Đấu phù chấm dứt, cuối cùng Mộ Thần cũng có được nửa ngày nhàn rỗi.
“Thỉnh chuyển cáo luyện khí viện viện trưởng, ta không phải là khiêm tốn, mà ta thật sự không biết luyện khí.” Mộ Thần bất đắc dĩ đuổi người tới.
Diệp Thạch đầy hưng trí nhìn Mộ Thần, “Luyện khí viện viện trưởng, lại cho người đến tìm ngươi?”
Vẻ mặt Mộ Thần đầy bất đắc dĩ, “Lão nhân kia đem ta thành thần tiên đâu, thật sự cho rằng ta cái gì cũng biết.”
Hắn chưa tiếp xúc qua luyện khí, xác thực là dốt đặc cán mai đối với luyện khí, mạnh mẽ lên sân khấu cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Diệp Thạch nâng cằm, tươi cười sáng lạn, “Mộ Thần, ngươi thật sự rất giống thần tiên mà!”
“Nói ngu ngốc gì đấy?” Nếu hắn thật sự là thần tiên, sao tới hiện tại mà minh văn thuật còn chưa lên tứ cấp? Mộ Thần có chút hoài nghi, có phải hắn chậm chạp vào không được tứ cấp là do ánh sáng nhân vật chính của Lục Nghiêu đang quấy phá hay không? Cái thứ gọi là số mệnh này, tuy rằng nhìn không thấy sờ không được, nhưng mà thật sự không thể xem nhẹ.
“Ngươi vốn cũng rất lợi hại mà!” Diệp Thạch đương nhiên nói.
Không có gì bất ngờ xảy ra, trận đấu của luyện khí viện có hai người lên đài, toàn quân bị diệt.
Minh văn viện.
“Tỷ tỷ, ngươi đang cười gì đấy?” Hạ Thanh Lệ hỏi Hạ Thanh Nghiên đang cười run rẩy hết cả người.
Hạ Thanh Nghiên bất đắc dĩ nói: “Cái lão già bên luyện khí viện kia nói, để cho Mộ Thần chuyển tới luyện khí viện đi, hắn muốn bồi dưỡng Mộ Thần trở thành nhân tài toàn năng, không thể để cho luyện khí kéo chân sau Mộ Thần được.”
Hạ Thanh Lệ nở nụ cười, “Lão nhân kia thật đúng là si tâm vọng tưởng.”
“Cũng làm khó hắn.” Hạ Thanh Nghiên híp mắt.
Đan viện cùng phù viện đều bởi vì Mộ Thần mà thành thế hoà, nhưng luyện khí viện lại thất bại thảm hại, bị Minh Nguyệt học viện cường thế nghiền áp, thua cực kỳ dọa người.
… …
Phú Nguyên Bảo thí điên thí điên chạy đến, Diệp Thạch nhìn Phú Nguyên Bảo càng ngày càng béo, hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Ta tới đưa tư liệu cho các ngươi.” Phú Nguyên Bảo ân cần nói.
“Tiếp theo là tràng đấu trận pháp viện sao?” Diệp Thạch hỏi.
Phú Nguyên Bảo gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vậy thì không cần nhìn, Mộ Thần sẽ không thua!” Diệp Thạch nói ra chắc chắn.
Phú Nguyên Bảo lăng lăng nhìn Diệp Thạch, Diệp Thạch sao lại có tự tin như vậy? Chẳng lẽ là Mộ Thần đã là tứ cấp trận pháp sư? Không đến mức đó đi?
“Nguyên Bảo, ta có chuyện nhờ ngươi.” Ngón tay Mộ Thần gõ gõ lên bàn, nói.
Phú Nguyên Bảo sửng sốt một chút, vội chắp tay, “Mộ thiếu có chuyện gì thì cứ tận lực phân phó, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng.”
Phú Nguyên Bảo giống như bị cắt tiết gà mà nhìn Mộ Thần, chỉ một trận đấu mà tên Quý Đông Thành kia đã phát đạt, nghe nói hắn chỉ giúp Mộ Thần một chuyện mà thù lao lại có được một ngàn vạn, đáng thương hắn lăn lộn bên người Mộ Thần lâu như vậy, thù lao có được cũng chỉ ít ỏi mấy trăm vạn.
“Ta muốn nhờ ngươi thay ta tra một chút về lai lịch Bách Quyết Luyện Thể, chuyện này không thể lộ ra.” Mộ Thần lạnh lùng dặn dò.
