Nửa đêm gặp quỷ bị kinh hách quá độ, An Dương Bá phu nhân Triệu Thu Như liền ngã bệnh không dậy nổi.
Mà An Dương Bá trên đường hạ triều trở về lại mua một nữ tử đáng thương táng phụ bán mình, nữ tử lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa được An Dương Bá hảo tâm mang về nhà, sau mấy ngày cũng thành công leo lên được giường của ông ta, gia nhập vào đại gia đình An Dương Bá phủ này.
Triệu Thu Như đổ bệnh không dậy nổi sau khi biết được việc này bệnh trong người dường như lại càng nặng thêm.
Nhi tử lớn của hai vị này là Giang Trấn cũng rất bận rộn, mỗi ngày hao hết tâm tư viết thư tặng lễ vật cho Đỗ tiểu thư, thuyết phục Đỗ Oánh Oánh sớm đồng ý đính thân với mình, sau đó bị mấy huynh đệ Đỗ Ngọc Linh xoay như chong chóng, hoàn toàn không có nổi nửa ngày an nhàn.
Trước đó Giang Lâm đã phái Thường An đi theo dõi động tĩnh ở An Dương Bá phủ, phát hiện cả nhà này vậy mà lại không có một ai đi xem vị hoa khôi trông rất giống Giang Cẩm Nguyệt kia.
Triệu Thu Như là bị bệnh không đi được, mà hai người khác thì chỉ ước gì Giang Cẩm Nguyệt thật sự đã chết ở Phương Nguyệt điện, đừng tiếp tục xuất hiện làm liên lụy đến An Dương Bá phủ mới tốt.
Còn về vị ở trong nhà lao kia tốt nhất là đừng nên có một chút quan hệ gì với Giang Cẩm Nguyệt, bọn họ không muốn nháo ra bất kỳ chuyện xấu nào nữa, làm cho Bá phủ càng thêm khổ sở.
Cho nên bọn họ không có khả năng sẽ đi xem.
Trước kia An Dương Bá cảm thấy đứa nữ nhi này là phúc tinh, có thể gả cho Thái tử làm Thái tử phi nâng đỡ người trong nhà, nhưng sau đó trò này tiếp nối trò kia khiến cho Hầu phủ bị giáng thành Bá phủ, Hoàng thượng cũng không còn trọng dụng ông ta, đứa nữ nhi phúc tinh này liền biến thành tai tinh.
An Dương Bá chỉ hy vọng nàng ta có thể an phận một chút, mặc kệ sống hay chết cũng đừng gây tai họa đến người trong nhà nữa.
Còn Giang Trấn, từ việc hắn hạ mình tính đủ kế để lấy lòng Đỗ Oánh Oánh liền có thể nhìn ra được hoàn cảnh của hắn đã trở nên tệ hơn.
Trước kia lúc còn đi theo Tứ hoàng tử làm thư đồng, Giang Trấn đều tự nhận mình là nhất đẳng, những khi lui tới cùng nhóm công tử ca ở Thịnh Kinh hắn đều chiếm chủ vị, những người khác ai cũng phải kính nhường hắn.
Nhưng từ khi bị Tứ hoàng tử khiển lui về nhà, tình cảnh này liền hoàn toàn thay đổi, mới đầu vẫn không quá rõ ràng, mãi đến khi Giang Cẩm Nguyệt bị Hoàng hậu xử tử, Nhị hoàng tử tạo phản thất bại, tình thế lập tức xoay chuyển, những người trước kia vẫn luôn theo sau nịnh bợ, tâng bốc hắn liền bắt đầu quay sang dẫm đạp, trào phúng hắn, trong mắt chỉ còn lại sự khinh thường.
Hơn nữa hắn còn không có tài cán gì, văn không được võ không xong, thậm chí còn không bằng những kẻ nịnh hót kia, hiện tại lại phải dựa vào người trong nhà để vớt vát chút mặt mũi, Giang Trấn lại càng khó mà tiếp thu được sự thật này.
Cho nên dưới sự trù tính và an bài của Triệu Thu Như, hắn bắt đầu nhắm đến vị tiểu thư được sủng ái nhất của Đỗ gia, ban đầu mọi thứ đều cực kỳ thuận lợi, hắn cũng làm cho Đỗ Oánh Oánh nảy sinh tình cảm với mình, nhưng sau đó Đỗ Oánh Oánh lại bỗng nhiên bắt hắn phải kiên trì viết thư lặng lễ vật cho nàng một năm, sau một năm sẽ đáp ứng lời cầu hôn của An Dương Bá phủ.
Giang Trấn căn bản không hề thích Đỗ Oánh Oánh, một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, nếu không vì nhìn trúng Đỗ gia sau lưng nàng, hắn lại thèm đi dỗ ngọt tiểu nha đầu nũng nịu này, còn phải viết thư tận một năm, dù là một tháng Giang Trấn cũng không muốn chờ, lá thư vừa mới viết xong liền bị hắn xé nát trong cơn giận dữ.
Nhưng dù không muốn thì cũng không có cách nào, với tình cảnh hiện tại của An Dương Bá phủ, hắn muốn cưới một tiểu thư nhà có quyền có thế lại vừa được sủng ái là chuyện không có khả năng, Đỗ Oánh Oánh là người ngây thơ dễ lừa, bất kỳ ai hiểu chuyện có đầu óc một chút đều sẽ không trúng kế của hắn.
Mỗi ngày Giang Trấn đều gần như nghiến răng nghiến lợi mà viết thư cho Đỗ Oánh Oánh, sau đó phái hạ nhân chạy khắp nơi tìm lễ vật mới lạ mang tặng cho nàng.
Giang Trấn hoàn toàn không muốn chờ một năm lâu như vậy, hắn phải mượn được thanh thế của Đỗ gia ngay lập tức, tìm cho mình một vị trí vững chắc để trở lại cuộc sống tốt đẹp như trước kia, cho nên khi viết cho Đỗ Oánh Oánh hắn càng ngày càng vội vàng tỏ ý muốn nàng mau chóng đồng ý đính thân.
Những người khác ở Đỗ gia đều biết rõ ý tưởng của Giang Trấn, mà Đỗ Oánh Oánh cũng dần dần nhận ra điểm không thích hợp, cảm thấy Giang Trấn dường như chỉ muốn đính thân chứ không hề thích mình.
Đỗ Oánh Oánh tuy đơn thuần, nhưng vẫn biết nhà mình môn hộ cao, có rất nhiều người đang nịnh bợ lấy lòng nàng, Giang Trấn thật sự chẳng khác gì những tiểu thư công tử thường hay chạy tới trước mặt nàng.
Vừa sinh ra ý nghĩ như vậy, Đỗ Oánh Oánh cảm thấy mình hình như cũng không thích Giang Trấn tới như vậy, cộng thêm việc mấy tiểu cô nương Vệ gia và Doãn tiểu thư thường xuyên mời nàng ra ngoài chơi, Giang Trấn ở trong lòng nàng lại càng không còn quá quan trọng nữa.
Giang Trấn làm thế nào cũng không ngờ được, bởi vì sự vội vàng của bản thân mà dẫn tới sai lầm.
Đợi đến khi phát hiện Đỗ Oánh Oánh không còn viết thư hồi âm cho mình, Giang Trấn mới bắt đầu luống cuống.
Hoảng lên chạy đi tìm mẫu thân của mình tìm cách giải quyết, nhưng khi nhìn thấy Triệu Thu Như, hắn cũng không khỏi sợ ngây người.
“Nương, sao nương lại biến thành như vậy?” Giang Trấn khiếp sợ pha lẫn không dám tin.
Chưa đến mười ngày, cả người Triệu Thu Như đã gầy đi một vòng, vừa suy yếu vừa tiều tụy mà nằm ở trên giường, toàn thân phảng phất như đã già đi mười tuổi.
Triệu Thu Như chỉ nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Giang Trấn một cái, không nói một lời, nhắm mắt lại làm bộ ngủ.
Giang Trấn rất nhanh liền nhận ra mẫu thân đây là đang bất mãn với mình, Giang Trấn vội vàng xin lỗi Triệu Thu Như, còn giải thích một tràng nói gần đây mình quá bận nên mới không tới thăm nàng ta, thậm chí còn giành lấy chén dược trong tay nha hoàn tự mình đút cho Triệu Thu Như, biểu hiện lòng hiếu thảo.
Nhưng Triệu Thu Như lại phản ứng cực kỳ bình đạm, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói, Giang Trấn không có cách nào, đành phải dò hỏi nha hoàn vì sao mẫu thân mình lại như vậy, chỉ là bị kinh hách một chút, nhưng nằm lâu tới vậy mà vẫn không thấy khỏe lên, thậm chí còn ngày một nghiêm trọng hơn.
Nha hoàn nói, không chỉ bị kinh hách mà còn ưu tư quá nặng, hơn nữa Bá gia và thiếu gia đều không tới thăm, phu nhân cảm thấy sống trên đời không còn thú vui gì nữa, cho nên bệnh mới càng ngày càng nặng.
Giang Trấn biết vì sao bản thân lại không tới thăm Triệu Thu Như, nhưng còn cha hắn? “Mấy ngày nay cha ta đều không nghỉ lại ở phòng của mẫu thân sao?”
Nha hoàn lắc đầu, “Bá gia chưa từng tới viện phủ của phu nhân.” Không phải không nghỉ lại, mà căn bản ngay cả tới thăm cũng không có, chỉ có hồ ly tinh mới vào cửa kia mỗi ngày đều tới đưa canh, cũng không biết trong canh bỏ cái gì, mỗi lần phu nhân đều không thèm nhìn lấy một cái liền cho người đem đi đổ.
Trước đó Giang Trấn vội vàng ứng phó với Đỗ Oánh Oánh, chuyện trong phủ chỉ qua loa nghe tai trái ra tai phải, căn bản không để ở trong lòng, hoàn toàn không biết cha mình vậy mà lại bị một nữ nhân không biết từ đâu tới làm cho mê muội đến mức ngay cả chính thê của mình sinh bệnh cũng không thèm tới nhìn một cái.
Giang Trấn nổi giận, hỏi nha hoàn, “Cha ta đâu, ta đi tìm ông ấy!”
Người hầu hạ trong phòng của Triệu Thu Như cũng thường xuyên chú ý đến hướng đi của An Dương Bá, cũng không ít lần đi mời An Dương Bá đến, nhưng mỗi lần bọn họ vừa nói tới việc phu nhân bệnh nặng ra sao, nữ nhân kia liền tức ngực, giả bộ bất tỉnh, làm An Dương Bá đau lòng không chịu được, nào còn tâm sức đâu mà lo lắng cho chính thê là Triệu Thu Như nữa.
Nha hoàn chỉ về phía viện phủ của nữ nhân kia, “Bá gia vừa hạ triều trở về liền đi sang đó, đúng là thứ hồ ly thành tinh, thật biết cách câu dẫn nam nhân.”
Giang Trấn bảo nha hoàn chiếu cố Triệu Thu Như cho tốt, còn bản thân thì nổi giận đùng đùng mà đi về hướng viện phủ đối diện.
Không thể không nói, Giang Lâm đã chọc trúng sở thích của phụ thân Bá gia của hắn, cô nương được chọn kia hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của An Dương Bá, hơn nữa cô nương này cũng là người có chút bản lĩnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã mê hoặc được ông ta.
Thời điểm Giang Trấn xông tới, hai người này đang ngồi trong phòng ve vãn đánh yêu, An Dương Bá luôn miệng gọi tiểu mỹ nhân tiểu mỹ nhân, giống hệt như một lão già háo sắc.
Giang Trấn hoàn toàn không muốn nhìn thấy cảnh này, không rõ vì sao cha mình lại biến thành như vậy, có điều không đợi hắn nói chuyện, An Dương Bá bị quấy rầy chuyện tốt liền bắt đầu mở miệng răn dạy.
“Lớn vậy rồi mà đến cả việc bảo người đến thông truyền một tiếng cũng không biết, đây là nơi ngươi nên tới sao, mau cút ra ngoài!” Trong lúc răn dạy Giang Trấn, An Dương Bá còn theo bản năng mà giấu cô nương kia ra phía sau lưng mình, không để Giang Trấn nhìn thấy người.
Lửa giận trong lòng Giang Trấn lại càng bùng lên dữ dội, “Cha, ngài có còn nhớ thân phận của mình hay không, có nhớ mình vẫn còn một vị phu nhân hay không, bà ấy bị bệnh lâu như vậy, ngài đi qua liếc mắt nhìn bà ấy một cái không được sao, rốt cuộc cha có trái tim hay không?”
An Dương Bá bị nhi tử của mình chỏ vào mũi mà mắng, nổi giận, “Làm càn, ai bảo ngươi nói chuyện với ta như vậy, nghịch tử, ta làm cái gì chẳng lẽ còn phải hỏi qua ý kiến của ngươi, cút đi!”
