Xuyên Về Năm 70

“Là con trai thứ nhà họ La, người mà cha mẹ và anh đều bị đấu tố, ông nội trở về không lâu thì mất đó.” Thấy Thục Phân không nhớ được La Gia Tề là ai, Trụ Tử giải thích, cứ nhắc tới thằng nhóc đó nó lại phát bực, qua loa nói tiếp: “Hiện tại thằng nhóc đó còn mang con bé là người xui xẻo nổi tiếng trong thôn về nhà, chị nói xem sao con bé họ Đoạn đó còn chưa khắc chết nó, sống dai thật.” Nghe nó lầm bầm như vậy, Vu Thục Phân hiểu ra, thì ra là La Gia Tề.
Hừ, nếu không có thằng nhóc thối đó, con bé chết tiệt kia có thể sớm nằm dưới ba tấc đất như người mẹ hồ ly tinh của nó rồi. Chính bản thân ả cũng là người thêm lời xúi dục Chu Tiểu Mẫn nhanh vứt con bé đó đi, không ngờ giữa đường nhảy ra một thằng nhóc biết thương hương tiếc ngọc. Thật không hổ là mẹ con, lớn dụ dỗ đàn ông, nhỏ dụ dỗ thiếu niên, bản lĩnh dụ hoặc người khác rất giỏi.
Nghĩ vậy, ả nhìn Trụ Tử ngồi bên cạnh với nét mặt khó chịu, đảo tròng mắt, miệng nở nụ cười nói: “Em nói lời này mà không biết xấu hổ à? Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, bọn em không xử lý được nó chắc?”
“Hừ, công sức lao động thực sự của em thừa sức vượt qua nó? Dù sao có ra sức chăm chỉ làm cũng không có thêm bao nhiêu tiền công thế nên mỗi lần tranh thủ nghỉ được là nghỉ. Nhưng chị xem thằng nhóc đó cố gắng làm việc như thế, đương nhiên tụi em cũng phải cố gắng, nếu không sẽ bị mắng, ai chịu nổi chứ.” Cứ nghĩ tới bắt đầu từ mai đều phải cật lực làm việc, nó sinh lòng khó chịu, nói không lên lời.
“Đồ đần.” Vu Thục Phân vỗ đầu Trụ Tử một cái.
“Chị dâu, em đần đâu mà đần?” Trụ Tử miệng nói nhưng ánh mắt luôn nhìn theo tay của ả, lòng cảm thấy tay chị dâu thật đẹp, đẹp hơn tay của mẹ nó nhiều. Đây mới là bàn tay mà phụ nữ nên có, còn tay mẹ nó ấy à, sờ vào thô ráp không khác gì đàn ông.
“Nói em đần em còn cãi? Em nghĩ mà xem, một đám da dầy thịt béo khỏe mạnh, lại không nghĩ ra cách đuổi cổ thằng nhóc họ Tề đó hả? Hễ nó còn ở đấy, các em tính làm việc ra sao, mỗi ngày đều bán mạng làm việc, không phải tự mua bực vào mình, thế thì còn sống sao nổi?” Nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Vu Thục Phân mỉm cười thỏa mãn, hài lòng nhìn tay mình. Mỗi ngày đều thoa kem dưỡng da tay, tay ả đẹp hơn tay mấy mụ nông dân rất nhiều.

“Ai nha, chị dâu à, em thật sự không nghĩ tới?” Mắt Trụ Tử sáng lên, nhưng ngay sao đó lại nhỏ giọng nói: “Nhưng mà cái này không ổn, nếu đội trưởng biết được, bọn em sẽ bị phạt.” Suy nghĩ một chút, nó cảm thấy không có gan làm.
Sắc mặt Vu Thục Phân lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Ổn với chả không ổn, nếu không phải tôi coi cậu như em trai mình, tôi sẽ nói với cậu những lời này hả? Để người khác biết được còn nghĩ Vu Thục Phân tôi đây làm người dối trá. Nghe mà làm theo hay không làm theo thì tùy cậu, dù sao làm việc mệt cũng không phải tôi.” Nói xong, ả tức giận lườm nó, xoay người rời đi.
“Này, này chị dâu đừng có đi mà …” Trụ Tử vội đuổi theo, cười hì hì nói gì đó, hiển nhiên là lời nói cố ý lấy lòng đối phương, một lát sau xa xa truyền lại tiếng Vu Thục Phân cười vui vẻ.
————————————–
La Gia Tề rửa tay chuẩn bị cùng đi ăn với mọi người. Ngày mùa đã qua, hiện tại cậu được lãnh đạo đội phân cho chăm sóc vườn rau xanh. Công việc khiến người khác hâm mộ đó lại rơi vào tay cậu, có lẽ là lãnh đạo đội thấy cậu còn nhỏ mà chăm chỉ làm việc, nên mới giao cho cậu công việc này. Đối với ý tốt của lãnh đạo, cậu tất nhiên càng nỗ lực thể hiện mình, khiến lãnh đạo càng thêm vừa lòng, cũng tăm thêm công tích làm việc, như vậy sau này cũng chăm lo được cho Nha Nha tốt hơn.
Đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy thân thể bị va chạm, vừa ngẩng đầu lên cậu trông thấy đám thanh niên đi qua, bọn nó không thèm nhìn cậu, nói nói cười cười cùng tới nhà ăn. Mi mắt cậu hơi cụp xuống, trên mặt nở nụ cười, làm như không có chuyện gì, theo phía sau bọn họ đi vào nhà ăn. Đối với cậu, đám người này quá ngây thơ, đã không tiền không tài mà còn không biết tranh thủ khi còn sức để phấn đấu, chẳng lẽ sẽ có người thực sự nuôi dưỡng họ cả đời sao? Hừ, cậu không thèm để tâm đến hành động ngầm bài xích này.
Nhìn La Gia Tề yên lặng theo sau đoàn người vào bên trong, đội trưởng Triệu và Triệu Kiến Quốc đi ở phía sau cười nói: “Anh đã nói rồi, thằng bé đó rất có tiềm lực, vừa thông minh vừa chịu khó, đừng thấy còn nhỏ mà lầm, ứng xử khôn khéo hơn mấy tên đầu gỗ kia nhiều.”

