Một con Vân hỏa điểu không ngừng bay tới hướng về Thánh Tinh học viện.
So sánh với khi bắt đầu khí phách phấn chấn, sắc mặt vài đạo sư Minh Nguyệt học viện đều có chút âm u, cảm xúc của đạo sư trực tiếp ảnh hưởng đến cảm xúc của học sinh, sắc mặt một đám đệ tử cũng đều không tốt lắm.
Tại Thánh Tinh học viện, Hùng Uy chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực cười tủm tỉm nhìn mọi người.
“Hùng lão đầu cười thật gian trá!” Diệp Thạch nói thầm, tên Hùng Uy kia thấy thế nào đều là bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
“Diệp đồng học, đó là phong phạm cao nhân.” Phú Nguyên Bảo đứng ở một bên cãi lại, Hùng tiền bối thăng cấp thành võ hoàng, tuyệt đối là vinh quang của Thánh Tinh.
“Cao nhân? Nhìn không ra!” Ấn tượng của Diệp Thạch đối với Hùng Uy còn dừng lại tại: Hùng Uy cả ngày lười biếng ôm hồ lô rượu, chà xát chân, còn có Hùng Uy dụ dỗ hắn làm hiền nội trợ, dạy bảo lão công tôn kính sư trưởng, mỗi ngày đưa rượu cho hắn.
“Chúc mừng Hùng huynh tiến vào võ hoàng!” Không Sát nhảy xuống Vân hỏa điểu đầu tiên, chắp tay nói với Hùng Uy.
Hùng Uy khoát tay áo, rất là khiêm tốn nói: “Ta chỉ là vận khí tốt, mới tại sáu mươi tuổi thăng cấp võ hoàng, so sánh không bằng Không Sát huynh được.”
Diệp Thạch nhăn lông mày, khinh thường nói: “Béo lão nhân, ai lại khiêm nhường như thế?! Đây là trợ giúp chí khí cho người ta, giảm đi uy phong của mình rồi! Người này cùng tiểu bạch kiểm Sư Tử Ngọc kia cùng một cái đức hạnh, vừa thấy liền biết không phải là người tốt lành gì, một quyền oanh qua mới là đứng đắn!”
Phú Nguyên Bảo phiên cái xem thường, nói: “Hùng tiền bối không có khiêm tốn!”
“Không có khiêm tốn?” Diệp Thạch nhướng mày không hiểu.
“Hùng tiền bối sáu mươi tuổi đã thăng cấp võ hoàng, còn Không Sát tới trăm tuổi mới thăng cấp võ hoàng.” Cho nên, Hùng tiền bối đây là đang nói, thiên phú của Không Sát không bằng hắn đâu.
Mà Minh Nguyệt hiệu trưởng tu dưỡng không tồi, bị Hùng Uy mói móc như vậy cũng không có nổi điên.
“Sáu mươi tuổi thăng cấp võ hoàng rất lợi hại sao?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.
Phú Nguyên Bảo gật đầu, “Đương nhiên rồi.”
“Không thể tưởng tượng được, thực lực tên Hùng Uy kia cũng không tệ lắm, bất quá, tương lai ta nhất định sẽ mạnh hơn hắn!” Diệp Thạch thề son thề sắt nói.
Phú Nguyên Bảo cười khan, “Lấy tư chất của Diệp thiếu, muốn siêu việt Hùng tiền bối hẳn là chuyện sớm muộn.”
Phú Nguyên Bảo ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng lại có chút không cho là đúng, sau khi tu luyện tới vương cấp thì kỳ ngộ cũng rất trọng yếu, chỉ dựa vào tư chất là không được.
Phú Nguyên Bảo nhìn một đám đệ tử của Minh Nguyệt học viện, trên mặt hiện lên vài phần tối tăm, thực lực học sinh Minh Nguyệt học viện xác thực rất mạnh!
… …
Người ở xa tới là khách, không quản Hùng Uy có bao nhiêu không muốn thấy đám người kia, thì vẫn phải an bài chỗ ở cho họ.
“Viện trưởng, Thánh Tinh học viện có đáp ứng chuyện danh ngạch không?” Một đạo sư hỏi Không Sát.
Không Sát híp mắt, trên mặt xẹt qua vài tia âm trầm.
“Đối phương tán thành việc tỷ thí, nhưng mà chỉ đồng ý mỗi trận thắng sẽ cho chúng ta hai danh ngạch.” Không Sát cắn răng nói.
“Nói như vậy, liền tính tỷ thí đều toàn thắng thì chúng ta cũng chỉ có bốn mươi danh ngạch thôi?!” Một đạo không vui mà nói.
“Thánh Tinh học viện cũng quá đáng rồi, hôm nay tử lão quỷ Liên Thành Không kia đều không có xuất hiện, hắn không khỏi quá tự cao rồi, đây là không đem chúng ta để vào mắt!”
“Bất quá chỉ là nhiều thêm một cái võ hoàng mà thôi, liền cho rằng có thể không để chúng ta vào mắt sao, một bàn tay của hiệu trưởng cũng có thể chụp chết hắn!”
“Cái tên Hùng Uy kia thật đúng là tiểu nhân đắc chí, cái quỷ hàn độc kia sao lại không có độc chết hắn đi cho rồi.”
Người hôm nay đi ra nghênh đón chính là Hùng Uy, Hùng Uy luôn châm chọc khiêu khích một đám người này, một chút cũng không để mọi người vào mắt.
Những người khác còn chưa tính, mặt mũi của Không Sát, hắn cũng chưa cho!
Không Sát cau mày, nếu chỉ có một mình Liên Thành Không, hắn tự tin có thể chiến thắng dễ dàng, nhưng mà nhiều thêm một Hùng Uy thì liền không chắc chắn.
Một đám đạo sư, ngươi một lời, ta một câu, đều là vẻ mặt bất mãn.
“Lại nói, ta nghe được một chút tin tức.” Một nữ đạo sư nói.
“Cái gì?”
“Thánh Tinh học viện có một tuyệt thế thiên tài, có thể loại trừ hàn độc cho Hùng Uy, Hùng Uy có thể thăng cấp thành võ hoàng đều là lấy phúc của người nọ, nghe nói, người nọ tinh thông luyện đan, chế phù, trận pháp, minh văn, người còn mang dị hỏa, thực lực rất xuất chúng.”
Nữ đạo sư vừa thốt lên xong, sắc mặt vài đạo sư ở đây đều có chút ngưng trọng.
“Ta cũng nghe nói, cũng may người kia tuy rằng kiêm tu nhiều môn học thuật, nhưng lại không có một môn đột phá tứ cấp, mà Lục Nghiêu đã là tứ cấp minh văn sư, thực lực của hắn cũng không tồi, đang ở cảnh giới cửu tinh võ sư, nhưng còn chưa có đột phá võ linh, nên cũng không tính là nghịch thiên.”
… …
Vài đệ tử Minh Nguyệt học viện vừa đi xuống, lòng hiếu kỳ liền mở ra.
Bởi vì chuyện Hùng Uy thăng cấp, tâm tình các cao tầng Minh Nguyệt học viện có chút ngưng trọng, một đám đệ tử thấy tâm tình đạo sư không tốt, nhất thời có thêm mấy phần khó chịu cùng chiến ý.
“Sư huynh, nghe nói Thánh Tinh học viện có mấy tuyệt thế thiên tài, chúng ta đi kiến thức chút đi.” Đồng Dao Dao cùng vài nữ đồng học tìm Lục Nghiêu nói.
Lục Nghiêu như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn mấy người một cái, nói: “Có thể, nhưng mà nơi này dù sao cũng là địa bàn người khác, không nên nháo chuyện.”
Liễu Tuyết Yên nhìn Lục Nghiêu, cười khẽ, không để bụng mà nói: “Yên tâm đi, Lục sư huynh, tất cả chúng ta đều nghe theo ngươi.”
Lục Nghiêu mang theo mấy mỹ nữ đi vào khu học sinh của Thánh Tinh học viện.
“Tiểu bạch kiểm kia chính là người Minh Nguyệt học viện sao? Một người lại mang theo nhiều mỹ nữ như vậy, thật sự là có phúc khí nha!”
“Nhìn mỹ nữ bên cạnh hắn nhiều như vậy, liền biết, người này nhất định là sắc trung ngạ lang.”
“Các ngươi không nên nói bậy nói bạ, người nọ là Lục Nghiêu, nghe nói là một cường giả võ linh, coi chừng hắn ra tay đánh các ngươi.”
