Xuyên Thư Ký



Kt quả hình ảnh cho phệ tâm cổ

Trác Tuyên đưa cậu tới bệnh viện, rồi chăm sóc, ở bên cậu, làm cho Tiểu Trịnh rất cảm động, cậu nghĩ tới chuyện báo đáp ân tình, mà gia cảnh của Trác Tuyên lại như vậy, chắc chắn anh không thiếu gì cả, quà cáp bình thường với anh mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm, muốn tặng quà cũng phải là thứ gì đó thực sự chứa đựng được tấm lòng.Khi Trác Tuyên tỉnh lại, trong đầu trống rỗng, không phân rõ ảo cảnh và hiện thực, tận tới khi nhìn thấy người bên cạnh nằm lăn bên sofa, mới nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Anh và tác giả cùng xuyên thư?

Tác giả vì muốn anh có thể rời khỏi phó bản, mà không màng tới bản thân?

… Không, người chết hẳn phải là Hoàng Phủ Hoa Tàng mới đúng, tác giả đại đại đương nhiên vẫn còn nguyên vẹn đây.

Ba giờ sáng, trận bóng đá đã kết thúc từ lâu, màn hình vẫn còn sáng trưng, đang phát chương trình khác, Tiểu Trịnh ghé vào bên sofa ngủ rất say, tay cậu vẫn còn vắt trên đùi Trác Tuyên, Trác Tuyên nhìn một lúc lâu, cũng không đẩy ra.

Tiểu Trịnh hơi nhíu mày, như gặp phải chuyện gì đó khó lường trong mơ, hơn nữa giấc mơ này cũng không làm cậu thoải mái gì cho cam.

Trác Tuyên gọi vài tiếng, Tiểu Trịnh cũng không có phản ứng, mặt còn đỏ bừng, môi cũng đỏ lên khác hẳn bình thường, thật đẹp mắt, nhưng rõ ràng là không bình thường chút nào.

Anh đưa tay chạm lên trán Tiểu Trịnh, chỉ cảm giác nóng bỏng.

Trác Tuyên gọi thêm vài tiếng nữa, Tiểu Trịnh cuối cùng cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Tôi đã trở về rồi ư…?” Cậu cũng giống Trác Tuyên khi nãy, khi vừa trở lại hiện thực có hơi mờ mịt, huống chi người còn nóng tới vậy.


“Anh sốt rồi, tôi đưa anh tới bệnh viện.”

Anh bế ngang Tiểu Trịnh lên, trực tiếp đi về phía gara.

“Đợi đã…” Tiểu Trịnh nắm áo anh.

“Sao vậy?” Trác Tuyên vội hỏi, anh còn tưởng có chuyện gì quan trọng.

Kết quả Tiểu Trịnh nói: “Không được bế kiểu công chúa, không đàn ông tí nào cả.”

Trác Tuyên dở khóc dở cười: “Được được, tôi cõng anh.”

Anh thả Tiểu Trịnh xuống sofa, khom lưng xuống, để Tiểu Trịnh leo lên.

Tiểu Trịnh bỗng nhiên cảm giác không đúng.

Ngữ khí của Trác Tuyên, hình như có chút… yêu chiều?

Tiểu Trịnh rùng mình, không nhịn được mà nổi da gà, Trác Tuyên còn tưởng rằng cậu bị ốm tới hồ đồ rồi, ba bước thành hai bước nhét cậu vào trong xe, đi tới bệnh viện cấp cứu truyền dịch.

Kết quả chấn đoán, là bị mẫn cảm với cồn, may mà tới sớm, nếu không sẽ càng thêm phiền toái. Tiểu Trịnh nằm trên giường bệnh truyền dịch, nói xin lỗi với Trác Tuyên: “Tôi vốn không bị mẫn cảm khi uống rượu, lần này không hiểu sao lại thành ra thế này, chắc là trước đó uống lẫn lộn cả bia và rượu đỏ, mới trúng chiêu, làm liên lụy tới anh nửa đêm còn không được ngủ.”

Trác Tuyên chớp mắt mấy cái, cười phì: “Có thể gặp mặt anh, còn xem bóng đá với anh, trước đó đến nghĩ tôi cũng không dám nghĩ, bây giờ lại nhiều thêm một kỉ niệm.”


Anh cười rộ lên, không còn băng lãnh như trước, càng trở nên không giống với Kỳ Chân không được tự nhiên trong mộng cảnh.

Tiểu Trịnh bóp trán, rên rỉ một tiếng: “Về nhà tôi sẽ cho Hoàng Phủ chết, thật không muốn xuyên vào nữa.”

Trác Tuyên nói: “Trước đó tôi biến thành Triệu Thành Hề, chết rồi lại biến thành Kỳ Chân, nếu anh cho Hoàng Phủ chết, rất có khả năng sẽ biến thành những nhân vật khác.

Tiểu Trịnh làm mặt đau khổ: “Vậy phải làm sao đây, không thể kết thúc chuyện này sao?”

Trác Tuyên cảm thấy vẻ mặt này của Tiểu Trịnh thật đáng yêu, đương nhiên, trong mắt anh, không có vẻ mặt nào của Tiểu Trịnh là không đáng yêu cả, tuy rằng sau khi hai người đã quen với nhau hơn, thái độ của anh với Tiểu Trịnh tự nhiên hơn nhiều, nhưng độ sùng bái đã thăng cấp, từ “Tác giả đại đại điểm nào cũng tốt” trở thành “Trịnh Tiêu chỗ nào cũng tốt.” thực ra cũng không có gì biến hóa cả.

Truyền dịch ít nhất cũng phải mất hai tiếng, Tiểu Trịnh thấy tinh thần Trác Tuyên có vẻ không tốt lắm, liền bảo anh về nhà nghỉ ngơi, nhưng Trác Tuyên lắc đầu, không ngờ lại không chịu nghe lời, ngồi bên giường tiếp tục gà gật.

Vì suy xét tới vấn đề kinh tế của Tiểu Trịnh, Trác Tuyên không dùng quan hệ để yêu cầu một phòng đơn, mà để cậu vào một phòng hai người bệnh, tuy rằng chi phí nhiều hơn phòng tập thể, nhưng Tiểu Trịnh vẫn trả được, nếu muốn phòng đơn, đối với Tiểu Trịnh mà nói, có chút vượt quá phạm vi có thể tiếp nhận.

Ngăn giữa phòng bệnh có treo một tấm rèm, cũng không biết bên kia có người không, không có tiếng nói chuyện, lập tức không gian trở nên yên tĩnh, Tiểu Trịnh cảm nhận từng chút một sự săn sóc của Trác Tuyên, cảm thấy có chút cảm động, cảm giác đại thiếu gia này không hề giống với ấn tượng ban đầu của mình.

Trác Tuyên cũng không bỏ lại cậu một mình, mà kiên trì ở lại cùng.

Nếu đồng nghiệp công ty tới đây nhìn, hẳn là không ai có thể tin rằng chuyện này là thật.

Mang theo tâm tình phức tạp này, Tiểu Trịnh nặng nề chìm vào giấc ngủ.


May mà triệu chứng hoàn toàn biến mất vào ngày hôm sau, Tiểu Trịnh khỏe khỏe mạnh mạnh xuất viện, Trác Tuyên đưa cậu về nhà xong lại về nhà mình ngủ bù.

Việc Tiểu Trịnh làm đầu tiên là mở máy tính ra xin nghỉ phép với độc giả, nói hôm qua mẫn cảm cồn suýt chút nữa đã đi đời, hôm nay sẽ đăng muộn một chút, số lượng chữ cũng sẽ ít hơn, xin được thứ lỗi, sau đó bắt đầu gõ chương mới.

Cậu hạ quyết tâm cho Hoàng Phủ chết, dựa theo thiết lập, Xích Thiên trì là một nơi rất tà môn, nếu họ tiếp tục tranh chấp không ngớt, cuối cùng cả hai cũng sẽ đều ở lại trong này, mà Hoàng Phủ nếu muốn xử lý Kỳ Chân rồi ra ngoài một mình cũng khó, cuối cùng y cũng thông suốt, quyết định hy sinh bản thân, để Kỳ Chân có thể ra ngoài, yêu cầu duy nhất là khi Kỳ Chân có năng lực, phải giết chết người đã tạo ra Xích Thiên trì, báo thù cho y.

Xu thế phát triển trên cơ bản không khác lắm so với trải nghiệm hôm qua của họ, nhưng Tiểu Trịnh hoàn thiện thêm tiền nhân hậu quả, cũng hoàn thiện diễn biến tâm lý của Hoàng Phủ, làm cho tình tiết và nhân vật càng thêm dày dặn, cậu chắc chắn rằng có thể lấy đi nước mắt của các độc giả nữ.

