Biên tập: Cải
Hai nữ sinh bị anh nhìn chăm chú, không chờ Hoắc Đình Diễm mở miệng đã bỏ chạy nhanh như chớp. Các cô tuy rằng có hào cảm với Hoắc Đình Diễm nhưng số hào cảm ấy cũng không đủ để tiếp cho các cô dũng khí làm bậy. Giang hồ đồn tính tình của Hoắc Đình Diễm không được tốt, cao ngạo, lạnh lùng. Tuy được mệnh danh là nam thần của trường bọn họ nhưng đời sống riêng tue của anh rất bí ẩn, hơn nữa thỉnh thoảng còn hay đi cùng với mấy học sính hư hỏng, hay đánh lộn.
Tóm lại, tuy không rõ tính anh như thế nào nhưng trong trường có không ít lời đồn không hay về anh thế nên không ít người không dám đụng chạm tới Hoắc Đình Diễm.
....
Nhìn hai người kia chạy đi, Hoắc Đình Diễm hơi cúi đầu nhìn nữ sinh trước mặt. Khuôn mặt cô trắng bệch, hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt vào nhau, đủ để nhìn ra hiện tại cô đang khó chịu đến mức nào. Nhưng mới vài phút trước, cô còn ở trước mặt anh bày ra vẻ mặt vui vẻ, xoay vòng nói bản thân không có việc gì.
Hoắc Đình Diễm không phải là người nhiệt tình. Trên thực tế anh có chút không thích tiếp xúc với nữ sinh, chỉ là cảm thấy bạn học này bởi vì anh mà bị té ngã cho nênvề lý thì anh hẳn là nên giúp đỡ.
"Muốn đi phong y tế?"
"Ừ" Khương Yên ngước mắt nhìn về phía anh, cong cong môi nhẹ nói "Cảm ơn"
Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn cô một cái, hơi ngừng lại, cuối cũng vẫn vươn tay ra "Để tôi đỡ cậu"
"Không cần đâu" Khương Yên né bàn tay đang vươn ra của anh, nói "Tớ có thể tự mình đi được"
Cô sợ, bản thân hiện tại còn chưa đủ ưu tú, hơn nữa còn có lịch sử đen, nếu cứ như vậy để Hoắc Đình Diễm đỡ đến phòng y tế thì ngày mai có thể sẽ xuất hiện lời đồn không hay. Loại lời đồn như vậy, mặc kệ là hiện tại hay tương lai thì đối với Hoắc Đình Diễm đều không tốt.
Cô là fan của Hoắc Đình Diễm, nói như thế nào nhỉ? Thân là fan hâm mộ trung thành, cô cũng không phải là loại cả ngày kêu gào muốn trở thành vợ của nam thần gì đó, Khương Yên chỉ thật lòng hy vọng Hoắc Đình Diễm có thể hạnh phúc, hy vọng không có ai bôi đen anh, hy vọng anh mỗi ngày đều vui vẻ, càng ngày càng nổi tiếng.
Mỗi một fan chân thành đều sẽ có chung nguyện vọng như cô vậy, chỉ cần thần tượng vui vẻ, các cô liền vui vẻ.
Hoắc Đình Diễm nhìn cô, trong mắt chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Thực sự không cần?"
"Đương nhiên" Khương Yên cưới nói "Chân tớ vẫn..." Lời nói còn chưa dứt, Hoắc Đình Diễm đã vươn tay ra nắm lấy bàn tay cô, lạnh lùng nói "Đừng có mà cậy mạnh"
Hai người dựa sát vào nhau, lúc anh đỡ Khương Yên, da thịt liền kề...
Hai bàn tay chạm vào nhau. Tay Hoắc Đình Diễm rất lớn, ngón tay thon dài hữu lực, còn tay Khương Yên thì nhỏ bé yếu ớt.... Tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng quần áo đồng phục mùa hè mỏng manh, xúc cảm chân thật vẫn truyền đến lòng bàn tay.
Anh nhíu mày, nhận ra Khương Yên không thành thật, hơi dùng sức nắm lấy cánh tay của cô, lạnh lùng nói "Đừng lộn xộn"
Hoắc Đình Diễm không quá dùng sức, đỡ nữ sinh bên cạnh.
Khương Yên "..."
Cả người cô cứng đờ, cảm giác được cánh tay đang được Hoắc Đình Diễm đỡ đang không ngừng nóng lên. Nháy mắt, Khương Yên cảm thấy thở có chút khó khăn.
Hoắc Đình Diễm đang làm cái gì.... Chính mình đang làm cái gì?
Vì sao lại muốn anh đỡ mình đi phòng y tế chứ? Tuy rằng Khương Yên vẫn luôn biết Hoắc Đình Diễm không phải là người lạnh lùng nhưng hiện tại cô không phải là Khương Yên- fan hâm mộ của anh mà là Khương Yên- người bị toàn bộ giáo viên cùng học sinh trong trường chán ghét. Hoắc Đình Diễm sao có thể chịu đựng mà chạy đến đỡ cô được?
Không đợi Khương Yên nghĩ thông suốt, hai người đã đi đến phòng y tế.
Giáo y vừa đúng lúc đang ở đó, lúc nhìn thấy bọn họ tiến vào thì có chút linh ngạc nhưng cũng không mở miệng hỏi gì.
"Chân bị thương?"
"Vâng" Khương Yên cúi đầu, vành tai đỏ ửng.
Giáo y cúi đầu nhìn cái chân đã sưng như móng heo của Khương Yên, bất đắc dĩ nói "Sao lại biến thành như vậy?"
Khương Yên không lên tiếng. Hoắc Đình Diễm đứng ở ngoài cửa phòng, vẫn chưa có rời đi.
Tầm mắt của anh dừng lại trên cái "móng heo" kia, rồi lại hướng lên trên, dừng lại trên gương mặt ửng đỏ của Khương Yên, đôi mắt hơi lóe lóe.
Chờ sau khi băng bó xong, giáo y dặn dò vài câu "Nhớ rõ là không được để vết thương chạm vào nước, mỗi ngày đều phải bôi thuốc. Vết thương này của em có chút nghiêm trọng"
"Vâng"
Giáo y cười cười, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Cùng lớp?"
Giáo y biết Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm, hai người này cũng coi như là người nổi tiếng trong trường, chỉ là một người luôn khen ngợi, còn người còn lại thì thường xuyên bị ghét bỏ.
Hoắc Đình Diễm gật đầu "Làm phiền thầy rồi"
"Không có gì" Giáo y nhìn Khương Yên, rồi lại nhìn Hoắc Đình Diễm, cười hỏi "Hoắc Đình Diễm, em không gọi người đến đây hỗ trợ sao?"
Hoắc Đình Diễm không hiểu lắm ý của anh ta.
Giáo y chỉ chỉ vào chân Khương Yên, chế nhạo nói "Chân em ấy hiện tại không thể đi, chỉ có thể bế hoặc cõng trở về"
Lời nói vừa dứt, không chờ Hoắc Đình Diễm cự tuyệt, Khương Yên đã nhanh chóng quả quyết nói "Không được!"
"Vì sao lại không được?" Giáo y buồn cười hỏi.
Tuy rằng hiện tại học sinh cấp ba có rất nhiều ý tưởng (?) nhưng đối với giáo y mà nói, anh ta không có giống như giáo viên nghiêm cẩn, thỉnh thoảng còn có thể nói một hai câu đùa giỡn với học sinh.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nữ sinh trước mặt, anh ta cảm thấy rất kinh ngạc. Phải biết rằng lời đồn đại bọn học sinh bên ngoài lan truyền về cô ấy thật sự... Rất khó nghe, hiện tại xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn, không thể tin toàn bộ.
Khương Yên bị hai người nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút căng thẳng nhưng dù có căng thẳng, cô cũng không thể để Hoắc Đình Diễm bế mình về, rồi khiến anh rước lấy một đống lời đồn đại vớ vẩn. Cô hiện tại chính là fan mẹ ruột, toàn tâm toàn ý vì "con trai" mà suy nghĩ, sao có thể để thần tượng bị mình liên lụy được.
Cô ngừng một chút, cuối cùng cũng đưa ra được đáp án "Nam sinh cõng nữ sinh đi ở trong trường học sẽ bị hiểu lầm"
Đây là sự thật.
Nghe vậy giáo y vui vẻ.
"Hiện tại chân em đang không tiện, không sao cả"
"Không cần, không cần" Khương Yên xua tay từ chối "Em có thể tự mình đi về được"
"Cậu đi về kiểu gì?" Hoắc Đình Diễm vẫn luôn không nói chuyện cuối cùng cũng mở miệng. Tuy rằng anh cũng không đồng ý cõng cô, rốt cuộc anh thực sự không muốn có quá nhiều tiếp xúc với nữ sinh trước mặt, hiện tại vẫn còn ở đây đều là vì áy náy cùng ý thức trách nhiệm.
Nhưng cho dù là thế thì việc bị một nữ sinh kiên quyết ghét bỏ cũng khiến trong lòng Hoắc Đình Diễm cảm thấy không thoải mái. Chỉ là trong nháy mắt, Hoắc Đình Diễm liền đem điểm cảm xúc này đè xuống, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô.
Khương Yên nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, có chút thất thần, hồi lâu mới lắm bắp nói "Tớ gọi bạn đến đây giúp đỡ là được rồi"
....
Lúc Nguyễn Nghiên Nghiên nhận được điện thoại của Khương Yên thì cực kỳ kinh ngạc. Tiết thể dục cô ấy vội đi theo Hướng An Lan, tuy rằng sau đó có nghe thấy tin một nữ sinh vì bị mọi người xô đây mà ngã, nhưng cũng không để tâm lắm, toàn tâm toàn ý mà nhào đến bên người thần tượng.
Hiện tại nhận được điện thoại mới biết nữ sinh xui xẻo kia chính là Khương Yên.
Đỡ Khương Yên trở về khu dạy học, Nguyễn Nghiên Nghiên nghiêng đầu nhìn cái "móng heo" kia, không nhịn được cười "Sao cậu lại thảm như vậy chứ! Còn có, cậu không phải đi theo tớ đi tìm đàn anh Hướng xin chữ ký sao? Sao lại bị xô đẩy đến ngã trước mặt Hoắc Đình Diễm vậy?"
Khương Yên "...."
Cô nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên, yên lặng nói lảng sang chuyện khác "Cậu sao lại đến nhanh như vậy?"
Lúc gọi điện cho Nguyễn Nghiên Nghiên, Khương Yên có chút thấp thỏm. Bởi vì cô không biết hai ngày ở chung có thể khiến Nguyễn Nghiên Nghiên lại đây giúp cô hay không.
Tuy nói hiện tại bọn họ có thể ngồi nói chuyện phiếm nhưng mà quan hệ không quá thân thiết. Nguyễn Nghiên Nghiên sở dĩ đối với cô đặc biệt cũng là bởi vì nghĩ hai người bọn họ cùng thần tượng một người.
Nguyễn Nghiên Nghiên "A" một tiếng, không tim không phổi nói "Khương Yên, tớ chẳng nhẽ còn không biết cậu có bao nhiêu thảm sao?"
Cô ấy cười nói "Có thể giúp thì giúp, hơn nữa tớ phát hiện cậu cũng không có đáng ghét như mọi người đồn đại "
Nghe vậy, Khương Yên yên lặng, chân thành nói "Cảm ơn"
Đi đến nơi này, nhận được người bạn đầu tiên cũng không tồi.
"Đừng khách sáo" Nguyễn Nghiên Nghiên quay đầu lại, chọc chọc bả vai cô "Hoắc Đình Diễm không đi theo chúng ta sao?"
Khương Yên "A" một tiếng "Chắc là cậu ấy đi về ký túc xá rồi"
Cô phía trước cảm giác được, Hoắc Đình Diễm sau khi cùng các cô ra khỏi phòng y tế liền đi về hướng ký túc xá. Anh vừa mới chơi bóng xong, vốn dĩ có chút thói ở sạch, đương nhiên là sẽ muốn đi về tắm rửa.
Đang nghĩ nghĩ, bên tai lại truyền đến giọng nói "Khương Yên, sao tự nhiên mặt cậu đỏ vậy?"
Khương Yên "A" một tiếng, chớp chớp mắt nhìn cô "Đỏ sao? Chắc là do trời nóng "
Nguyễn Nghiên Nghiên "...."
Cô nhìn Khương Yên trên mặt mất tự nhiên đỏ ửng, trầm mặc. Nóng sao?Sao cô không cảm thấy.
Hai người đi chậm rãi, quãng đường mười phút biến thành hai mươi phút. Cũng may, phòng học ở tầng hai, tương đối gần. Lúc đi đến phòng học, Nguyễn Nghiên Nghiên nhẹ nhàng thở ra.
"Cuối cùng cũng tới rồi. Giáo y có nói bao giờ chân cậu lành không?"
"Hai, ba ngày sau là có thể đi lại bình thường được rồi"
Chính là thoạt nhìn có chút ghê người mà thôi chứ thật ra vết thương này cũng không quá nghiêm trọng.
Nguyễn Nghiên Nghiên gật đầu, nhìn Khương Yên nói "Được rồi, vậy hai ngày này cậu muốn đi đâu nhớ gọi tớ"
Cô là người nhiệt tình, cũng vẫn luôn muốn dĩ hòa vi quý, không thích gây gổ cãi nhau. Trong lớp nếu có người nhờ giúp đỡ cũng sẽ tận lực giúp đỡ. Tuy rằng mọi người đều nói Khương Yên không tốt nhưng ít ra hai ngày này ở chung làm Nguyễn Nghiên Nghiên cảm thấy thật ra Khương Yên cũng là một người đáng thương.
