Diệp Thạch nhìn Cảnh Phi Nguyệt, sắc mặt liên tục biến đổi.
“Cho ngươi!” Diệp Thạch nghĩ nghĩ, vứt cho Cảnh Phi Nguyệt một cái nhẫn không gian, chiếc nhẫn kia nguyên bản là của một tên phổ thông đệ tử ở Thánh Tinh, bên trong đó chỉ có linh tinh mấy khối nguyên thạch, vài cọng linh thảo cấp thấp, còn có một ít phù chú nhị cấp, tam cấp.
Tuy rằng đồ vật bên trong rất ít, nhưng mà lại làm Diệp Thạch luôn keo kiệt thịt đau một phen.
Cảnh Phi Nguyệt tiếp nhận chiếc nhẫn, đảo mắt nhìn, mặt trầm xuống, “Không phải là cái này, ngươi đùa giỡn ta?!”
“Chính là cái này.” Diệp Thạch thề son thề sắt nói.
“Diệp Thạch, ngươi cho rằng ta là ngốc tử sao? Ân Tung là bát tinh võ linh, trong nhẫn làm sao lại chỉ có một chút đồ vật ấy?” Huống chi, ca ca của mình còn chết trên tay người nọ, trong nhẫn không gian của người nọ hẳn là có đồ vật của ca ca. Sắc mặt Cảnh Phi Nguyệt khó coi nhìn chằm chằm Diệp Thạch.
“Tại hắn nghèo thôi, trách ta sao?” Diệp Thạch không cho là đúng trừng Cảnh Phi Nguyệt nói.
Cảnh Phi Nguyệt híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Xem ra là các ngươi căn bản không muốn nói.”
Diệp Thạch cắn chặt răng, vô luận như thế nào, hắn sẽ không đem nhẫn Ân Tung đưa ra ngoài. Hắn và Mộ Thần thiên tân vạn khổ mới giết được Ân Tung, nha đầu kia nhảy ra tùy tiện nói hai câu đã muốn lấy nó, nào có chuyện tiện nghi như vậy!
“Ngươi nói đúng.” Mộ Thần ôm hai tay, ngữ khí thản nhiên sáp nhập cuộc nói chuyện của hai người kia.
Cảnh Phi Nguyệt nhìn Mộ Thần, sắc mặt nhất thời đổi đổi, “Mộ Thần, ngươi có ý gì?”
Mộ Thần trong mắt xẹt qua một tia sát khí, bên miệng tươi cười minh diễm vài phần, “Không có ý gì, chính là xú nha đầu ngươi, ngươi cho là ngươi là ai? Tiện nhân! Cho ngươi ba phần màu sắc, ngươi còn muốn mở phường nhuộm? Cho thể diện lại không cần!”
Cảnh Phi Nguyệt từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bị người khác quở trách như vậy qua, sắc mặt nhất thời xanh trắng một trận, “Ngươi muốn chết!”
Cảnh Phi Nguyệt thẹn quá thành giận giơ kiếm lên, bổ tới Mộ Thần.
Khuôn mặt Mộ Thần bình tĩnh, tránh thoát một kích của Cảnh Phi Nguyệt, cười lạnh nói: “Ngươi một nha đầu chết tiệt không biết tốt xấu, tên Ân Tung kia giết ca ngươi, chúng ta đã đem hắn giết đi, ngươi không cảm kích chúng ta, ngược lại lại lấy oán báo ân.”
Sắc mặt Cảnh Phi Nguyệt nhất thời thay đổi, “Ai cần các ngươi xen vào việc của người khác, người nọ phải là của ta, hắn hẳn phải chết trên tay ta mới đúng!”
Diệp Thạch thương hại nhìn Cảnh Phi Nguyệt, bĩu môi, “Thực lực của ngươi quá kém, không phải là đối thủ của người ta.”
Cảnh Phi Nguyệt nhất thời giận dữ, “Các ngươi đều giết được hắn, vì sao ta lại giết không được?”
Ánh mắt Diệp Thạch lóe lên, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét, nha đầu kia mù quáng tự tin quá mức rồi, người nọ chính là bát tinh võ linh đó! Hắn và Mộ Thần có thể giết tên kia, cũng là có vận khí trong đó mới giết được.
“Đều tại ngươi! Tại ngươi, ca ca ta mới chết.” Cảnh Phi Nguyệt tức giận nhìn Diệp Thạch, vung tay lên, hơn mười căn phi châm tạo thành một cái trận hình kỳ diệu, bay vụt lại phía Diệp Thạch.
Diệp Thạch phi thân né qua, phi châm đột nhiên chuyển, đuổi theo sát Diệp Thạch.
Sắc mặt Diệp Thạch có chút tái nhợt, pháp khí phi châm vô khổng bất nhập, khó lòng phòng bị, nhưng yêu cầu đối với linh hồn lực tương đối cao, một mình nữ nhân này có thể thao túng nhiều phi châm như vậy, linh hồn lực của nàng hẳn là rất cao cường.
Diệp Thạch không biết, Cảnh Phi Nguyệt chẳng những có tư chất tốt, linh hồn lực cũng trời sinh hùng hậu hơn người bình thường rất nhiều, Cảnh Phi Ly cũng là như thế, hai người tâm linh tương thông, còn có thể đem linh hồn lực hợp lại thành một, chỉ tiếc, mệnh Cảnh Phi Ly không tốt, mới vào bí cảnh, còn chưa được hội hợp cùng Cảnh Phi Nguyệt, liền chết trong tay Ân Tung.
Ngân quang trong mắt Mộ Thần chợt lóe, Cảnh Phi Nguyệt kêu lên sợ hãi một tiếng, hơn mười căn phi châm bỗng rơi xuống đất.
Mộ Thần vừa rồi phát động linh hồn công kích với Cảnh Phi Nguyệt, công kích của Cảnh Phi Nguyệt phút chốc đã bị ngưng lại.
Cảnh Phi Nguyệt ghen tị nhìn Mộ Thần, vừa rồi Mộ Thần phát động linh hồn công kích với nàng, tuy rằng giao thủ chỉ trong chớp mắt, nhưng Cảnh Phi Nguyệt vẫn rõ ràng phát giác được, linh hồn lực của đối phương hoàn toàn có thể nghiền áp mình.
Cảnh Phi Nguyệt vẫn luôn kiêu ngạo linh hồn lực của mình hùng hậu hơn người cùng thế hệ, lại không nghĩ rằng cấp bậc của Mộ Thần thấp hơn nàng, tuổi cũng nhỏ hơn nàng, nhưng linh hồn lực lại mạnh hơn nàng rất nhiều.
“Hỗn đản!” Cảnh Phi Nguyệt thẹn quá thành giận tung hơn mười khối Lôi châu về phía Mộ Thần.
Mộ Thần tuy rằng ý thức được không ổn, đã nhanh chóng lui về phía sau, nhưng vẫn là bị tạc thương.
“Ngươi đi chết đi!” Nhìn thấy Mộ Thần bị thương, Diệp Thạch không lưu thủ nữa, rút ra một cây roi quất qua Cảnh Phi Nguyệt, cây roi hơi xẹt qua khuôn mặt Cảnh Phi Nguyệt, để lại một vết máu trên mặt Cảnh Phi Nguyệt.
Cảnh Phi Nguyệt nhất thời giận dữ, “Ngươi muốn gì?”
Diệp Thạch không nói chuyện, ném ra hơn mười tờ phù chú về phía Cảnh Phi Nguyệt, hơn mười tờ tứ cấp phù chú đồng thời bùng nổ, Cảnh Phi Nguyệt bị tạc bay ra ngoài.
“Nữ nhân chết tiệt, làm Mộ Thần bị thương.” Trong đầu Diệp Thạch chỉ còn lại một ý niệm như vậy.
Cảnh Phi Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng nên ăn thiệt thòi, lúc này giận dữ, dương kiếm bổ tới Diệp Thạch.
Diệp Thạch không yếu thế tiến lên đón, hai người không ai nhường ai đối mấy chục chiêu.
“Oanh!” Hai người chạm nhau một chưởng, Cảnh Phi Nguyệt bị chấn lui về phía sau vài bước.
Cảnh Phi Nguyệt cùng Diệp Thạch giao chiến hồi lâu lại không phân thắng thua được, nhất thời bắt đầu sinh ra ý lui.
Mộ Thần ra tay, che lại đường lui của Cảnh Phi Nguyệt.
Cảnh Phi Nguyệt nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch, sắc mặt dữ tợn, “Hai người các ngươi muốn gì? Thật muốn cá chết lưới rách sao?”
Diệp Thạch không để ý tới lời Cảnh Phi Nguyệt nói, lần thứ hai ném ra hơn mười tờ phù chú về phía Cảnh Phi Nguyệt.
Nữ nhân này có sát ý với Mộ Thần! Quan hệ của nha đầu kia với viện trưởng thân thiết hơn bọn hắn nhiều lắm, nếu như nha đầu chết tiệt này chạy đến trước mặt viện trưởng nói loạn thì rất phiền toái. Như thế còn không bằng thừa dịp hiện tại không người, giải quyết nàng!
Đôi mắt Diệp Thạch biến thành một mảnh đỏ tươi, ánh mắt nhìn Cảnh Phi Nguyệt tràn đầy sát ý.
Cảnh Phi Nguyệt bị thần tình sát khí của Diệp Thạch dọa.
Cảnh Phi Nguyệt cau mày, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, nàng là tứ tinh võ linh, Diệp Thạch chỉ là người mới vào võ linh, cư nhiên dám vươn tay đánh với nàng, làm cho nàng khó chịu hơn chính là, nàng cư nhiên đánh dưới hắn! Trên mặt Cảnh Phi Nguyệt hiện lên vài phần nổi giận, thế công càng mãnh liệt thêm.
Diệp Thạch đã lâm vào trạng thái cuồng bạo, Cảnh Phi Nguyệt thế công biến cường, Diệp Thạch lại vẫn như trước chắn xuống được.
“Diệp Thạch, ngươi muốn gì?” Cảm nhận được nguyên lực trong cơ thể càng ngày càng loãng, đối phương lại càng đánh càng hưng phấn, còn có một tên Mộ Thần ở một bên như hổ rình mồi, sự tức giận của Cảnh Phi Nguyệt dần dần bình ổn lại, một cỗ sợ hãi lại sinh ra.
“Giết ngươi!” Đôi mắt màu đỏ tươi của Diệp Thạch lạnh lùng nhìn Cảnh Phi Nguyệt, công kích trên tay càng ngày càng dày đặc.
Cảnh Phi Nguyệt nhìn Diệp Thạch cùng Mộ Thần, trong lòng tràn đầy không dám tin, hai người kia thật muốn giết nàng!
Cảnh Phi Nguyệt làm sao cũng không nghĩ tới, hai người kia cư nhiên lại minh mục trương đảm động thủ với nàng.
“Mộ Thần, ta là đệ tử của hiệu trưởng, là sư tỷ của ngươi!” Diệp Thạch hiển nhiên đã mất đi lý trí, Cảnh Phi Nguyệt chỉ có thể hô lớn với Mộ Thần.
Mộ Thần nở nụ cười, sư tỷ? Vậy thì thế nào, đồng môn cũng không phải chính là dùng để đấu đá sao? Nàng là do hiệu trưởng một tay bồi dưỡng, là thân tín chân chính của viện trưởng, nếu xú nha đầu này chạy đến trước mặt hiệu trưởng nói lung tung, vậy bọn hắn sẽ phiền toái lớn.
Diệp Thạch càng đánh càng hăng, Cảnh Phi Nguyệt bị Diệp Thạch đá một cước vào bụng, thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Sắc mặt Cảnh Phi Nguyệt tái nhợt, trong lòng không khỏi hoài nghi, nàng là tứ tinh võ linh, nãy giờ chiến đấu kịch liệt, bây giờ nguyên khí đã bị tiêu hao bảy tám phần, Diệp Thạch lại có tư thế càng đánh càng hăng, Cảnh Phi Nguyệt nguyên bản cảm thấy nếu Ân Tung chết trên tay hai tên Diệp Thạch và Mộ Thần mới vào võ linh thì hẳn là hắn không có lợi hại bao nhiêu, bây giờ mới cảm thấy rõ ràng rằng Mộ Thần và Diệp Thạch quả thật rất khó đối phó.
Sợ càng kéo dài càng phiền, Mộ Thần đang đứng xem cuộc chiến vỗ một chưởng lên sau lưng Cảnh Phi Nguyệt, Cảnh Phi Nguyệt bị Mộ Thần ra tay ám toán, nàng lúc này vừa sợ vừa giận.
Cây roi trên tay Diệp Thạch quấn lấy cổ Cảnh Phi Nguyệt, tay Diệp Thạch căng cứng lại, sau đó Cảnh Phi Nguyệt té trên mặt đất, khí tức dần dần yếu đi.
Nhìn thấy Cảnh Phi Nguyệt đã tử vong, huyết sắc trong mắt Diệp Thạch từ từ tiêu tán.
“Ngươi không sao chứ?” Mộ Thần thấy Diệp Thạch đã khôi phục bình thường mới hỏi.
Diệp Thạch nhìn thấy thi thể Cảnh Phi Nguyệt, run run hỏi: “Nàng đã chết rồi?”
Mộ Thần gật đầu, “Đúng vậy!”
Diệp Thạch nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, thần sắc có chút kích động.
“Chung quanh không có người.” Mộ Thần an ủi.
Diệp Thạch thở ra một hơi, gật đầu nói: “Mau đem nàng chôn đi, đừng để cho những người khác nhìn thấy.”
Mộ Thần đồng ý, “Ừ.”
Mộ Thần cúi đầu nhìn thi thể Cảnh Phi Nguyệt, đôi mắt hiện lên tia cười lạnh, nha đầu này thật ngây thơ, bị hiệu trưởng bảo hộ quá tốt, cũng không biết trên đời này còn có nhân tâm hiểm ác.
“Mộ Thần,… Lam Nhược Phong, là ngươi hại chết sao?” Diệp Thạch hỏi, có chút mờ mịt nhìn Mộ Thần thần sắc bình tĩnh.
“Đúng thế.” Mộ Thần cúi đầu, thản nhiên nói.
Diệp Thạch ngây ra, trầm mặc một lúc lâu, kinh ngạc thì thào một tiếng, “À.”
“Thạch Đầu sẽ chán ghét ta sao?” Mộ Thần không nhìn Diệp Thạch mà cúi đầu, ánh mắt hắn sâu thẳm, nhưng ngữ khí lại rất bình thản.
Diệp Thạch lắc đầu, kiên định nói: “Vô luận ngươi làm gì, ta cũng sẽ đứng bên cạnh ủng hộ ngươi.” Cho dù, Mộ Thần muốn làm Ma Vương, vậy hắn cũng sẽ cố gắng trở thành cây đao sắc bén nhất trong tay Mộ Thần, “Chỉ là, ngươi vì sao không nói cho ta biết?”
“Ta sợ Thạch Đầu sẽ chán ghét ta.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Không quản ngươi làm gì, ngươi là cái hạng người gì, ta cũng đều thích ngươi!”
Mộ Thần xoa xoa đầu Diệp Thạch, “Ta cũng rất thích Thạch Đầu.”
Trong mắt Diệp Thạch hiện lên ánh sao, “Thật sự?”
“Đương nhiên, ta đi vào thế giới này, chính là vì ngươi.” Mộ Thần nói với Diệp Thạch, ánh mắt đầy thâm thúy.
Mặt Diệp Thạch nhịn không được mà đỏ lên, “Nha đầu kia hình như là đồ đệ của hiệu trưởng, hai đồ đệ thiên tài đều chết hết, hẳn là hiệu trưởng sẽ rất đau lòng.” Diệp Thạch dời đề tài.
Một nửa thiên tài từ học viện tới đây đã bị giết, chỉ trách mệnh nha đầu kia không tốt, phạm đến bọn họ.
“Đi thôi!” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch lấy nhẫn không gian của Cảnh Phi Nguyệt, nói: “Chậm trễ thời gian dài như vậy, kết quả trong nhẫn không gian của nha đầu kia lại không có mặt hàng nào tốt cả.”
“Cái nhẫn này, vứt bỏ!” Mộ Thần bình tĩnh nói.
Diệp Thạch có chút không muốn, nói: “Có chút đáng tiếc đó.”
Mộ Thần không cho là đúng, “Kêu ngươi vứt bỏ thì vứt bỏ đi, đồ vật bên trong cái nhẫn này cũng không nên lấy.” Vì một chút tài vật mà làm cho Liên Thành Không biết bọn họ giết học trò cưng của hắn thì rất phiền toái.
“Được rồi.” Diệp Thạch nói, Diệp Thạch tìm một cái địa phương đem nhẫn chôn xuống.
“Đi thôi.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Thạch bước nhanh đuổi theo Mộ Thần, Mộ Thần bắt lấy tay Diệp Thạch, hôn hôn môi Diệp Thạch.
Diệp Thạch có chút mờ mịt tiếp đón nụ hôn của Mộ Thần.
“Tiểu Thạch Đầu nhà ta bắt đầu trưởng thành rồi!” Mộ Thần mặt mày cong cong nói.
Diệp Thạch cúi đầu nghĩ: Thế nào mới xem như là trưởng thành? Biết giết người chính là trưởng thành sao? Như vậy, nếu giết thêm nhiều người một chút, vậy có phải là có thể lớn nhanh lên hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...