Hoàng Phủ vừa chết đi, cậu cũng không cần vào mộng cảnh xuyên thư gạt người kia nữa phải không?

Gõ xong di ngôn cuối cùng của Hoàng Phủ, Tiểu Trịnh nhẹ nhàng thở ra, không khỏi nghĩ tới Trác Tuyên.

Trác Tuyên đưa cậu tới bệnh viện, rồi chăm sóc, ở bên cậu, làm cho Tiểu Trịnh rất cảm động, cậu nghĩ tới chuyện báo đáp ân tình, mà gia cảnh của Trác Tuyên lại như vậy, chắc chắn anh không thiếu gì cả, quà cáp bình thường với anh mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm, muốn tặng quà cũng phải là thứ gì đó thực sự chứa đựng được tấm lòng.

Trác Tuyên muốn gì? Hay là nên nói, đàn ông muốn nhất là gì?

Tiểu Trịnh chợt nảy ra ý tưởng.

Đưa mỹ nữ cho anh, bản thân làm không được, nhưng trong mộng cảnh xuyên thư, để anh trái ôm phải ấp, mỹ nhân vây quanh, chắc chắn là không có gì dễ hơn.

Đợi tới chiều, đoán đối phương hẳn là đã ngủ dậy rồi, Tiểu Trịnh liền gọi điện thoại.

“Anh thích người thế nào?”

Trác Tuyên:???

Anh ngồi trên giường mặt ngẩn ngơ, cơn buồn ngủ còn chưa rút đi hoàn toàn.


Đại đại hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ là thích mình?

Não động thình lình làm cho trái tim Trác Tuyên đập nhanh một nhịp, anh nghĩ nghĩ, khó có lúc lại suy trước tính sau, tìm lời phù hợp.

“Ừm, văn tú một chút, có khí chất, cao gầy, da trắng nõn…”

Tiểu Trịnh mới đầu còn nghe rất chăm chú, sau đó nghe thấy đối phương ngay cả “có đeo kính” cũng đã nói ra, vội vàng cắt lời: “Vậy tính cách thì sao?”

Thật không ngờ, cậu còn tưởng Trác Tuyên là người giống như những phú nhị đại khác thích yêu đương qua mạng, không ngờ lại thích loại hình ngoan ngoãn?

Trác Tuyên nói: “Đối xử hiền hòa với tất cả mọi người, tính tình tốt, tài hoa nhưng lại rất khiêm tốn, nhân duyên cũng tốt.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi! Vậy không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, tạm biệt!” Tiểu Trịnh thống khoái nói, cúp điện thoại.

Trác Tuyên lại:???

Bên kia Tiểu Trịnh bắt đầu đắp nặn nữ chính cho Kỳ Chân: “Thu Hoài Linh, tu sĩ thiên cảnh tầng hai, trưởng nữ của Thu thị – một trong ba thế gia tu chân của tầng hai, tính cách ôn hòa ân cần, làm người khiêm tốn, xinh đẹp, da trắng nõn, tu vi vốn là Nguyên Anh kỳ, sau bởi bị thương, tu vi hạ xuống thành Kim Đan, nhân duyên làm nàng gặp được Kỳ Chân ở thành Lưu Quang, sau đó bị nữ tu ghen tị với mình hạ dược, tình huống nguy cấp.

Thiết lập cực kỳ chi tiết, gần như dựa hoàn toàn theo hình mẫu mà Trác Tuyên thích.

Tiểu Trịnh cảm thấy Trác Tuyên vẫn còn phải sắm vai Kỳ Chân trong mộng cảnh lâu dài, thế nên liền tạo ra một nhân vật nữ chính theo yêu cầu của anh, lại tạo ra một tình huống làm cho mọi độc giả nam chỉ có thể cười dâm, chính là cách tốt nhất để báo đáp Trác Tuyên.

Vạn vạn không ngờ rằng, hành động này của cậu lại là tự lấy đá đập vào chân mình.

Thế nên, khi cậu lại một lần nữa tỉnh lại ở một góc của thành Lưu Quang, dục hỏa đốt người mở mắt ra, nhìn Kỳ Chân trước mắt, thầm nghĩ muốn ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng.

WTF?????????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui