Hot search của Weibo gần đây rất náo nhiệt, mà sự kiện hot nhất chính là việc người thừa kế nhà họ Liễu là Liễu Hạc thuê người đả thương người khác.
Mà người bị thương này lại là đỉnh cấp lưu lượng Ôn Trác Tu của giới giải trí.
Hiện tại nhà họ Liễu không thể áp tin tức xuống nổi, có thể thấy việc này hơn phân nửa là sự thật.
Trong buổi tập đọc kịch bản, mọi người phát hiện Nguyên Tây không có ở đây, chắc là về xử lý những xung đột trong nhà rồi.
Thậm chí nhiều cư dân mạng còn đào ra được ngày ra tòa nữa.
Cao Ninh lướt Weibo một chút, đang muốn đứng dậy đi kiểm tra trang phục diễn của cảnh quay sau thì nhìn thấy người phụ trách của phim trường đang cúi đầu khom lưng dẫn một người đàn ông trung niên khí thế hiên ngang đi về phía mình.
Cô đã gặp qua người này ở tiệc rượu của nhà họ Ôn, người giàu có bậc nhất Cao Chi Kiều.
“Con là… Chanh nhỏ?” Cao Chi Kiều có chút kích động, cẩn thận quan sát cô gái trước trước mặt, đã qua bao nhiêu năm rồi thật không nghĩ tới còn có thể tìm cô trở về.
Đột nhiên bị người bố giàu có tìm thấy, Cao Ninh không biết nên phản ứng như thế nào.
Người phụ trách của phim trường biết ông tới đón con gái: “Giám đốc Cao, hay là đi tìm một nơi yên tĩnh nhé, ở đây người đông miệng lưỡi lẫn lộn, còn có phóng viên nữa.”
“Ừ, giúp tôi sắp xếp một phòng khách đi.”
Ánh mắt của Cao Chi Kiều vẫn không rời khỏi Cao Ninh, như thể sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thì con gái sẽ biến mất vậy.
Khi đi đến khu riêng của nhân viên công tác phim trường, Cao Ninh hơi do dự, bây giờ phải nhận người thân sao?
“Đứa nhỏ, mấy năm nay con phải chịu khổ rồi.”
Phòng khách yên tĩnh, Cao Chi Kiều vô cùng hổ thẹn.
Nhìn dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của cô, rất giống vợ ông lúc trẻ, chỉ cần liếc mắt một cái là biết thám tử tư mà ông nhờ đã không tìm sai người.
Đây là con gái của ông, ban đầu còn sợ là giả nên đã không đưa vợ đi cùng.
Năm đó bọn họ đăng tin tìm người ở trên báo, những người tìm tới cửa đều là giả, một lần rồi lại một lần thất vọng nên mới chạy ra nước ngoài.
“Chanh nhỏ, con có thể tha thứ cho bố lâu như vậy mới tìm được con không?”
Nhìn thấy ánh mắt xa lạ của con mình, Cao Chi Kiều gần như muốn vứt bỏ tất cả của cải chỉ để đổi lại sự tha thứ của cô.
Cao Ninh lễ phép cười: “Ngài Cao, vì sao ông có thể khẳng định rằng tôi chính là con của ông?”
“Con xem hai tấm ảnh này đi.” Cao Chi Kiều lấy một cái ví da từ bên trong túi cầm tay, bên trong có hai tấm ảnh đã ố vàng.
Một tấm là ở trên boong tàu của tàu du lịch, cô gái nhỏ mỉm cười ngọt ngào trước ống kính.
Một tấm khác cũng là cô gái nhỏ đó, phông nền là một căn nhà nhỏ hai tầng, trên cửa của căn nhà có một tấm biển, đồn công an Ngõ Tiểu Điền.
Tay của cô gái nhỏ được một người đàn ông trung niên vô cùng phong độ trí thức dắt trong tay.
Cao Ninh biết, người trong tấm ảnh là bố Tôn.
Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Cao Chi Kiều, cô không biết phải trả lời ông như thế nào nữa.
Linh hồn con gái của ông đã hoán đổi rồi, đây là một việc không thể tưởng tượng nổi, thật sự quá ly kỳ.
“Bố biết, đột nhiên chạy đến đấy nói con là con của chúng ta, con sẽ không tin tưởng cũng đúng thôi.” Ông thấy cô không nói lời nào, nghĩ rằng cô cần một khoảng thời gian để tiếp nhận chuyện người thân đột nhiên xuất hiện này.
“Con yên tâm, bố đã tìm bác sĩ tốt nhất trong nước để chữa trị cho mẹ Tôn của cô nhi viện rồi.
Trong nước không được thì ra nước ngoài, con không cần phải lo lắng đâu.”
“Bố nghe nói con đang buồn rầu chuyện tiền bạc, trong tấm thẻ này có một ít tiền tiêu vặt, mật khẩu là sáu số cuối số điện thoại của con, cầm lấy đi.”
Cao Chi Kiều đã nói hết tất cả những thứ muốn nói ra, chỉ mong muốn có thể giúp cô được một vài việc.
Một tấm thẻ đen bị nhét vào tay cô.
Vốn dĩ cô không muốn nhận, nhưng Cao Chi Kiều đã thu tay lại rồi nên cô đành phải xấu hổ mà cầm lấy.
Phòng khách đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Cao Chi Kiều có thể đối mặt với sóng gió lớn nhưng ở trước mặt con gái đã thất lạc nhiều năm, không hiểu sao ông lại căng thẳng.
Ông muốn cưng chiều cô nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của con gái mình, ông biết không thể dùng cách cưng chiều con gái nhỏ với cô được.
Ông cũng sợ rằng bản thân đã nóng vội, đột nhiên cứ như vậy mà chạy đến đây đã dọa cô sợ rồi.
“Việc… này có hơi bất ngờ, đây là lỗi của bố.
Nhưng bố vẫn hy vọng con có thể trở về nhà để bố mẹ có thể chăm sóc con thật tốt.”
“Tôi có thể tự chăm sóc bản thân.” Cao Ninh từ trong mộng tỉnh lại, dù như thế nào thì bây giờ cô không thể quay về được.
Nguyên chủ đã chết rồi, cô chỉ có thể thay nguyên chủ sống tiếp thật tốt, bao gồm cả hiếu thuận bố mẹ.
“Cảm ơn ông đã quan tâm đến bệnh tình của mẹ Tôn.
Tôi còn có việc, bây giờ không thể cùng ông trở về được.”
Cao Chi Kiều thấy con gái khách sáo với mình như vậy, dù trong lòng có sốt ruột thì cũng không còn cách nào, nhưng vẫn tốt hơn việc con bé tức giận oán trách.
Hơn nữa ý tứ trong lời nói của cô là sau này có thể quay về sao?
“Vậy bố đi trước nhé.” Ông cảm thấy hơi mất mát đối với việc hôm nay không thể đón con gái về nhà mình, cũng như không được cô chấp nhận.
Nhưng mà vẫn có hy vọng, biết được cô vẫn còn sống tốt chính là thu hoạch lớn nhất rồi.
Chờ Cao Ninh quay lại phim trường, Ôn Trác Tu đã quay xong một cảnh, đang đứng cạnh máy quay chờ cô.
“Có phải vừa rồi chú Cao tới tìm em không?” Ôn Trác Tu đã thay âu phục của mình, thấy cô trở về nên hỏi một câu.
Cao Ninh gật đầu.
“Hai người nhận nhau rồi à?” Ôn Trác Tu thấp giọng, trong lòng anh căng thẳng.
Nếu cô trở lại nhà họ Cao thì anh sẽ không thể sử dụng tiền vi phạm hợp đồng để giữ cô ở bên mình nữa.
Có lúc anh thấy hối hận vì đã giúp cô tìm bố mẹ, có lúc lại tự mình vui mừng vì đã âm thầm nhắc nhở thám tử tư mà nhà họ Cao thuê, hy vọng bọn họ nhận nhau.
Lúc chờ đợi câu trả lời của cô, thật sự là mỗi giây giống như một năm.
“Ừ.” Cao Ninh gật đầu.
“Vậy em phải về nhà sao?”
Cao Ninh lắc đầu.
Ôn Trác Tu lập tức phấn chấn lên, cho là cô không thể rời khỏi mình, vui đến khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Anh nhìn cô thật lâu, nói: “Sau này tôi sẽ cho em một ngôi nhà.”
Cao Ninh: “??”
Có phải anh đã hiểu lầm gì không vậy?
Buổi tối, Cao Ninh bị một chuỗi số không trong tấm thẻ đen làm cho chóng mặt.
Có bảy con số không ở đằng sau.
