Đau đầu quá :
' Thật ầm ĩ...' Ẩn Hạ Nguyệt một thoáng nhăn mi, là ai to gan dám phá hỏng giấc ngủ của nàng
Âm thanh ầm ĩ xung quanh khiến cho Ẩn Hạ Nguyệt không sao chợp mắt được nữa, hàng mi dài một thoáng khẽ run sau đó ánh mắt mở toang, lạnh lùng nhìn xung quanh, nhưng điều khiến cho Ẩn Hạ Nguyệt bất ngờ chính là xung quanh từ đâu lại nhiều người như vậy? căn phòng trang trí theo kiểu cổ đại lỗi thời này .... Rốt cuộc là tại sao nàng ở đây?! gần ba mươi năm đối mặt với bao nhiêu sóng gió cuộc đời, không có chuyện nào là không trải qua như nàng cũng một thoáng nghi hoặc, nhưng vẻ ngoài vẫn như vậy bình thản , mặt lạnh nhìn đám người chỉ chỏ quanh nàng
" Ẩn Dương Nhi , ngươi đừng tưởng là vương phi của bổn vương thì được phép làm càn, nói... rốt cuộc ngươi có hay không hãm hại Thế nhi..." bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên , Ẩn Hạ Nguyệt giương mắt nhìn nơi phát ra thanh âm, đôi con ngươi một thoáng lạnh như băng. Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu khinh thường như vậy nói chuyện với nàng, thực sự là tức cười thật .
Lâm Tử Viênnhìn thấy ánh mắt của Ẩn Hạ Nguyệt , một thoáng kinh nghi, nữ tử ôn ôn uyển nhược này từ khi nào lại có ánh mắt lạnh lẽo nếu băng sương như vậy, là hắn nhìn lầm sao? Hắn đăm đăm nhìn , hắn tự dưng cảm thấy nữ tử kia đang đứng trước mặt hắn... thật khác thường...
Ẩn Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn tất cả đám người trong phòng, nam nhân uy vũ bất phàm nhưng nhìn nàng vẻ mặt chán ghét, bên cạnh đó đứng hai nữ tử xinh đẹp, một người nhu nhược không xương dựa vào nam nhân, một người đứng bên cạnh như kẻ đứng ngoài xem cuộc vui, theo đó là vài gã sai vặt, nha hoàn?! Mọi chuyện đúng là quỷ dị, nàng nhớ là đang cùng Lân Nhược làm nhiệm vụ mà , sau đó nàng bị bắn lén rồi sau đó , sau đó . . . sao nàng không nhớ gì cả ????????
" Ẩn Dương Nhi , ngươi tại sao không nói?!" Lâm Tử Viên thanh âm không hờn giận . Ẩn Hạ Nguyệt ngẩng đầu nhìn nam nhân, thanh âm không ra cảm xúc, nàng nói : " Ngươi nói ta làm hại... Thế nhi của ngươi, rốt cuộc làm làm hại nàng ta cái gì? Chẳng phải nàng ta vẫn an toàn đứng bên cạnh ngươi sao?" nếu như nàng đoán không lầm thì nữ tử tên gọi Thế nhi kia là nữ nhân xinh đẹp nhu nhược không xương tựa vào hắn, hừ! lại ba cái trò tranh diễn tình nhân nhàm chán...
" Hừ! đã làm mà còn không dám nhận, vương phi nha, chính mắt tiểu nữ thấy ngài đẩy Thế nhi muội muội xuống hồ nha, vương gia ngài xem trời lạnh như vậy... nếu không phải ngài kịp thời cứu lên Thế muội thì có lẽ...." nữ tử đứng bên cạnh bỗng dưng chen ngang, thanh âm rất chi là nghẹn ngào ai thán. Ẩn Hạ Nguyệt nhếch môi cười lạnh, không ngờ mấy cái vụ vu oan giá họa nhàm chán này lại rơi trúng đầu nàng, xem ra ông trời không muốn cho nàng sống an ổn mà .
" Ẩn Dương Nhi , ngươi còn gì để nói..." Lâm Tử Viên âm trầm thấp, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn Ẩn Hạ Nguyệt . Ẩn Hạ Nguyệt chợt cười, tiếu dung một thoáng lạnh lẽo vô cùng, mâu quang nhàn nhạt lưu chuyển ánh sáng ngọc, mênh mang vô bờ, dường như không có ai, không bất cứ gì lưu lại trong đôi đồng tử kia ,Ẩn Hạ Nguyệt mỉa mai : " vậy không biết vương gia ngài trị tội ta như thế nào đây, hay là...." Ẩn Hạ Nguyệt thanh âm kéo dài, vươn tay rút một chi ngọc trâm trên đầu của mình, đôi bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt, ánh mắt cười nhạo, sau đó dơ lên đâm thẳng vào vai của mình, một hàng máu đỏ tươi diễm lệ chảy ra, thấm ướt vạc áo... Nữ tử này giờ khắc này, một thân lam y thanh lệ, một đầu tóc đen xỏa xuống, nửa bờ vai nhiễm đỏ, đôi con ngươi tràn đầy chế nhạo nhìn ba người trước mặt, trên môi tiếu dung như yêu nghiệt, câu hồn thế nhân.... Khiến cho ba người chỉ còn biết ngây ngẩn trợn mắt thật to, không thốt nên lời
" Thế nào... bao nhiêu huyết này của ta đủ bù lại cho việc tổn thất tinh thần thể xác của Thế nhi cô nương đi?!" Ẩn Hạ Nguyệt vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh, lạnh nhạt như vậy
" Ngươi....." Lâm Tử Viên nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ tử trước mặt, rốt cuộc là cái gì thay đổi, tại sao mới thoáng chốc mà nữ tử này lại thay đổi nhiều đến như vậy...?!
" Như vậy mọi việc coi như xong, không biết vương gia có hài lòng?! Xin thứ lỗi bổn vương phi hơi mệt, không tiễn..." Ẩn Hạ Nguyệt vẫy vẫy tay, có chút không kiên nhẫn, sau đó xoay người bước vào trong. Lâm Tử Viên giận tím mặt nhưng cũng không nói gì, phẫy tay bỏ đi, hai nữ tử kia cũng vội theo sau, Ẩn Hạ Nguyệt nhìn thấy ba kẻ kia như diễn trò hề, trên môi tiếu dung đạm như nước.....
" Vương... vương phi... ngài không sao chứ?!" Một nha hoàn đứng cạnh đó ấp úng lên tiếng, Ẩn Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn tiểu a hoàng chừng mười bốn mười lăm tuổi này đứng trước mặt mình, vẻ mặt tái ngắt sợ gần chết mà vẫn kiên cường nhìn nàng, thật sự là một tiểu cô nương thú vị a
" Ta không sao, mất chút máu thôi...." Ẩn Hạ Nguyệt cười cợt. Tiểu nha hoàng nghe Ẩn Hạ Nguyệt nói vậy, một thoáng thất thần, vương phi rốt cuộc là làm sao vậy, tự dưng lại kỳ cục quá, không nói thành lời nhưng mà nàng cảm thấy vương phi không giống như là vương phi
" Ngươi tên là gì?!" Ẩn Hạ Nguyệt như có như không vấn. Tiểu nha hoàng kia nghe vậy, lắp bắp sững sốt : " vương... vương phi... ngài bị sao vậy, ngay đến cả tiểu Vân ngài cũng không nhớ sao?!" Ẩn Hạ Nguyệt nhìn tiểu nha hoàng chân tay luống cuống không biết làm gì cho phải, muốn khóc mà không dám khóc, cảm thấy có chút buồn cười, nàng nói : " từ bây giờ ta hỏi, ngươi trả lời, không được thắc mắc biết không?!" Nàng mới không có nhiều thời gian như vậy giải thích cho tiểu nha hoàng này biết được, trước hết phải xem chuyện gì xảy ra đã
Ẩn Hạ Nguyệt nhíu nhíu mi, bèn nhìn tiểu nha hoàng tên gọi tiểu Vân hỏi : " nói cho ta biết, đây là đâu?! Ta là ai? Và lúc nãy là mọi chuyện như thế nào?!" Tiểu nha hoàng còn nhiều lắm nghi vấn muốn hỏi Ẩn Hạ Nguyệt nhưng nhớ lại lúc nãy lời nói của Ẩn Hạ Nguyệt , nàng cũng không dám cãi, bèn lần lượt đáp :
" Vương phi, đây là Nhật Dương , vương phi tên gọi Ẩn Dương Nhi , nữ nhi duy nhất của Ẩn tể tướng, người là tam vương phi đích thân hoàng thượng sắc phong...... còn chuyện lúc nãy thì tiểu Vân cũng không rõ lắm, tự dưng lúc mới sáng vương gia đã đến đây vấn tội, vương phi đột ngột ngất đi, sau đó người tỉnh dậy... rồi cứ như vậy...."
Ẩn Hạ Nguyệt một thoáng suy tư, Nhật Dương quốc? cái thế giới này đảo điên rồi chăng, nếu nàng nhớ không lầm thì trong lịch sử làm gì có cái quốc gia tên gọi Nhật Dương này? một thời không khác? Không ngờ có một ngày nàng lại bị lão thiên gia cho đến nơi này năm điều như gió bay sao?
" Vương phi...." tiểu Vân lên tiếng
" Ân"
Ẩn Hạ Nguyệtlúc này mới để ý đến miệng vết thương của mình, một thoáng nhăn mi
" Để tiểu Vân băng bó giúp người..." tiểu nha hoàn nói. Ẩn Hạ Nguyệt nhìn vẻ mặt 'mong đợi' của tiểu nha hoàn, bỗng dưng bật cười, nàng lên tiếng : " ngươi không cần phải căng thẳng như vậy, ta sẽ không ăn thịt ngươi". Nàng đáng sợ lắm sao? sao tiểu cô nương này lại nhìn nàng vẻ mặt như vậy a, thiệt tình, nàng làm người tuy lãnh huyết một chút nhưng cũng không phải tán tận lương tâm nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...