“Đúng vậy, lời anh tiến cử đều rất sáng suốt.” Triệu Kiến Quốc không chút khách khí cười đùa, đội trưởng Triệu là anh họ trong nhà của hắn, tuy rằng ít tuổi hơn hắn, nhưng hai anh em rất thân thiết.
“Ha ha, tất nhiên, em không xem là ai đề cử cơ chứ?” Hai anh em cười đùa rồi đi vào nhà ăn. Thời buổi này, ăn cơm đều là ăn cơm tập thể, không phân biệt là lãnh đạo thì có đãi ngộ riêng.
Hơn ba giờ chiều, việc nên làm đều làm xong, La Gia Tề sắp chút đồ, chuẩn bị đi sớm một chút. Sáng sớm trước khi đi cậu đã nói lại với Nha Nha, làm việc xong sớm, hai người sẽ cùng lên núi, gieo hạt bắp ở nơi mà năm ngoái trồng bắp. Mặc dù công tích hiện tại đang làm được nhiều, nhưng nếu như trong nhà có sẵn thêm lương thực dự trữ, tiền có được để dành cũng tốt mà để mua thêm đồ cũng được, có ai lại không muốn trong nhà có nhiều tiền chứ.
Sắp đồ xong, bên lưng treo thêm gùi trúc, bên trong đựng chút rau của bác Thôi, bác ý nhờ cậu mang giúp tới nhà em trai bác ý. La Gia Tề tốt bụng, ai có chuyện nhờ cậu đều giúp đỡ một chút, việc tiện đường cầm đồ này thì càng không cần phải nói.
Đánh giá gùi trúc trên lưng, cậu thầm nghĩ, bác Thôi rất tốt với em trai mình, gùi trúc này trọng lượng không hề nhẹ a.
Ra vườn đi tới cổng đội sản xuất, từ xa thấy được Nha Nha đang đứng dưới bóng cây chờ, cậu mỉm cười bước nhanh hai bước nói: “Nha Nha, chờ lâu sốt ruột không? Anh mang giúp người khác ít đồ, nên đi ra ngoài chậm một chút.”
“Không lâu, em mới tới thôi. Đồ anh mang nặng không?” Ý nói nếu như nặng, bé muốn giúp một chút.