Giang Trấn trực tiếp đi tới kéo An Dương Bá, “Ngài theo ta đi xem nương đi, bà ấy bệnh nặng như vậy mà ngài lại ở đây lêu lổng với ả hồ ly tinh này, cha, ngài cũng muốn bị người khác gán cho cái danh sủng thiếp diệt thê sao?”
Nghe thấy mình có thể sẽ bị cáo trạng, An Dương Bá vẫn không khỏi lo sợ, nhưng việc này lại không đại biểu rằng ông ta có thể tiếp thu được thái độ nói chuyện của Giang Trấn, An Dương Bá hất tay Giang Trấn ra, “Nàng bị bệnh thì liền đi mời đại phu, ta đến thì có ích gì, ta lại biết chữa bệnh sao.”
“Được rồi, lát nữa ta sẽ đi thăm nàng, ngươi bớt ở đây làm ầm ĩ đi, ngươi muốn tỏ lòng hiếu tâm cũng không đến mức chờ nương ngươi bệnh nặng mới biết được, đi ra ngoài!”
Hai phụ tử kẻ tám lạng người nửa cân không ai nói phục ai, Giang Trấn bị An Dương Bá chọc giận, “Được, hôm nay nếu ngài không chịu đến xem nương, vậy thì đừng trách đứa nhi tử này không khách khí, tìm người cáo trạng ngài!”
“Còn ả hồ ly tinh này nữa, cũng đừng mơ tưởng có thể sống yên ổn!”
Bị Giang Trấn uy hiếp như vậy, An Dương Bá tất nhiên cũng nổi giận, hung hăng mắng một tiếng nghịch tử.
Mà tiểu mỹ nhân ôn nhu tất nhiên là lập tức tiến tới vuốt lưng thuận khí cho ông ta, còn nhẹ nhàng khuyên ông ta nên đi thăm Triệu Thu Như, An Dương Bá nghe tiểu mỹ nhân nói mấy câu liền nguôi giận, lại cảm thấy tiểu mỹ nhân thật biết thiện giải nhân ý, ôm người hôn hồi lâu mới nói: “Thu Thủy mỹ nhân của ta thật là ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy ta liền đi qua nhìn nàng ta một cái, sau đó lập tức trở về bồi nàng dùng cơm trưa.”
Thu Thủy e lệ gật đầu, đẩy người ra khỏi phòng, “Bá gia mau đi đi, Bá gia nhớ bồi phu nhân nhiều một chút, thiếp thân ngóng trông phu nhân có thể mau chóng khỏi bệnh, thiếp thân còn muốn đi bái kiến phu nhân đây.”
An Dương Bá nháy mắt đã hiểu ra ý tứ trong lời nói này, nắm lấy bàn tay mềm mại, “Quả thật là phải cho nàng một danh phận, vậy ta liền đi nói việc này với phu nhân, nàng yên tâm.”
Thu Thủy nghĩ thầm, ta sợ ngươi nhắc tới vào lúc này, có thể sẽ trực tiếp làm vị phu nhân còn đang bệnh nặng kia của ngươi tức chết.
Lại đành phải khuyên nhủ vị Bá gia không có đầu óc này một phen, bảo ông ta muộn chút hẵng nói, cũng tỏ vẻ mình không để bụng đến danh phận gì cả.
Danh phận thì tất nhiên là phải có, nhưng không phải vào lúc này, dù sao nàng chỉ vừa mới vào cửa, căn cơ chưa ổn định, không phải là đối thủ của vị phu nhân kia.
Thu Thủy cũng rất sợ mình làm quá mức sẽ kích thích đến Triệu Thu Như.
Không việc gì phải vội vàng, Giang thiếu gia đã phân phó, nhất định phải làm cho Triệu Thu Như chịu tội nhiều một chút mới được.
An Dương Bá vừa bước chân ra khỏi cửa, Thu Thủy ở sau lưng liền bắt đầu viết thư nhờ người âm thầm đưa ra khỏi phủ, bên ngoài vẫn luôn có Thường An đứng thủ theo dõi động tĩnh, nhận được thư liền chạy trở về tìm Giang Lâm.
Sắp tới cửa ải cuối năm, gần đây Giang Lâm ngoài chú ý đến hướng đi của An Dương Bá phủ và vị hoa khôi trong nhà lao kia, thì những lúc khác đều phải bận rộn chuẩn bị hàng tết, chỉ huy người bố trí mọi thứ trong phủ.
Đây là năm mới đầu tiên của hắn ở thời đại này, tất nhiên là phải có cảm giác nghi thức một chút.
Giang Lâm gọi Vệ phu nhân và các vị thẩm thẩm cùng đến, nhờ bọn họ hỗ trợ bố trí, sắp xếp tặng lễ năm mới cho phía các nhà ngoại.
Thậm chí còn bảo mỗi phòng các nàng chuẩn bị một tiết mục, vào đêm trừ tịch, toàn phủ trên dưới đều phải biểu diễn.
Giang Lâm không làm giá chủ tử, những lúc nấu đồ ăn cũng thường xuyên phân cho bọn hạ nhân của Chiêu Vân Uyển, trong viện không có ai là không thích thiếu phu nhân của bọn họ.
Tuy vậy nhưng bọn họ cũng không ai dám bất kính với thiếu phu nhân.
Vì thế cho nên tất nhiên Giang Lâm nói gì thì là cái nấy, đám người Vệ phu nhân tuy có chút bài xích, nhưng hiện giờ mọi việc trong phủ đều do hắn định đoạt, hơn nữa các phòng cũng không hề bị bạc đãi, còn có thể thường xuyên ra ngoài xem diễn mua sắm, thích ý hơn trước kia rất nhiều, các nàng tất nhiên sẽ không vì chút việc nhỏ này mà khắc khẩu với Giang Lâm.
Giang Lâm chỉ huy người trong phủ đến mệt bở cả hơi tai, bản thân đã không nhàn rỗi, vậy mà còn đụng phải Thường An vội vàng chạy tới đưa thư, “Thu Thủy cô nương đưa tới, thiếu gia cậu nhìn xem.”
Giang Lâm mở thư ra, nội dung Thu Thủy viết chính là chuyện xảy ra ở An Dương Bá phủ mấy ngày gần đây, mọi việc đều nằm trong dự đoán của hắn.
Giang Lâm đọc thư xong liền bảo Thường An mang đi thiêu hủy, “Trước hết cứ mặc kệ việc ở An Dương Bá phủ bên kia, đến nha phủ theo dõi, hỏi Doãn đại nhân một chút xem bao giờ mới thẩm tra được vị hoa khôi kia.”
Mười ngày trôi qua, án giết người ở thanh lâu đã có kết luận, hai thư sinh bị đánh chết kia được đưa đi an táng, mà người động thủ lại quá nhiều, không thể xử tử toàn bộ nên đành sửa thành lưu đày.
Tất cả thư sinh đều bị thư viện xóa tên, cả đời không thể thi khoa cử, lưu đày đến vùng lạnh lẽo nhất ở phía bắc lao động khổ sai năm năm, với thể chất của những thư sinh này, phỏng chừng số người có thể sống sót đến cuối cùng cũng không nhiều, nhưng nếu đã động thủ đánh chết người thì tất nhiên phải chịu phạt, không thể thoát tội hay miễn giảm.
Tuy rằng việc này đã chấm dứt, nhưng thân phận thật sự của hoa khôi kia lại vẫn còn là một bí ẩn, việc duy nhất Doãn Ký có thể xác định chính là đối phương không phải là Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm đã sớm biết chuyện này, cũng không mấy ngạc nhiên.
Nguyên nhân Doãn Ký không thẩm tra ra được là vì người đã bị lão sắc quỷ trong cung kia nhớ thương, ông ta từng rời cung đến nhà lao xem qua một lần, mặt của vị hoa khôi này không bị hủy dung, dáng người quyến rũ, tốt hơn nhiều so với Giang Cẩm Nguyệt, lão sắc quỷ không cho Doãn Ký dụng hình(tra tấn) mà chỉ được hỏi cung, làm vậy mà thẩm tra ra được mới là lạ.
Giang Lâm thậm chí còn hoài nghi, người phía sau màn tạo ra một người như vậy, rất có thể chính là vì muốn một lần nữa hấp dẫn lực chú ý của Trường Đức đế, hòng đưa vị hoa khôi này vào cung.
Thường An nghe theo phân phó của Giang Lâm chạy tới nha phủ một chuyến, không bao lâu liền chạy về, thở hồng hộc mà nói với Giang Lâm, “Thiếu… Thiếu gia, không ổn rồi, Doãn đại nhân nói Hoàng thượng phái người đưa vị hoa khôi kia tiến cung, còn phải tuyên bố với bá tánh thiên hạ bên ngoài đó chính là đại tiểu thư, nói đại tiểu thư chưa chết.”
Giang Lâm: “……” Cho nên suy đoán của hắn cứ như vậy mà trở thành sự thật rồi sao?
“Chuyện khi nào?” Giang Lâm hỏi.
Thường An lộ ra vẻ mặt như đưa đám, “Mới hôm nay thôi, lúc ta đến nha phủ, Doãn đại nhân nói người vừa được đưa đi, thiếu gia, có thể sẽ xảy ra chuyện hay không?”
Tám chín phần là sẽ, nếu không người nọ hao hết tâm tư khiến Trường Đức đế đưa người vào cung để làm gì chứ, hắn vỗ vỗ Thường An, “Không có việc gì, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ việc an tâm ăn tết là được.”
Thường An ngẫm lại thấy cũng đúng, dù sao thiếu gia nhà hắn cũng không nhúng tay vào, dù có xảy ra chuyện cũng đâu thể dây đến trên đầu bọn họ, nháy mắt liền an tâm.
“Vậy ta liền đi giúp quản gia mua sắm đồ đạc.”
Giang Lâm gật đầu, bản thân lại bắt đầu suy tư rốt cuộc Lục hoàng tử đã làm cách nào mà tạo ra được một Giang Cẩm Nguyệt thứ hai như vậy.
Không sai, Giang Lâm gần như có thể khẳng định người đứng phía sau thao túng tất cả những chuyện này chính là Lục hoàng tử Việt Hằng, đối tượng mà vị này muốn báo thù không chỉ dừng lại ở Hoàng hậu và Thái tử mà còn có cả Trường Đức đế, bởi vì năm đó Trường Đức đế không hề hỏi rõ trắng đen đầu đuôi, không nghe mẫu phi của hắn giải thích một câu liền tống người vào lãnh cung, sự thù hận của Việt Hằng đối với Trường Đức đế tuyệt đối không thể kém hơn so với Hoàng hậu.
Trong nguyên tác, sau một năm nữa Trường Đức đế sẽ bệnh chết, sau khi ông ta chết, mưu tính của Việt Hằng mới bắt đầu từng bước lộ rõ, trong sách cũng không viết rõ ràng tỉ mỉ vì sao Trường Đức đế lại đột nhiên ngã bệnh, nhưng Giang Lâm nghĩ trong đó không thể thiếu công lao của Việt Hằng, bằng không vị này sao có thể trở thành đại vai ác ở trong sách được.
Hiện giờ hắn lợi dụng người giống Giang Cẩm Nguyệt này là đang tính toán làm gì, Giang Lâm cũng rất tò mò.
Nhưng mãi đến lúc Vệ Vân Chiêu trở về hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Khi Vệ Vân Chiêu trở về, phát hiện Giang Lâm đang ngồi phát ngốc ở trong đình, hai tay nâng mặt, thật đáng yêu.
Y tự mình đẩy xe lăn tới bên cạnh Giang Lâm, “Phu nhân đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Vệ Vân Chiêu làm Giang Lâm hoàn hồn, Giang Lâm ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này mới phát hiện thời gian đã không còn sớm nữa, “Về rồi sao, có đói bụng không, muốn ăn cơm trước hay không?”
“Không đói bụng.” Vệ Vân Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, “Phu nhân đang phát sầu vì chuyện gì?”
“Lão Thường nghe được tin lão sắc quỷ đưa Giang Cẩm Nguyệt giả kia vào cung, ta đang suy nghĩ rốt cuộc Lục hoàng tử đã làm cách nào mà tìm được một người trông giống đến như vậy.”
“Phu nhân, chỗ vi phu có đáp án, phu nhân có muốn biết không?” Vệ Vân Chiêu mỉm cười nhìn hắn.
Đương nhiên là muốn rồi, Giang Lâm lập tức đứng dậy đứng thẳng lưng, thúc giục y, “Mau nói đi.”
Vệ Vân Chiêu chỉ chỉ mặt mình, “Vi phu muốn một phần thù lao nho nhỏ.”
Trò mèo này, thật là ngày nào cũng phải chơi, Giang Lâm cúi đầu hôn y một ngụm, “Ngươi thích ta hôn ngươi tới vậy sao.”
“Thích, không chỉ thích hôn, mà phu nhân làm chuyện khác vi phu cũng thích.”
Giang Lâm ha hả hai tiếng, “Ngươi đang mong chờ được làm chuyện khác với ta chứ gì, đừng cho là ta không biết ngươi đã sai Tuân Thất đi tìm sách gì cho ngươi.”
Vệ Vân Chiêu nói sách kia là để học tập, hơn nữa còn cho Giang Lâm một phen mở mang kiến thức, lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng quyển tranh hỏa đồ mình giấu dưới gối kia đã đủ lộ liễu, không ngờ Tuân Thất vậy mà lại tìm được một quyển còn ác hơn, chủ yếu chính là, vẽ cũng khá đẹp.
“Vi phu muốn học hỏi nhiều hơn.” Vệ Vân Chiêu khiêm tốn mà nói.
Giang Lâm chọc đùi y, “Dù sao ngươi đứng dậy không nổi, học cũng không có cơ hội dùng, à, đúng rồi, tối nay ăn thịt dê đấy, ngươi ăn nhiều một chút, chờ lát nữa tha hồ mà học.”
Giang Lâm không hề nói dối, thật sự là ăn thịt dê, hơn nữa toàn bộ đều là dương yến(món ăn làm từ thịt dê), Giang Lâm lại còn liên tục thúc giục Vệ Vân Chiêu ăn nhiều một chút.
Cũng không có ý gì khác, chính là trong lúc xem quyển tranh hỏa đồ vẽ đẹp kia, hắn liền bắt đầu nảy ra ý tưởng bắt Vệ Vân Chiêu ăn thịt dê, hơn nữa hắn còn quyết định đêm nay hai người sẽ tách ra ngủ.
Giang Lâm nổi lên ý xấu mà muốn xem thử bộ dáng Vệ Vân Chiêu quay cuồng ở trên giường.
Ý đồ này của hắn bày ra hết sức rõ ràng ở trên mặt, Vệ Vân Chiêu sao có thể không nhìn ra, Vệ Vân Chiêu bất đắc dĩ ăn miếng thịt dê mà Giang Lâm gắp bỏ vào trong chén mình, “Phu nhân, ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn vi phu một mình khó chịu sao?”
Giang Lâm nghiêm túc ngẫm lại, “Có lẽ là cũng có chút không đành lòng đi, có điều không sao, ta sẽ cố nhịn mà nhìn ngươi vậy.”
Vệ Vân Chiêu chọc hắn một cái, trong lòng thầm mắng nhẹ một tiếng tiểu quỷ, nhưng vẫn dung túng để Giang Lâm gắp thịt dê cho mình.
Hiệu quả của thịt dê tới rất nhanh, bởi vì không cần phải ứng phó với thái y tới bắt mạch hay thỉnh thoảng lại bị buộc phải uống một chén dược có độc như trước, hiện giờ thân thể của y đã hoàn toàn khỏe mạnh, đúng lúc vào thời điểm tuổi trẻ lực tráng, hỏa lực thịnh vượng, không bao lâu y liền cảm thấy thân thể nóng lên, trong lòng ngo ngoe rục rịch.
Giang Lâm lại còn tìm đường chết mà không ngừng lắc lư ở trước mặt y hỏi cảm thụ, làm cho Vệ Vân Chiêu vừa tức vừa hận, một tay túm lấy người giam trong lòng ngực, “Phu nhân cảm nhận một chút là sẽ biết được cảm thụ của vi phu ra sao thôi.”
Cái phu nhân muốn không phải là loại cảm thụ này, hắn đẩy đẩy Vệ Vân Chiêu ra, “Buông ta ra, đã nói là hôm nay tách ra ngủ mà.”
“Đó là phu nhân nói, còn ta không đồng ý, phu nhân không muốn sờ cơ bụng nóng lên sao, có lẽ sẽ có xúc cảm khác biệt không chừng.” Vệ Vân Chiêu nhỏ giọng dụ hoặc ở bên tai Giang Lâm.
Sau đó hắn liền đáng xấu hổ mà bắt đầu động tâm.
“Vậy ta liền…… cố mà sờ một chút vậy?”
Vệ Vân Chiêu cười khẽ, bế người lên giường, “Được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...