chút da lông thôi thì ăn mặc cả đời cũng không cần lo nữa.”
Mộ Thần cười khan nói: “Ta sẽ cố gắng..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...