Cô ấy (Khương Yên) ngoại trừ lúc trước đã làm ra một số việc cố chấp, tương đối làm người chán ghét thì cũng không làm ra chuyện gì tày trời.
Khương Yên ngước mắt nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên, trong mắt tràn ngập cảm kích "Cảm ơn"
"Ai da, khách sáo làm cái gì" Nguyễn Nghiên Nghiên bị Khương Yên dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn, ngại ngùng vẫy vẫy tay "Tớ trước về chỗ ngồi đây"
....
Khương Yên không ăn cơm chiều, cái chân này của cô cũng không thích hợp đi ăn cơm chiều.
Từ sau khi buổi chiều trở về phòng học, Khương Yên vẫn luôn cúi đầu đọc sách. Cô trước kia căn bản khá tốt, nếu không thì cũng không thi đậu được P đại. Cô phát hiện mình cùng nguyên chủ có chút điểm tương đồng. Cha mẹ Khương Yên đều mất, để lại cho cô số tài sản có thể giúp cô sau này khpong cần lo lắng cơm áo gạo tiền.
Khi cô còn đang học cấp hai, cha mẹ cô gặp tai nạn xe cộ qua đời. Việc này đã kích phát thời kỳ phản nghịch của Khương Yên, từ học sinh ngoan ngoãn dần trở nên hư hỏng, mãi đến lớp 11 mới tốt lên. Lớp 11 năm đó cô bắt đầu hâm mộ Hoắc Đình Diễm. Chú ý tới Hoắc Đình Diễm là bởi một phim điện ảnh mà anh đóng. Tuy không phải là vai nam chính mà chỉ là một vai phụ nho nhỏ nhưng tình cảnh của nhân vật kia thật sự rất giống Khương Yên, đều là cha mẹ qua đời sau đó phải trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày đều phải chịu đựng thái độ xem thường cùng ghét bỏ cùng thân thích.
Trong nhà có khách tới, anh (Nhân vật trong phim) không thể ra ngoài, còn nếu cần đi mua đồ gì thì họ mới gọi anh. Khương Yên so với anh thì cũng tốt hơn nhưng thật ra ở nhờ nhà thân thích một thời gian, ấm lạnh tự biết. Cho nên lúc nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Đình Diễm, cô liền nghĩ đến chính mình. Sau đó, Khương Yên bắt đầu điên cuồng tìm hiểu thông tin về Hoắc Đình Diễm, chỉ là khi ấy anh còn chưa nổi tiếng,chỉ có một chút tin tức nhưng cũng đủ để coi biết anh thực sự rất ưu tú. Ưu tú nhưng lại khiêm tốn đến mức làm người động tâm. Khương Yên dành thời gian mấy ngày xem hết một lượt các chương trình, phim truyện cùng phỏng vấn mà anh tham gia.
Trong một buổi phỏng vấn, Hoắc Đình Diễm có nói bản thân thích học đại học P, thời khắc đó, Khương Yên dường như đã tìm ra mục tiêu của bản thân. Cô cũng muốn đi đại học P, muốn gần con người ưu tú như anh một chút.
Tuy đây là quyết định sinh ra trong lúc nhất thời đầu nóng lên nhưng bắt đầu từ khi ấy cô thực sự đã nghiêm túc học tập.
Cô muốn vì Hoắc Đình Diễm mà trở nên tốt hơn, chờ đến khi bản thân ưu tú rồi thì cô sẽ lại theo đuổi anh, trở thành fan hâm mộ có thể khiến anh tự hào. Tuy rằng nói có phầ khoa trương nhưng Khương Yên khi đó thực sự đã ôm suy nghĩ như vậy. Bởi vì cô từ trong mắt Hoắc Đình Diễm nhìn thấy ánh sáng của tương lai, của hy vọng.
....
Nghĩ nghĩ, Khương Yên thầm lắc đầu, tiếp tục cúi đầu đọc sách. Tuy rằng cô bị hổng rất nhiều kiến thức nhưng chỉ cần nghiêm túc, nhất định sẽ có thể bù lại được.
Lớp 11 có hai tiết tự học buổi tối. Suốt một buổi tối, Khương Yên đều say mê học tập, không thể kiềm chế.
Hai ngày sau, Khương Yên vì chân cẳng không tiện, phải nhờ Nguyễn Nghiên Nghiên hỗ trợ rất nhiều. Cô cũng vẫn luôn nghiêm túc học tập, trên lớp cũng không còn mất tập trung nữa. Việc này khiến chủ nhiệm lớp thật sự bất ngờ, thậm chí còn cố ý tìm cô tới nói chuyện.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...