“Ha ha, không nặng, nếu là đồ nặng cũng không có người nhờ đứa bé như anh đưa hộ, đi thôi, chúng ta mau lên núi, kẻo trở về muộn quá trời tối mất.” Tuy rằng mùa hè trời sẽ không tối sớm, nhưng thời gian bây giờ cũng hơi muộn rồi.
Hai người vừa muốn đi, phía sau vọng tới tiếng la tức giận: “La Gia Tề, đồ ăn trộm, đừng có chạy.” Tiếng nói càng ngày càng gần, có vài người từ bên trong đội sản xuất chạy lại.
La Gia Tề sửng sốt, quay đầu nhìn, nhìn thấy cái người buổi trưa đụng vào mình. Ăn trộm? Chuyện gì thế này? Trong lòng thầm cảm thấy không tốt.
“La Gia Tề, mày đứng lại cho tao, dám đục khoét tài sản XHCN, chúng ta tới muộn một chút, nó có thể đem tài sản của quốc gia về cất giấu trong nhà rồi.” Trụ Tử tóm lấy cổ áo La Gia Tề.
“Anh làm gì đấy? Đừng chạm vào anh tôi.” Cô bé chuyển người một chút, chắn phía trước La Gia Tề, thanh âm sắc bén làm Trụ Tử giật mình, cúi đầu nhìn đứa bé chen ở giữa hai người, nó không dám tiến lên, chỉ đứng tại chỗ chỉ vào mặt La Gia Tề nói: “Được lắm, đã trộm đồ trong Đội sản xuất còn kéo theo đồng bọn, nhân chứng vật chứng rành rành, mày còn gì để nói?” Từ giọng nói tới biểu tình đều giả dối tỏ ra uy phong lẫm liệt, qua ngày hôm nay, Trụ Tử nó rốt cuộc cũng có thể nở mày nở mặt.
“Ăn trộm cái gì? Lại còn đồng bọn là sao? Nhân chứng vật chứng? Anh nói được thì cũng phải có căn cứ chứng minh chứ? La Gia Tề tôi không thể tùy tiện để cho bất cứ ai cũng có thể tùy ý vu hãm như vậy được.” Vừa nói, La Gia Tề vừa kéo Nha Nha ra phía sau, tiện tay tháo xuống gùi trúc sau lưng, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào đối phương. Việc rắc rối này xem chừng không thể giải quyết nhanh chóng, trước cứ bỏ tạm cái gùi trúc nặng này xuống đã.
“Còn không thừa nhận?” Nhìn biểu cảm của Trụ Tử giống như giận run, nó quay đầu nói với đội trưởng Triệu ở phía sau: “Đội trưởng Triệu, hôm nay kho thu hoạch một sọt khoai tây, lúc nãy ta phát hiện khoai tây bỗng nhiên ít đi một tầng. Trong đội chúng ta chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, đội sản xuất vốn như một nhà, chưa có ai lấy đồ ra ngoài, nhưng từ khi thằng nhóc này tới lại xảy ra chuyện không may, hơn nữa anh xem hôm nay nó còn đeo thêm một cái gùi, chắn chắn là nó đã lấy.”
Đội trưởng Triệu nhìn người quản lý vườn rau một chút, người nọ gật đầu một cái nói: “Tôi nhìn khoai tây của bọn họ lấy tới đúng là đầy một sọt, qua một hồi liền vơi đi một tầng, đếm cũng thiếu.” Ánh mắt người nọ hoài nghi nhìn về phía La Gia Tề. Tuy số khoai tây kia cũng không nhiều, nhưng đựng vào một túi quần áo vẫn có thể lộ ra, nhìn trên lưng đối phương có hẳn một cái gùi, quả thực rất đáng nghi.

“Đội trưởng, cậu bé Gia Tề này nhận đưa đồ giúp tôi, lão Thôi tôi làm việc trong đội mấy năm nay, chẳng nhẽ các người nghi ngờ tôi sao?” Lão Thôi tức giận nhìn đội trưởng Triệu, gùi kia là của ông, nếu nói bên trong đựng là khoai tây của đội sản xuất, vậy không phải nói ông là kẻ ăn trộm?
“Bác Thôi, đừng hiểu lầm, không phải ý đó, lòng người khó đoán, làm sao bác khẳng địng được thằng nhóc này không mượn việc giúp bác để làm việc bất chính?” Trụ Tử nói với lão Thôi, nó chỉ muốn gây phiền phức cho La Gia Tề, chứ không muốn tạo hiềm khích với người trong đội.
Nhìn ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, lòng La Gia Tề càng trầm xuống. Xem ra hôm nay gặp rắc rối lớn, cậu thật quá sơ suất, không phòng bị đám người kia sẽ táy máy tay chân, bây giờ có nói cái gì thì cũng đã muộn, chỉ tự trách bản thân không cẩn thận, để cho bọn họ đắc thủ. Chút nữa, bọn họ sẽ xử lí mình thế nào? Liệu có làm Nha Nha bị sợ? Sống một thời gian trong đội sản xuất cậu không cần nghĩ cũng rõ ràng, điều đó sẽ làm sau này Nha Nha chịu tai tiếng cùng mình.
Đội trưởng Triệu cau mày, hết nhìn La Gia Tề rồi lại nhìn Trụ Tử, trong lòng tin tưởng La Gia Tề sẽ không làm việc này, dù sao những năm gần đây, chưa từng thấy cậu trộm cắp cái gì, nhưng anh ta cũng không dám quả quyết quá, nghĩ tới gùi trúc còn ở đấy, muốn thuận tiện kiểm tra một chút. Hy vọng cậu bé này đừng nhất thời nông nổi làm chuyện không ra gì, nếu không, đừng trách anh ta đuổi người thẳng tay.
“Anh vu oan anh tôi, bên trong gùi trúc không có khoai tây, anh là người xấu!” Giọng nói đầy giận dỗi làm cho mọi người chú ý, ánh mắt từ trên người La Gia Tề chuyển đến nhìn cô bé, không biết lúc nào cái cô nhóc này đã trốn ra sau lưng La Gia Tề.
Lúc này có lẽ đã phát hiện được cái gì, cô bé tức giận đứng thẳng người, ánh mắt trừng lớn nhìn Trụ Tử chỉ trích: “Anh bắt nạt anh tôi, anh nói dối, anh tôi không ăn trộm cái gì cả, anh lại dám nói anh ý ăn trộm? Ý anh muốn bắt anh ý lại, khiến cho tôi không còn người thân? Không ai nương tựa? Anh xấu xa, xấu xa …” Vừa nói cô bé vừa ôm lấy La Gia Tề khóc nức nở: “Anh ơi, chúng ta đi về nhà thôi, không thèm ở lại nơi này làm gì, bọn họ đều muốn bắt nạt anh, bắt nạt hai đứa bé không có người lớn che chở.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui