Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Mộ Thần và Diệp Thạch cùng đi vào dược viên, rất nhiều đệ tử may mắn còn tồn tại trong bí cảnh đều tập trung tới nơi này.

Bởi vì chuyện Ân Tung, quan hệ giữa Minh Nguyệt và Thánh Tinh có chút khẩn trương, đám đệ tử rõ ràng chia thành hai phe.

Mộ Thần và Diệp Thạch vừa đến dược viên, lập tức làm cho mọi người chú ý, đệ tử Thánh Tinh học viện thấy hai người xuất hiện thì một đám vẻ mặt phấn chấn.

Tuy rằng đệ tử Minh Nguyệt trong dược viên ít hơn nhiều so với đệ tử Thánh Tinh, nhưng bên Minh Nguyệt lại có một võ linh Lục Nghiêu tọa trấn, cộng thêm Trang Du không minh bạch với Lục Nghiêu, cho nên thực lực của Minh Nguyệt ngược lại mạnh hơn Thánh Tinh một chút.

Mộ Thần và Diệp Thạch vừa đến, tình hình này nhanh chóng kết thúc.

“Mộ đồng học, Diệp đồng học, các ngươi tới rồi, thật tốt!”

“Mộ đồng học, tu vi của ngươi lại tinh tiến sao? Thật đáng mừng!”

“Mộ đồng học, nghe nói ngươi đại phát thần uy, giết chết một cường giả bát tinh võ linh? Thật là lợi hại!”

“Diệp đồng học, nghe nói trận pháp thuật của ngươi hết sức lợi hại, ngay cả bát tinh võ linh cũng bị ngươi vây khốn, ngươi thật giỏi!”

“Diệp đồng học, ngươi với Mộ thiếu thật xứng, quả thực là trời sinh một đôi!”

Diệp Thạch mỉm cười nhìn tên đệ tử nói hắn với Mộ Thần xứng đôi, tán thưởng nói: “Ngươi đúng là có ánh mắt.”

Những người khác khích lệ, Diệp Thạch căn bản không để trong lòng, nhưng nghe người ta nói hắn với Mộ Thần xứng đôi, trong lòng Diệp Thạch âm thầm vui vẻ.

“Diệp Thạch, ngươi quá đáng!” Nhìn thấy Diệp Thạch được mọi người khen tặng, nghiễm nhiên có tư thế chúng tinh phủng nguyệt, Trang Du nhịn không được nhảy ra.

Trang Du cắn môi, trong lòng dâng lên một cỗ không cam, đệ tử Thánh Tinh học viện không nóng không lạnh với hắn, nhưng lại nhiệt tình với Diệp Thạch như vậy, Trang Du nhịn không được có chút ghen tị, lại có chút ủy khuất.

Diệp Thạch nhíu mày thầm nghĩ: Lam Nhược Phong đã chết rồi, vậy khi nào thì Trang Du mới chết nốt đây?


“Trang Du, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ta sao lại quá đáng?” Diệp Thạch đen mặt.

“Diệp Thạch, ngươi mưu hại đồng môn, ngươi quả thực tội ác tày trời!” Trang Du căm phẫn nói với Diệp Thạch.

Nghe được từ ‘mưu hại đồng môn’, Diệp Thạch nhịn không được có chút chột dạ.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi có chứng cớ gì?” Diệp Thạch lạnh lùng trừng Trang Du, thời điểm Cảnh Phi Nguyệt chết, chỉ có mình và Mộ Thần ở đó, nha đầu kia chết không đối chứng, hắn chỉ cần cắn chết không thừa nhận, ai cũng không có biện pháp chứng minh là hắn làm.

“Ngươi không cần phải nói xạo, ngươi đã hại Nhược Phong, ngươi vẫn luôn ghi hận Nhược Phong!” Trang Du nói.

Diệp Thạch âm thầm thở ra một hơi, nguyên lai là Lam Nhược Phong. Dọa hắn nhảy dựng, nếu là Lam Nhược Phong thì không quan trọng, Lam Nhược Phong với Cảnh Phi Nguyệt căn bản không phải cùng một cấp bậc.

Nếu biết được Lam Nhược Phong đã chết, nói không chừng lông mày của hiệu trưởng cũng sẽ không động một chút, huống chi, Lam Nhược Phong là bị yêu thú ăn, một chút quan hệ với bọn họ cũng không có!