Mộ Thần nhờ tất nhiên không phải là Phú Nguyên Bảo, Phú Nguyên Bảo điều tra một chút tiểu bát quái trong Thánh Tinh học viện thì còn được, nhưng đem đi điều tra Bách Quyết Luyện Thể thì liền như trứng chọi đá, gia tộc của Phú Nguyên Bảo ở mặt ngoài là làm sinh ý đứng đắn, nhưng trong âm thầm, cũng kiêm chức tìm hiểu tin tức.
Phú Nguyên Bảo đảo mắt, ý thức được cơ hội của mình đã tới, có thể có được tín nhiệm của Mộ Thần, triệt để lên thuyền của Mộ Thần hay không thì liền phải xem năng lực lần này của mình.
“Mộ thiếu, ta sẽ mau chóng cho ngài một trả lời thuyết phục.” Phú Nguyên Bảo nói.
Mộ Thần gật đầu, “Ta sẽ chờ tin tức của ngươi.”
Nhìn thấy Phú Nguyên Bảo đã đi ra, Diệp Thạch mới không tự chủ được nhăn chặt mày, “Mộ Thần, làm như vậy được không? Ta cảm thấy sự tình Bách Quyết Luyện Thể không thể lộ ra.”
“Ta có đúng mực.” Mộ Thần cau mày, hắn cũng biết việc này không nên lộ ra, nhưng mà Lục Nghiêu đã tìm tới hắn rồi, có lộ hay không thì cũng giống nhau thôi.
Hiệu suất của Phú Nguyên Bảo phi thường cao, buổi sáng Mộ Thần vừa nhờ Phú Nguyên Bảo, buổi chiều Phú Nguyên Bảo đã đem tin tức truyền đạt lại.
Bách Quyết Luyện Thể là truyền pháp quyết của Kim gia, tổ tiên Kim gia đã từng xuất ra một vị cao thủ hoàng cấp, nghe nói vị cao thủ kia kỳ thật phi thường cường hãn, luôn có thể vượt cấp khiêu chiến.
Từ sau khi cao thủ kia qua đời, Kim gia gia tộc liền bắt đầu đi xuống.
Toàn bộ Kim gia càng ngày càng nghèo, đến đời Kim gia này thì gia nghiệp đã suy bại, toàn tộc chỉ còn lại số người hơn một trăm.
Hơn một trăm người này tại mười mấy năm trước bị người trong một đêm giết hại không còn một mảnh.
Sau khi Kim gia diệt vong, Bách Quyết Luyện Thể liền không biết tung tích.
Đọc xong tư liệu mà Phú Nguyên Bảo cầm tới, Diệp Thạch bất đắc dĩ phiên cái xem thường, “Bách Quyết Luyện Thể là pháp quyết gia truyền của Kim gia? Vậy mà tên Trang Du ngu ngốc kia lại còn nói, pháp quyết kia là bảo bối gia truyền của Lục gia.” Kim gia bị người giết hại, nói không chừng chính là do Lục gia làm.
Mộ Thần híp mắt suy nghĩ nhìn Phú Nguyên Bảo hỏi: “Trước khi Kim gia bị diệt vong thì Bách Quyết Luyện Thể luôn luôn ở trong tay Kim gia?”
Phú Nguyên Bảo gật đầu, “Đúng vậy. Kim gia có được Bách Quyết Luyện Thể không dưới ba trăm năm.”
Mộ Thần không khỏi kỳ quái, nếu trong Bách Quyết Luyện Thể có bí mật gì thì chẳng lẽ người Kim gia không biết sao? Nếu dựa vào cái bí mật này thì Kim gia có thể một bước lên trời! Nhưng vì sao Kim gia lại rơi xuống nông nỗi cả nhà bị giết?
“Người Kim gia vì sao lại càng ngày càng nghèo?” Diệp Thạch không hiểu.
Phú Nguyên Bảo cau mày, “Căn cứ theo kết quả điều tra, bởi vì Kim gia toàn tộc đều thịnh hành luyện thể, mà luyện thể lại cần đại lượng nguyên thạch duy trì, nên tiền trong nhà bọn họ đều tốn ở trên luyện thể.”
Diệp Thạch thầm chấp nhận gật đầu, “Không sai, luyện thể rất phí tiền.”
Giai đoạn đầu của Bách Quyết Luyện Thể chỉ cần đại lượng máu yêu thú cấp thấp để luyện thể, đương nhiên này chỉ là bắt đầu mà thôi, sau đó phẩm chất của máu yêu thú cần có sẽ càng ngày càng cao, mà pháp quyết kia còn cần dị hỏa để đưa tạp chất ra ngoài thân thể, còn cần cao cấp linh dịch để điều trị thân thể, miễn cho thân thể tại dưới độ rèn luyện cao mà lưu lại bệnh ngầm.
Nếu không phải là Mộ Thần thật sự rất có bản lĩnh kiếm tiền thì bọn họ cũng đã sớm nghèo rách mồng tơi rồi, kỳ thật, liền tính Mộ Thần rất biết kiếm tiền, thì bọn họ cũng tốn hơn phân nửa tài lực tại trên luyện thể.
Diệp Thạch đảo mắt, tò mò hỏi: “Tại thời điểm Kim gia bị giết tới cửa thì thực lực của người mạnh nhất trong tộc tại cấp bậc nào?”
“Lúc đó Kim gia có hai trưởng lão cấp bậc võ vương.” Phú Nguyên Bảo ngưng trọng nói.
“Oa!” Diệp Thạch há to miệng, nhìn qua Mộ Thần.
“Trưởng lão cấp võ vương?” Mộ Thần kinh ngạc nhăn mày.
Phú Nguyên Bảo gật đầu, “Đúng.” Thực lực của Kim gia kỳ thật cũng coi như cường đại, thật không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Kim gia có hai cường giả võ vương ở đó mà còn bị người ta giết hại không còn một mảnh, xem ra người động thủ rất có thể là cường giả cấp bậc võ hoàng.
Kim gia bị giết nhất định có ẩn tình gì, Lục Nghiêu quan tâm Bách Quyết Luyện Thể như vậy, phỏng chừng có chút quan hệ với Kim gia bị sát hại.
Vì một quyển Bách Quyết Luyện Thể mà cả nhà Kim gia bị giết, sự tình tựa hồ có chút lớn.
… …
Một trận tiếng bước chân vội vã truyền đến, một vị đệ tử thở hổn hển xông vào.
Mộ Thần nhìn người tới, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, “Vị đồng học này có chuyện quan trọng gì sao?”
“Mộ Thần đồng học, có người tìm ngươi.”
“Ai?” Mộ Thần hỏi.
“Hắn nói là phụ thân của ngươi, hình như hắn bị thương.”
Trong thời gian này kỳ thật đang nghiêm cấm ngoại nhân tới học viện, nhưng mà người tới không phải là người khác, mà là phụ thân của Mộ Thần, Mộ Thần hiện giờ tại trong học viện thuận lợi đủ đường, nhân viên học viện cũng phải cho Mộ Thần vài phần mặt mũi.
Mộ Thần cùng Diệp Thạch liếc mắt nhìn nhau một cái, Mộ Thần mãnh liệt đứng lên, “Ta đi nhìn xem!”
“Ta cũng đi!” Diệp Thạch vội nói.
Trên khuôn mặt mập mạp của Phú Nguyên Bảo hiện lên vài phần phức tạp, rất nhanh hoạt động cước bộ đi theo.
Mộ Viễn Phong được an bài tại một gian phòng đãi khách trong học viện, Mộ Thần cùng Diệp Thạch thu được tin tức liền nhanh chóng đuổi lại.
“Phụ thân, ngươi không sao chứ?”
Mộ Viễn Phong thấy Mộ Thần bình an, nhất thời thở ra một hơi, “Ta không sao, chỉ là Trần thúc của các ngươi trúng một chưởng của người kia, Trần thúc các ngươi là… cao thủ cấp bậc võ vương.”
Ánh mắt Mộ Viễn Phong cổ quái mà nhìn qua Trần Đạt sắc mặt tái nhợt, Trần Đạt vẫn luôn an an phận phận tại Mộ gia, có người tìm hắn phiền toái thì người này cũng cười ha hả, kết quả lần này địch nhân tìm tới cửa muốn bắt hắn, Trần Đạt cư nhiên lập tức liền bạo phát.
Nếu không phải là có người tới cửa đánh nhau, vậy hắn đời này nói không chừng sẽ luôn đem Trần Đạt thành một kẻ bất tài.
Mộ Thần nhìn Trần Đạt, trong mắt hiện lên vài phần kinh nghi, hắn vẫn luôn cảm thấy Trần Đạt rất quái lạ, người này quả nhiên không đơn giản.
“Trần thúc, ngươi là võ vương? Làm sao tới bây giờ cũng chưa nghe ngươi nói?” Diệp Thạch khiếp sợ nói.
Trần Đạt nếu như là Võ vương, vậy thời điểm trước kia hắn ở Diệp gia vì sao cho tới bây giờ cũng không xuất đầu vì hắn?