Ước chừng là thanh danh của Lục Nghiêu đủ lớn, hai thiếu niên đang bát quái nghe nói như thế, sắc mặt nhất thời ngượng ngùng, cũng không nói tiếp nữa.
“Sư huynh, tư chất đệ tử trong Thánh Tinh học viện thật đúng là tồi! Cái gì mà đệ tử hoàng ban, huyền ban kia, đặt ở trong học viện chúng ta căn bản sẽ không thu, mệt cho người Huyền Phong đế quốc còn nói Thánh Tinh thu đồ đệ nghiêm khắc.”
“Đúng thế, cho dù là đệ tử thiên ban, đến học viện chúng ta cũng chỉ là tồn tại dưới đáy.”
Lục Nghiêu cười cười, lời hai vị sư muội nói hiển nhiên có chút khoa trương, bất quá, chỉnh thể thực lực của Thánh Tinh học viện quả thật kém Minh Nguyệt rất xa.
Trang Du từ trên hành lang đi qua, vừa vặn nhìn thấy đám người Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu vừa nhìn thấy Trang Du, ánh mặt nhất thời sáng ngời, diện mạo Trang Du vốn đã khuynh quốc khuynh thành, theo tu vi từ từ thăng cấp, cả người lộ ra một cỗ khí tức linh hoạt kỳ ảo, tuy là nam tử, nhưng so với nữ tử càng thêm xinh đẹp động nhân.
Trang Du thản nhiên quét nhìn Lục Nghiêu một cái, chỉ liếc mắt một cái, Lục Nghiêu đã cảm thấy vài nữ nhân bên người nguyên bản không tồi, bây giờ tư sắc lại quá mức bình thường.
Trang Du thản nhiên cười với Lục Nghiêu, xoay người cùng Lam Nhược Phong ly khai.
Đồng Dao Dao nhìn thần sắc si mê của Lục Nghiêu, trong nhất thời dâng lên một cỗ không cam lòng.
Trên mặt Liễu Tuyết Yên cũng hiện lên vài phần khó chịu, thực lực người Thánh Tinh học viện không ra làm sao, nhưng mà bản lĩnh mê hoặc nhân tâm cũng không phải dạng vừa đâu! Liễu Tuyết Yên không khỏi thầm nghĩ.
“Vừa rồi người kia là Trang Du của Thánh Tinh học viện đi, nghe nói, hắn đã là bát cấp tư chất nha!” Đỗ Đình thản nhiên nói.
“Bát tinh võ sư? Lấy tuổi của hắn mà nói thực lực xác thực không kém.” Lục Nghiêu híp mắt nói.
“Bát tinh?” Đồng Dao Dao không khỏi kinh ngạc thì thầm một tiếng, tin tức mà nàng có được, Trang Du chỉ là lục tinh võ sư thôi mà!
Bởi vì sự tình Minh Nguyệt học viện đến, Thánh Tinh học viện không thể không xuất ra tài nguyên trân quý để trợ giúp đệ tử tu luyện.
Trang Du là bát cấp tư chất, tất nhiên là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
“Vừa rồi cái người bên người Trang Du kia, hình như là Lam Nhược Phong, nghe nói hắn là tam cấp đan sư.”
Lục Nghiêu híp mắt khinh thường nói: “Trang Du cũng không tính là lãng phí hư danh, nhưng mà, người tên Lam Nhược Phong này liền có chút không đủ nhìn, mới chỉ lục tinh võ sư mà thôi.” Lam Nhược Phong bất quá là thất cấp tư chất, về sau chênh lệch của người này cùng Trang Du sẽ càng lúc càng lớn.
“Đúng thế, tam cấp đan sư ở cái tuổi này tại Thánh Tinh học viện đó là hiếm có, nhưng mà trong đám đệ tử chúng ta có ba bốn người đâu.”
“Nghe nói, Trang Du cùng Lam Nhược Phong kia là một đôi.” Một nữ đồng học như có điều ám chỉ nhìn Lục Nghiêu.
Sắc mặt Lục Nghiêu không thay đổi, trên mặt lóe ra vài phần tươi cười tự tin.
Một màn Trang Du cùng Lục Nghiêu đối diện vừa rồi dừng ở trong mắt Diệp Thạch.
“Người kia chính là Lục Nghiêu sao? Không có soái như Mộ Thần nha! Một tiểu bạch kiểm mà thôi, bên người có nhiều nữ nhân như vậy, cũng không sợ thận hư.” Diệp Thạch khinh thường hừ một tiếng.
Phú Nguyên Bảo đi theo bên người Diệp Thạch, nói: “Là những nữ nhân đó theo đuổi hắn, Lục Nghiêu hắn không gần nữ sắc.”
Diệp Thạch cười nhạo một tiếng, nói: “Bên người nhiều nữ nhân như vậy còn nói không gần nữ sắc? Quả thực là truyện cười.”
Phú Nguyên Bảo: “…” Những nữ nhân đó đều đang theo đuổi Lục Nghiêu nha! Lục Nghiêu kỳ thật vẫn là “Băng thanh ngọc khiết”.
“Mà cái tên Trang Du kia, nhìn thấy ai đều vứt mị nhãn, có Lam Nhược Phong rồi lại cùng Thất hoàng tử câu kết làm bậy, hiện tại lại vứt mị nhãn với Lục Nghiêu không rõ lai lịch, thật sự là… không biết xấu hổ.”
Phú Nguyên Bảo: “…”
Diệp Thạch đứng ở xa xa nhìn Lục Nghiêu, trong con ngươi xẹt qua vài phần không tốt, đạo sư học viện đều lấy Mộ Thần cùng Lục Nghiêu so sánh, kết quả so sánh xuống, những người này đều cảm thấy Lục Nghiêu lợi hại hơn Mộ Thần một chút, làm cho Diệp Thạch thập phần khó chịu.
… …
“Trang Du cùng Lam Nhược Phong đều đã gặp qua, còn tuyệt thế thiên tài Mộ Thần đâu rồi? Nghe nói người nọ là truyền kỳ của Thánh Tinh học viện đó!”
Bởi vì chuyện Mộ Thần trợ giúp Hùng Uy trở thành võ hoàng, vài vị đạo sư của Minh Nguyệt học viện tràn ngập kiêng kị với Mộ Thần, cảnh này khiến Lục Nghiêu nhiều thêm vài phần tò mò với Mộ Thần.
“Nghe nói hắn còn đang ngủ.” Sắc mặt Đỗ Đình cổ quái nói.
“Còn đang ngủ? Mộ Thần hắn là heo sao? Đã tới thời gian này mà còn đang ngủ?” Đồng Dao Dao khinh thường nói.
“Xú nha đầu, ngươi mắng ai đó?” Diệp Thạch chống nạnh, tức giận nhìn Đồng Dao Dao.
Đồng Dao Dao nhíu mày, bất mãn hỏi Diệp Thạch: “Ngươi muốn gì?”
“Nha đầu chết tiệt kia, nếu ngươi còn dám nói lung tung, ta đánh chết ngươi!” Diệp Thạch sắc mặt dữ tợn vén tay áo lên, giơ giơ nắm tay nói.
“Tên kia là ai vậy?” Đồng Dao Dao nói.
“Cửu tinh võ sư, còn là một song nhi, hẳn là Diệp Thạch.” Trong con ngươi Lục Nghiêu xẹt qua một tia dị thường, nguyên lực của Diệp Thạch này thập phần hùng hậu, là một gia hỏa không dễ chọc.
Nghe thấy Diệp Thạch là cửu tinh võ sư, mặt Đồng Dao Dao không khỏi trắng nhợt.
“Hắn là vị hôn thê của Mộ Thần.” Đỗ đình nói.
Đồng Dao Dao phiên cái xem thường, “Khẩu vị củaMộ Thần thật tốt, tên Diệp Thạch kia thật thô lỗ.”
“Cũng có lẽ là Mộ Thần càng thô lỗ hơn Diệp Thạch, cho nên hắn thích Diệp Thạch như vậy đi.” Liễu Tuyết Yên khinh thường.
“Không biết Mộ Thần có cái dạng gì, người Thánh Tinh học viện đều đem hắn trở thành thần tiên luôn rồi.” Đồng Dao Dao hơi có chút khinh thường nói.
Lục Nghiêu là thiên tài của Minh Nguyệt học viện, nhưng mà, người Thánh Tinh lại lấy Mộ Thần đánh đồng với Lục Nghiêu, khiến cho vài nữ đồng học ngưỡng mộ Lục Nghiêu bất mãn hết sức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...