“Hắn bị yêu thú ăn thì có quan hệ gì với ta?” Diệp Thạch đúng lý hợp tình nói.

“Ngươi kê đơn trên người Nhược Phong, vậy nên Nhược Phong mới bị yêu thú nhắm trúng!” Trang Du tức giận nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Sao cứ lại là ta? Hẳn là do ngươi làm đi! Người nào mà không biết Lam Nhược Phong có một chân với ngươi, trên người ngươi có một cỗ tao vị, Lam Nhược Phong dính vào ngươi, thể chất của hắn mới biến đổi, trở nên hấp dẫn yêu thú!”

Mấy nữ sinh đang đứng chung quanh, một đám sắc mặt quái dị nhìn Trang Du.

Một nữ sinh nhịn không được “Phốc” bật cười, nữ sinh kia vừa cười, người chung quanh liền tập trung nhìn nàng, nữ đệ tử kia nhất thời có chút ngại ngùng, nhưng, hiện trường quỷ dị trầm mặc một chút, sau đó bạo phát một trận cười vang.

Một đám nữ đệ tử không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Trang Du, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng chán ghét.

Tiếng cười chói tai kia không ngừng chui vào lỗ tai Trang Du, làm cho mặt Trang Du nhịn không được mà đỏ lên.

Trang Du có lực sát thương rất lớn với các nam đệ tử, nhưng mị lực của hắn đối với nữ sinh lại không lớn lắm.


“Diệp Thạch, ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta vì sao phải hại Nhược Phong…” Trang Du tức đến khó thở trừng Diệp Thạch.

“Vì sao ư? Cái này còn cần phải nói à, bởi vì ngươi chần chừ, ai cũng có thể đem làm chồng, thấy một người yêu một người, gặp được một người tốt hơn liền không thể chờ nổi liền đem cái tên Lam Nhược Phong biểu hiện bình thường quăng đi, không để cho hắn chắn con đường của ngươi!” Diệp Thạch mãnh liệt nói.

Diệp Thạch được nguyên văn đặt ra là ác độc pháo hôi thụ, người như vậy, ý nghĩa tồn tại chính là làm cho nhân vật chính ngột ngạt.

Trong nguyên văn là Diệp Thạch thích Lam Nhược Phong, nơi chốn ẩn nhẫn vì Lam Nhược Phong, nhưng hiện tại người Diệp Thạch thích chính là Mộ Thần, đối với hành vi Diệp Thạch nhằm vào Trang Du, Mộ Thần vẫn luôn ôm thái độ dung túng sủng nịch, thuận tiện thay Diệp Thạch chắn phía sau, Diệp Thạch tất nhiên sẽ không lưu lại tình cảm gì cho Trang Du.

“Diệp Thạch, ngươi ác nhân cáo trạng trước, ngươi quá vô sỉ.” Trang Du cắn môi, ánh mắt quét nhìn bốn phía.

Một đám đệ tử Thánh Tinh học viện đứng ở một bên xem kịch vui, đối mặt với tầm mắt chế nhạo chung quanh, Trang Du nhất thời bi ai.

Rõ ràng là Diệp Thạch xấu xa như vậy, đã làm chuyện xấu còn bật lại, vì sao mọi người không trách cứ hắn, lại còn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

“Diệp Thạch, thiên lý rõ ràng, bộ mặt đích thực của ngươi sớm muộn gì sẽ bị vạch trần.” Trang Du hiên ngang lẫm liệt nói.

“Trang Du, ngươi là cái tên đê tiện, đừng tưởng rằng ta không biết lai lịch của ngươi, ta lưu lại cho ngươi mặt mũi, mới không có vạch trần ngươi, ngươi ngược lại luôn nhảy nhót.” Diệp Thạch chống nạnh, chỉ cao khí ngang nói.

Trang Du cau mày, tức giận nói: “Chi tiết gì? Ta cây ngay không sợ chết đứng, mới không sợ ngươi nói lung tung!”

“Phi, da mặt của ngươi thật dày, sư phụ Sư Tử Ngọc của ngươi là gián điệp của Minh Nguyệt học viện, ngươi là tiểu gián điệp mà hắn nuôi ra, hai sư đồ các ngươi muốn hủy Thánh Tinh học viện! Hai người các ngươi cũng quá không cần mặt mũi rồi, một người lại không biết xấu hổ hơn so với một người!” Diệp Thạch lạnh lùng nói với Trang Du.

Trang Du sửng sốt một chút, mặt đỏ lên, “Ngươi không nên nói lung tung, không phải là như vậy.”

Sư phụ tuy rằng đã nói với mình, để mình chuyển tới Minh Nguyệt học viện, nhưng sư phụ là vì tốt cho mình, tài nguyên và hoàn cảnh của Minh Nguyệt học viện tốt hơn ở đây, hơn nữa, vào Minh Nguyệt học viện mới có thể đi tu luyện ở thánh địa trung châu, mới có thể nhìn thấy được bầu trời càng rộng lớn hơn. Thánh Tinh học viện quá nhỏ, đã không thích hợp cho hắn phát triển nữa.


Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Ngươi không cần phải nói xạo, thời điểm đấu võ, đối thủ của Mộ Thần vốn là một tên cửu tinh võ sư, lại bị sư phụ ngươi làm khó dễ, đổi thành tên Chúc Húc nhị tinh võ linh kia, sư phụ ngươi muốn hại chết Mộ Thần, đáng tiếc, Chúc Húc quá yếu, không đỡ qua được ba chiêu của Mộ Thần, sư phụ ngươi trộm gà không được còn mất nắm gạo.”

“Thời điểm đấu võ thì Mộ Thần đã thăng cấp võ linh, sư phụ là cảm thấy an bài một cửu tinh võ sư cho Mộ Thần là không đủ tôn trọng, mới an bài Chúc Húc cho Mộ Thần!” Đối mặt với tầm mắt tràn đầy hoài nghi ở chung quanh, Trang Du đầy ủy khuất giải thích.

“Phi, già mồm át lẽ phải.” Diệp Thạch tức giận nói.

“Đủ rồi Diệp Thạch, ngươi không nên nói như vậy.” Lục Nghiêu thấy Trang Du bị Diệp Thạch làm cho á khẩu không trả lời được, không khỏi có chút đau lòng.

Diệp Thạch không để ý, nhìn Trang Du, nói: “Ngươi còn có mặt mũi giải thích? Ngươi nhìn xem người đứng bên người ngươi chính là ai? Ngươi là cái thứ ăn cây táo, rào cây sung! Cho dù Lam Nhược Phong còn sống, nhìn thấy ngươi và Lục Nghiêu không minh bạch như vậy, hắn sớm muộn gì cũng bị ngươi làm cho tức chết một lần nữa.”

Diệp Thạch đánh giá Trang Du, thầm nghĩ: Mộ Thần luôn chê mình còn nhỏ, Trang Du cũng không lớn hơn mình, nhưng nam nhân bên người Trang Du lại thay đổi một tên lại một tên.

“Diệp Thạch, ngươi…ngươi…” Trang Du trừng mắt nhìn Diệp Thạch, trong lòng tràn đầy tức giận, lại bị Diệp Thạch nói á khẩu không trả lời được.

Bạch Liên Hoa thụ phải là gần bùn mà không tanh mùi bùn, phải là được người khác phủng ở trong lòng bàn tay.

Theo lý mà nói, hắn bị Diệp Thạch nhằm vào như vậy, hẳn phải nên có một đống chính quy và pháo hôi công xuất đầu vì hắn, mà hắn chỉ cần ở một bên làm một mỹ nam tử an tĩnh, mảnh mai là đủ rồi.

Nhưng Lam Nhược Phong vốn hẳn là được Diệp Thạch chung tình lại thành pháo hôi, thân phận bây giờ của Lục Nghiêu lại khiến cho hắn không thể tại loại địa phương này nói thêm cái gì.

Về phần những pháo hôi công của Thánh Tinh học viện, Trang Du theo nguyên tắc vâng chịu, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, không thẹn với lương tâm kết giao với Lục Nghiêu, nhưng đám đệ tử đó lại không cho là như thế.

Diệp Thạch cả vú lấp miệng em nhìn Trang Du, đắc ý dào dạt nói: “Ngươi, ngươi cái gì mà ngươi. Thế nào? Chột dạ nên á khẩu không trả lời được sao?”