Tiền tiêu vặt của người giàu có là thứ mà người bình thường kiếm cả đời cũng không nổi.
Cô bỏ tấm thẻ vào trong tủ khóa kĩ, tạm thời cô không dùng được khoản tiền này.
Tại nhà lớn của nhà họ Cao.
“Bố, không phải bố nói đi đón chị về sao, sao lại không thấy gì vậy ạ?”
Cao Manh đã sớm từ trường trở về, ngày hôm qua con bé nghe nói tìm được chị rồi, sẽ đón về nhanh thôi nên hôm nay đã xin nghỉ.
“Đúng vậy, con gái đâu?” Thôi Nhược Lan đã cùng người giúp việc chuẩn bị bữa tối, làm rất nhiều đồ ăn.
Cao Tễ ngồi ở trên sô pha xem TV, lúc này quay đầu hỏi: “Có phải là trợ lý của anh Tu không? Là cái người lần trước gặp trong sinh nhật của dì Ôn?”
“Con bé không chịu quay về.” Cao Chi Kiều chán nản ngồi vào sô pha.
“Bố thật vô dụng.” Cao Manh không thèm để ý tới ông nữa, chạy đến phòng ăn nhìn xem hôm nay có món gì ngon.
Cô bé đã sớm biết bọn họ còn có một người chị lớn, từ lúc bọn họ còn nhỏ mẹ vẫn luôn kể những câu chuyện trước kia.
Bố vô dụng như vậy, chị ấy không muốn nhận cũng bình thường: “Anh ơi, lần sau chúng ta đi đi, chị ấy nhất định sẽ về nhà với chúng ta.”
“Được.” Cao Tễ lên tiếng: “Ngày mai là cuối tuần, hay là ngày mai đi đi, để chú Lưu đưa chúng ta đi.”
“Mẹ cũng đi.”
“Không được, mẹ à, mẹ đã quên lời dặn của bác sĩ Lý à? Không thể để cảm xúc kích động, sẽ làm bệnh nặng thêm.”
Cao Manh bày ra dáng vẻ bà cụ non mà ngăn cản, bố và anh trai của cô bé cũng gật đầu mãnh liệt, phải nghỉ ngơi thì thân thể mới khỏe mạnh được.
“Mấy bố con chỉ biết làm mẹ lo lắng thôi.” Thôi Nhược Lan giận dữ liếc mắt nhìn chồng và hai đứa con: “Ăn cơm tối đi.”
“Chị ơi, chúng em đến đón chị về nhà nè.” Cao Manh đến phim trường, không thèm nhìn về phía Ôn Trác Tu, trong mắt đều là Cao Ninh.
Cao Ninh không ngờ hai đứa đột nhiên đến đây, bị hai đứa quấn quýt lấy cô cũng không còn cách nào, càng không thể ngờ được Cao Chi Kiều sẽ để hai đứa con của mình lại đây.
“Đi thôi, mẹ đang đợi chị về nhà đấy, bà ấy nhớ chị mức đến sinh bệnh rồi.” Cao Manh kéo tay cô đi ra ngoài.
Anh trai của cô bé bị Ôn Trác Tu chặn lại: “Sao các em lại đến đây?”
“Ồ, anh Tu, chị của tôi không muốn làm trợ lý của anh đâu.”
“Ai nói, con nít không hiểu được chuyện của người lớn đâu.”
“Tôi năm nay mười bảy tuổi rồi.” Cao Tễ mất hứng, hất tay anh ra: “Lúc trước ở nhà của anh, chị ấy không hề vui vẻ.”
“Có sao? Tôi thấy cô ấy cười rất vui mà.” Ôn Trác Tu cảm thấy trẻ con bây giờ sao mà khó chơi thế: “Rõ ràng cô ấy vì tôi nên mới không chịu đi với các cậu.”
“Muốn làm anh rể của tôi sao? Tôi thấy cơ hội của anh không lớn lắm đâu.”
Cao Tễ đang học lớp mười một, có một cô bạn gái nhỏ là mối tình đầu, ở trường học cũng là một hotboy học đường nên sớm đã hiểu rõ chuyện tình cảm nam nữ rồi.
Cao Tễ cảm thấy bản thân có hiểu biết hơn so với một người hai mươi tám tuổi chưa có nổi một mảnh tình vắt vai, lúc nào cũng ra dáng nghiêm chỉnh khi nói đến chuyện yêu đương.
“A?” Ôn Trác Tu kéo dài giọng: “Cẩn thận tôi nói với dì Thôi là cậu yêu sớm.”
Đứa bé này không đáng yêu chút nào hết!
Anh nhìn về phía Cao Ninh, thấy cô đã bị Cao Manh kéo đi xa.
Cao Tễ cười đắc ý, nghênh ngang rời đi.
Cả người Ôn Trác Tu lập tức trở nên khó chịu, vừa định đi theo thì đã bị Văn Dương kéo lại.
“Muốn đi à? Cảnh hôm nay vẫn chưa quay xong đâu, làm việc đi.”
Ôn Trác Tu dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn bóng dáng của Cao Ninh rời đi, xoay người đi về phía máy quay, đứng trước lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu thì sự nghiệp trước tình yêu sau.
“Ít nhất các em cũng phải để chị chuẩn bị một chút chứ, đồ của chị đều để ở khách sạn.” Cao Ninh bị Cao Manh kéo vào trong xe nên muốn trốn đi.
“Anh ơi, anh đến khách sạn giúp chị thu dọn hành lý rồi trả phòng đi.” Cao Manh tùy hứng vẫn luôn sai khiến Cao Tễ.
“Còn thu dọn cái gì nữa, đổi mới toàn bộ đi!” Cao Tễ tuổi còn nhỏ đã có tiềm năng của một tổng tài bá đạo.
Thằng bé nở một nụ cười gian xảo với Cao Ninh: “Có phải chị đang lo lắng về anh Tu? Em với chị cược nhé, anh ta sẽ không đuổi theo, chúng ta có thể ở đây chờ một tiếng, anh ta không đến thì chị theo chúng em về nhà nhé.”
Kết quả đợi đến hai tiếng đồng hồ cũng không thấy có người nào đuổi theo.
“Chị xem, anh ta không hề coi trọng chị, như thế là không được.” Cao Tễ bắt đầu phát biểu ý kiến, phân phó chú Lưu lái xe: “Đi thôi.”
Đây là lời gì vậy, em trai và em gái của cô trưởng thành sớm quá vậy!
Nhưng mà việc Ôn Trác Tu không đi ra cũng làm cô thấy hơi mất mát.
Cô quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ sau của xe, nhìn thoáng qua cửa lớn của phim trường: “Được rồi, chị sẽ trở về với các em nhưng chị phải về thu dọn hành lý trước đã, ở khách sạn có đồ rất quan trọng.”
“Em sẽ đi với chị.” Cao Manh lo lắng, vẫn luôn cảm thấy cô muốn ở lại.
Trước khi ra cửa cô bé đã hứa với mẹ là nhất định sẽ đón được chị quay về.
Nhìn thấy biểu tình cố chấp của cô bé, trong lòng Cao Ninh có chút ấm áp.
“Đi theo thì đi theo, đi thôi.”
Xe chạy đến khách sạn, chị em hai người đi lên lầu.
Cao Ninh đặt vali ngay cạnh tủ kéo, đầu tiên thu dọn các món đồ trong ngăn kéo vào vali, sau đó mới bắt đầu thu dọn quần áo cùng với các đồ vật linh tinh khác.
Tuy đã ở khách sạn gần hai tháng nhưng đồ đạc của cô không nhiều lắm.
Cao Manh nhìn cô thu dọn đồ, cảm thấy chị đã phải chịu khổ rồi, rất ít hành lý, rất ít quần áo.
Cô bé lấy một tấm thẻ từ trong ba lô của mình ra: “Chị ơi, cho chị này, cứ tùy tiện quẹt thẻ phụ đi ạ.”
Cao Ninh người đột nhiên bị nhét cho một tấm thẻ tín dụng: “…”
Quả nhiên người có tiền đều rất tùy hứng.
“Không cần đâu, em giữ lại đi.” Cao Ninh dở khóc dở cười, thói quen gặp người liền cho thẻ thật sự không ổn lắm.
Nhưng mà Cao Manh đã tự suy diễn ra rất nhiều hình ảnh rằng cô là một nhân viên văn phòng nghèo túng bị bắt ép đi làm giống như trong phim truyền hình, bình thường chỉ có thể ăn mì gói, thật sự quá thảm!
[1] tên thật: 高柠 tên hiện tại: 高宁, đều là “Ninh” nhưng tên thật nghĩa là quả chanh, còn tên hiện tại nghĩa là yên tĩnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...