“Ta trước kia bị thương nặng, thân bản lĩnh này chỉ còn có thể vận dụng hai lần, sau hai lần liền sẽ đi đời nhà ma.” Trần Đạt nhẹ hít một hơi giải thích.
Hắn chịu đại ân của Khúc Khôn nên đã vâng mệnh bảo hộ Khúc Tâm Dương, Diệp Thạch vẫn luôn bị ủy khuất, hắn làm sao lại không muốn động thủ chứ, chỉ là sắt tốt thì phải dùng tại trên lưỡi dao.
Nếu hắn vẫn luôn không động thủ thì ước chừng còn có thể sống thêm mười năm, nhưng mà lần này hắn ra tay, phỏng chừng chỉ còn lại năm năm.
“A!” Diệp Thạch nhìn Trần Đạt, nóng lòng nói: “Trần thúc, ngươi bị thương? Có thể trị khỏi không?”
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, ôn hòa nói: “Chỉ cần không ra tay nữa thì sẽ không có việc gì, ngươi đừng lo lắng.”
Diệp Thạch có chút thất hồn lạc phách nhìn Trần Đạt, Trần Đạt nói như vậy, chẳng lẽ là trị không hết được?
“Trần thúc, ngươi nói đi, biện pháp nào có thể trị khỏi? Mộ Thần hiện tại có rất nhiều tiền, nhất định sẽ có biện pháp!” Diệp Thạch nói.
Trần Đạt lắc đầu, “Ta thật sự không sao.”
Mộ Thần hiện tại quả thật rất lợi hại, nhưng thương thế của hắn rất nghiêm trọng, lục cấp đan dược mới có hiệu quả, Mộ Thần mặc dù là ngút trời kỳ tài, nhưng mà còn rất trẻ tuổi.
Mộ Thần cắn chặt răng, hỏi Mộ Viễn Phong: “Phụ thân, ngươi có biết đối phương là ai không?”
Mộ Viễn Phong lắc đầu, “Không biết, nhưng mà đối phương tựa hồ cũng không muốn giết ta, chỉ là muốn bắt ta, hơn nữa, thực lực của đối phương rất mạnh, người ra tay tựa hồ là võ vương.”
Trần Đạt híp mắt, cũng may đối phương bị hắn dọa lui, trên thực tế thương thế của hắn rất nặng, không thể kéo dài.
Mộ Thần híp mắt, quá sơ suất rồi! Đã có người có thể vì Bách Quyết Luyện Thể mà ra tay diệt cả nhà Kim gia, hiện tại biết Bách Quyết Luyện Thể ở trên tay mình, sao lại không có động tác khác chứ.
“Phụ thân, bên ngoài quá nguy hiểm, ngươi ở lại học viện đi.” Mộ Thần suy tư rồi nói.
Phú Nguyên Bảo nhíu mày, có chút chần chờ nói: “Mộ thiếu, điều này không hợp quy củ!”
“Ta biết, nhưng mà phụ thân có thể tranh thủ trở thành đạo sư trong học viện.”
Phú Nguyên Bảo gật đầu, đôi mắt sáng ngời, “Như thế thì có thể, Mộ tiền bối đã là tứ cấp luyện dược sư, thực lực này muốn trở thành đạo sư học viện hẳn là dư dả.”
Mộ Thần cúi đầu, trong truyện, Lục Nghiêu vì Bách Quyết Luyện Thể mà giết Mộ Thần, Mộ Viễn Phong vì báo thù thay Mộ Thần mà cũng bị thủ hạ Lục Nghiêu xử lý.
Chiếu theo tình hình hiện giờ, xem ra người Lục gia hung tàn thành tánh, liền tính Mộ Viễn Phong không báo thù thay Mộ Thần thì Lục Nghiêu cũng sẽ tìm giết Mộ Viễn Phong.Lời ở dưới có thể bỏ qua~~
(╥﹏╥) Sao chương lại càng ngày càng dài là thế nàoooo?? Mấy chương đầu chỉ cỡ 1000 chữ, bây giờ tăng lên tới 2500 rồiiii (╯‵□′)╯︵┻━┻
Có phải đang thắc mắc vì sao chỉ có một chương thôi đúng không? Ha hả. Ngày lễ thì đi ra ngoài chơi đi nào các cô gái. Nếu không thích đi ra ngoài thì mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng đi nào~~
Happy Halloween ( ̄ε ̄@) Có ai còn mặt dày đi xin kẹo không?? (─‿‿─)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...