“Mới không phải như thế.” Trang Du trừng Diệp Thạch.

“Không phải như vậy, vậy là thế nào?” Diệp Thạch giống như một con gà trống ý chí chiến đấu ngẩng cao, vênh mặt hất hàm nhìn Trang Du.

Trang Du đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía Mộ Thần, Mộ Thần bất đắc dĩ phiên cái xem thường, hắn thật sự không rõ, sau khi hắn cự tuyệt Trang Du một lần lại một lần, Trang Du là làm sao có dũng khí, một lần lại một lần đem hy vọng đặt trên người hắn?

Diệp Thạch tức giận chắn trước mặt Mộ Thần, “Nhìn cái gì? Lại nhìn nữa ta đem tròng mắt ngươi đào ra! Đây là nam nhân của ta, ngươi đừng nhớ thương!”

“Đủ rồi! Diệp Thạch, ngươi đừng nói nữa.” Lục Nghiêu thấy Trang Du bị Diệp Thạch quở trách lại không hề có lực chống đỡ, nhịn không được đứng ra nói.


Diệp Thạch híp mắt đánh giá Lục Nghiêu, cười như không cười nói: “Tiểu bạch kiểm, ngươi nếu như không muốn bị thua kém thì nhìn chằm chằm người này cho tốt đi, gia hỏa Lam Nhược Phong thận hư, nên giữ không nổi hắn, để cho hắn nơi nơi trêu chọc người khác. Ngươi không nên bước rập khuôn theo Lam Nhược Phong, tình nhân chạy với người khác, mà mình lại phải chết oan chết uổng.”

Sắc mặt Trang Du một mảnh tối đen, Diệp Thạch đem hắn nói thành kỹ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng!

Sắc mặt Lục Nghiêu xanh trắng một trận.

Trang Du nhìn sắc mặt Lục Nghiêu, nhịn không được mà cúi đầu.

“Không nhọc Diệp thiếu quan tâm!” Lục Nghiêu lạnh lùng nói.

Diệp Thạch lạnh lùng hừ một tiếng, “Ta cũng không muốn quan tâm, chỉ là, nếu như mị lực của ngươi không đủ lớn, Trang Du liền sẽ nhìn chằm chằm Mộ Thần nhà ta, ta sẽ rất buồn bực nha.”

Diệp Thạch ngẩng cao đầu, đôi mắt hơi hoài nghi nhìn Lục Nghiêu, trên mặt hiện lên vài phần ưu sầu, hiển nhiên là đối với thực lực của Lục Nghiêu có chút không tín nhiệm.

Sắc mặt Lục Nghiêu tối đen nhìn Diệp Thạch, sát khí ở đáy mắt muốn che dấu cũng không được.

Mộ Thần nhìn Lục Nghiêu, trong lòng trầm xuống, Lục Nghiêu động sát tâm với Diệp Thạch!

Nguyên văn, hắn và Diệp Thạch đều bởi vì Lục Nghiêu mà chết, người này chỉ sợ khó đối phó hơn Lam Nhược Phong một chút.

“Trang Du về sau sẽ không có liên quan gì với Mộ Thần nữa.” Lục Nghiêu lạnh lùng nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch nhún vai, “A, vậy thực tốt.” Diệp Thạch ý vị sâu sa nhìn Lục Nghiêu, trịnh trọng nói: “Tiểu bạch kiểm, ăn nhiều một chút để bổ thân mình đi, Trang Du chính là một tên điền không no, bộ dáng này của ngươi thật sự có chút không đủ nhìn.”

Diệp Thạch đứng ở một bên thở dài thở ngắn, sắc mặt Lục Nghiêu âm trầm có thể tích thành nước.

Đệ tử Thánh Tinh học viện nhìn một màn này, nhịn không được trộm cười thầm.

Lục Nghiêu vẫn luôn là một bộ cao cao tại thượng, đệ tử Thánh Tinh đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, giờ phút này nhìn hắn như vậy, một đám đệ tử nhịn không được có chút vui sướng khi người gặp họa.

Trang Du trừng Diệp Thạch, “Diệp Thạch, đủ rồi! Ngươi quá đáng!”

“Hừ, là ngươi trêu chọc ta trước!” Diệp Thạch tức giận trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui