Biên tập:Cải
Anh mặc một bộ đồ nhảy, thời điểm nhảy bộ dáng thực gợi cảm, cùng cảm giác thiếu niên thanh xuân rực rỡ không giống nhau, nhưng chính sự đối lập ấy lại càng khiến các fan thêm điêu đứng!!! Lúc ấy camera còn cố ý zoom cận cảnh anh, đem bộ dáng chảy mồ hôi do vận động đều ghi lại.... mồ hôi giữa trán trượt xuống.... Rơi xuống chỗ cổ, xuống chút nữa, trượt vào trong quần áo.... Gợi cảm đến mức làm tim người xem đập nhanh hơn, mặt đỏ tai hồng.
Hiện tại, nhớ tới hình ảnh kia của Hoắc Đình Diễm, Khương Yên mặt xoát một cái liền đỏ.
Chỉ là còn chưa kịp nghĩ thêm, Nguyễn Nghiên Nghiên bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay cô, kích động tru lên "A a a, Hướng học trưởng ra sân!!"
Khương Yên ngước mắt, tiếp tục ngắm Hoắc Đình Diễm.
Không biết có phải do ánh mắt của cô quá nóng bỏng hay không, Hoắc Đình Diễm giống như thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.
Thời điểm Khương Yên lấy lại tinh thần, Hoắc Đình Diễm bọn họ đã bắt đầu chơi bóng. Hai người dẫn đầu của hai đội đều là nhân vật phong vân, là cao nhị cùng cao tam PK, cũng là hai đại nam thần quyết đấu.
Hoắc Đình Diễm thành tích tốt, diện mạo cực phẩm, quan trọng là tuy rằng lãnh đạm nhưng không làm cao. Trong trường học có không ít nữ sinh yêu thầm anh. Mà Hướng An Lan thì không cần phải nói, giáo thảo quốc dân, sao nhí quốc dân, lực lượng fan hâm mộ đông đảo. Trận bóng rổ này, chú định là muốn đem bầu không khí đẩy lên đến đỉnh điểm.
Bên tai Khương Yên tất cả đều là tiếng hét chói tai, Hoắc Đình Diễm cố lên, Hướng An Lan cố lên..... một tiếng lại một tiếng, hô hào không chút mệt mỏi.
Đôi mắt Khương Yên từ đầu đến cuối chỉ dõi theo một người, anh đi đến nơi nào, ánh mắt cô liền đuổi theo đến nơi đó, không chứa bất kì người nào khác.
Bộ dáng Hoắc Đình Diễm chơi bóng thực sự quá đẹp trai, quá nam tính. Tư thế bắt bóng, ném bóng, nhất cử nhất động đều khiến tâm cô ngứa đến lợi hại.
....
Trên sân bóng rổ, Hoắc Đình Diễm cùng Hướng An Lan đối mặt, trong ánh mắt hai người đều lộ ra sự kiên nghị.
Hướng An Lan đập đập bóng, nhướng mày, đối với Hoắc Đình Diễm bình một câu "Không tồi"
Hoắc Đình Diễm cười nhẹ, trả lời "Cũng thế cũng thế"
Hướng An Lan hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở hắn "Nữ sinh kia, cùng lớp với cậu?"
Anh ta là sau khi rời đi mới biết được Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm là bạn học cùng lớp.
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, cảm xúc cũng không quá dao động. Anh trước nay đều không quá ưa thích tham dự vào việc này nọ của nữ sinh, vô luận là ai cũng giống nhau.
"Anh đây khuyên cậu nên tránh tiếp xúc với nữ sinh kia"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm kinh ngạc "Làm sao?"
"Đây là lời khuyên của người từng trải"
Hướng An Lan chỉ cần tưởng tượng đến cảnh người kia đến trước mặt anh ta làm trò cùng nói mấy lời buồn nôn là liền cảm thấy ghê tởm cùng không thoải mái. Đến nỗi vì cái gì mà không thoải mái, anh ta cũng không nói ra được.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm cười nhạo một tiếng, đôi mắt trầm xuống, nhanh chóng cướp lấy bóng từ tay của Hướng An Lan, ném xuống một cậu "Không cần anh nhọc lòng lo lắng"
Hướng An Lan "....!"
Ba giây sau, Hoắc Đình Diễm ném vào một cú ba điểm, toàn trường sôi trào!
Sau khi trận thi đấu kết thúc, hai đội cao nhị cùng cao tam điểm số không chênh lệch lắm. Cao nhị hơn ba điểm, cao nhị thắng.
Bất quá đối với loại thi đấu hữu nghị này mọi người không có phản ứng quá lớn với kết quả. Trận đấu kết thúc, nữ sinh liền nhanh chóng chạy tới chỗ Hướng An Lan, đưa nước, đưa khăn,... đương nhiên, còn có đưa ấm áp. Hoắc Đình Diễm bên kia nữ sinh vây quanh cũng không ít, Nguyễn Nghiên Nghiên đã sớm bỏ lại Khương Yên, chạy đến chỗ Hướng An Lan.
Khương Yên nhìn Hoắc Đình Diễm cách đó không xa bị nữ sinh vây quanh, trầm tư hai giây, vẫn chạy qua.
Cô cũng phải đi đưa ấm áp!
...
Một phút sau, Khương Yên bị mắc kẹt trong đám người.
Con gái điên cuồng lên, trên cơ bản là không ai khống chế được.
Hoắc Đình Diễm nhìn nữ sinh trước mặt, tiến tiến rồi lùi lùi, duỗi tay xoa xoa ấn đường làm bản thân bình tĩnh một chút.
"Diễm ca...."
Hoắc Đình Diễm nhíu nhíu mày, lạnh giọng nhắc nhở "Đừng chen lấn xô đẩy, sẽ làm bị thương các bạn học khác..."
Những lời này mấy nữ sinh đang điên cuồng kia sao có thể nghe lọt tai. Khương Yên đến muộn đương nhiên sẽ bị mọi người đẩy tới đẩy lui. Cô ngây ngốc, tuy rằng đây là lần thứ n thể nghiệm chuyện như vậy nhưng cô vẫn chẳng thể quen nổi. Cô bị kẹt trong đám người, muốn thở cũng chẳng thở được. Khương Yên nỗ lực mở mắt ra, muốn tìm một chỗ đi ra ngoài nhưng chân đứng không vững, vô tình bị người ta đẩy một cái.
"A..." Khương Yên trực tiếp ngã xuống trước mặt Hoắc Đình Diễm, tay theo bản năng mà quơ quào bắt lấy đồ vật.
Đột nhiên, các bạn học xung quanh kinh hô, nhìn thấy có người té ngã, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhưng giây tiếp theo, mọi người lại bắt đầu thét chói tai!
Khương Yên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, ánh mắt anh đen tối không rõ, làm cô vẻ mặt mộng bức.
Hoắc Đình Diễm nhìn bạn học nữ trước mặt, sắc mặt xanh mét, một tay túm quần, màu cau chặt lại, cúi đầu nhìn Khương Yên còn đang nửa quỳ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi hỏi "Cậu còn không buông tay?"
Khương Yên hoảng hốt, lúc này mới thấy rõ ràng chính mình trong tay đang bắt lấy cái gì
Cô cô cô cô... trong tay đang nắm lấy quần của Hoắc Đình Diễm.
Bạn học xung quanh đều không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhìn cái tay vô sỉ của Khương Yên.
Bộ đồ thi đấu Hoắc Đình Diễm đang mặc có màu đỏ, cùng bàn tay trắng nõn của cô đối lập hoàn toàn.... Khương Yên kinh ngạc nhìn tay mình, lại nhìn nhìn sắc mặt của Hoắc Đình Diễm, tay theo bản năng buông lỏng ra.
"Thực... Thực xin lỗi" Khương Yên cuống quít xin lỗi "Tớ không có cố ý"
Mặt Khương Yên đỏ ửng. Cô thực sự không có ý đồ muốn chiếm tiện nghi của Hoắc Đình Diễm, cô chỉ là đem Hoắc Đình Diễm xem như thần tượng. Khương Yên đầu óc chết máy, hành động vừa rồi của cô có thể hay không bị Hoắc Đình Diễm hiểu làm là hành vi quấy rối, lưu manh như vậy, còn túm lấy quần của người ta...
Hoắc Đình Diễm rũ mắt, nhìn đôi tay đang túm lấy quần mình buông ra, nhẹ thở một hơi, bình tĩnh tâm trạng. Anh đem tay đang giữ chặt lấy lưng quần buông ra, nhìn về phía Khương Yên.
"Còn không mau đứng dậy?"
Khương Yên lúc này mới giật giật thân mình, nhíu mày nói "Chân... hình như bị trật rồi"
Thời điểm vừa rồi bị mọi người xô đẩy, không cẩn thận té xuống cô cũng không quá chú ý hiện tại mới thấy mắt cá chân có chút đau.
Hoắc Đình Diễm sắc mặt xanh mét, tuy rằng hành động vừa rồi của cô làm anh cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ tới người trước mặt là bạn cùng lớp với mình, Hoắc Đình Diễm hơi ngừng một chút, duỗi tay ra định bế cô lên. Tay vừa mới vươn ra liền bị Cảnh Hoán ngăn cản.
"Mọi người đều tản ra đi, chân của bạn học này bị thương, mọi người đừng làm xằng làm bậy nữa, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Lần này, các bạn học xung quanh cũng không dám lộn xộn.
Giáo viên cũng xuất hiện, duy trì trật tự, các bạn học khác thấy vậy cũng dần tản ra.
....
Khương Yên cũng không chú ý đến xung quanh, chân cô quả thật có chút không thoải mái nhưng vẫn kiên cường chống tay từ mặt đất đứng lên. Cô cũng không nghĩ mọi người xung quanh sẽ giúp mình, đỡ mình lên, cô ở trong lòng mọi người không có ấn tượng tốt, không giúp đỡ cũng là chuyện bình thường.
Sau khi đứng lên, Khương Yên thở dốc vì kinh ngạc.
Chân thực sự là rất đau!
Hoắc Đình Diễm không đi, anh rũ mắt nhìn Khương Yên, hỏi "Có thể đi được không?"
Khương Yên ngẩng đầu, đối với anh tươi cười sáng lạn "Có thể"
Cô nhẹ giọng nói "Tớ không có vấn đề gì, kỳ thật chân chỉ có chút không thoải mái"
Khương Yên nhịn xuống cơn đau truyền đến từ mắt cá chân, đối với Hoắc Đình Diễm cười đến phi thường tự nhiên cùng vui vẻ. Cô thậm chí còn vì chứng minh bản thân không có việc gì, cố ý đi dạo một vòng cho Hoắc Đình Diễm nhìn.
"Diễm ca, đi thôi"
Quách Tuấn Trì ở bên kia thúc giục.
Hoắc Đình Diễm nhíu mày, đối với nữ sinh trước mặt vẫn có chút không yên tâm. Tuy rằng Khương Yên làm người chán ghét nhưng hôm nay cô bởi vì mình mới bị ngã, là bạn cùng lớp, anh cũng nên quan tâm chút "Thực sự không sao? Nếu không tôi đưa cậu đi phòng y tế?"
"Không cần, không cần, thật sự không có việc gì" Khương Yên không ngừng cự tuyệt.
Nội tâm cô quả thực rất muốn Hoắc Đình Diễm đưa mình đến phòng y tế nhưng cô phải vì duyên phận tương lai giữa mình và idol mà suy nghĩ. Khương Yên sợ Hoắc Đình Diễm bởi vì đưa mình đến phòng y tế mà làm các bạn học khác đối với anh không thích, có ấn tượng kém, thậm chí có thể đem chuyện này ra công kích khi anh nổi danh.
Cô thậm chí còn đem đề tài công kích Hoắc Đình Diễm trong tương lai đều nghĩ kĩ rồi.
- --Hoắc Đình Diễm cùng nữ sinh bệnh tâm thần trong trường học đi chung một chỗ, quan hệ thân mật.
- ---Hoắc Đình Diễm mắt mù
Tóm lại chỉ cần là anti-fan liền có thể đem những chuyện nhỏ như con kiến, những hành động vô tình của anh ra bôi đen. Cô không nghĩ muốn nhìn thấy nam thần của mình bị mắng, đặc biệt là còn vì mình mà bị mắng. Cho nên, mặc dù trong lòng có trăm ngàn khát vọng, Khương Yên cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn Hoắc Đình Diễm, vẫy vẫy tay "Tớ về lớp trước đây"
Nói xong, Khương Yên xoay người, kiên cường gồng mình dùng tư thế bình thường đi đường.
....
Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm bóng dáng cô một hồi liền bị Cảnh Hoán xông tới lôi đi.
"Đi đi đi, về ký túc xá tắm rửa thay quần áo"
"Diễm ca, cậu vừa rồi không phải là muốn đỡ Khương Yên đi phòng y tế đấy chứ? Cậu ấy vừa rồi là giả vờ thôi"
Bên cạnh có một bạn học nam cười nhạo, nhìn về phía Cảnh Hoán "Cậu biết người ta giả vờ?"
"Đương nhiên" Cảnh Hoán vỗ vỗ bả vai cậu ta nói "Người anh em, cậu là không biết, bạn học Khương Yên này có bao nhiêu nguy hiểm, trước đây vì Hướng An Lan mà làm ra biết bao nhiêu sự tình điên cuồng, loại giả vờ bị thương này cũng không phải là lần đầu tiên, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra"
Một người khác cười nói "Cũng không nhất định, tớ nhìn thấy bạn học kia hẳn là thực sự bị trật chân, sắc mặt trắng bệch"
"Phải không, kia cũng là cậu ta xứng đáng!"
"Ha ha ha..."
Vài người sôi nổi nghị luận, giống như kể cả Khương Yên có bị trật chân cũng là cô xứng đáng.
Hoắc Đình Diễm nghe bọn họ nói chuyện, sắc mặt không quá tốt.
Anh theo bản năng cau mày, dừng bước.
Quách Tuấn Trì nhìn anh "Sao vậy?"
Hoắc Đình Diễm duỗi tay nhéo nhéo ấn đường, nhìn về phía mấy người bọn họ "Các cậu về trước đi"
Nói xong, anh cũng không để ý đến biểu tình kinh ngạc cùng câu hỏi của bạn học, xoay người rời đi.
....
Sau khi rời khỏi tầm mắt của Hoắc Đình Diễm, Khương Yên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chân cô hiện tại co rút đau đớn, giữa trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.... Là hậu quả của việc vừa rồi kiên cường giả bộ như không có việc gì. Cô cúi đầu, nhìn chân mình sưng lên hết chỗ nói.
Cũng không biết là cái vận khí gì, mỗi lần đều gặp phải loại chuyện này.
Khương Yên hơi ngừng, sau đó liền khập khiễng đi tới phòng y tế.
Đang đi, trước mặt liền xuất hiện hai người chặn trước mặt cô.
"Nha, người què muốn đi đâu?" Hai người chặn cô lại, tùy ý cười nhạo.
Nữ sinh tóc ngắn nói "Khương Yên, cô còn biết xấu hổ hay không, trước đây quấn lấy Hướng học trưởng còn chưa đủ, hiện tại còn tính toán muốn dây dưa Hoắc Đình Diễm sao!"
Khương Yên hiện tại chân đau, không muốn cùng hai nữ sinh kia nhiều lời. Cô nhẫn nhịn, nhìn hai người kia, ngữ khí lãnh đạm "Phiền toái tránh ra một chút"
"Lá gan không nhỏ đâu, còn dám bảo bọn tôi tránh ra một chút" Nữ sinh còn lại tiến đến trước mặt Khương Yên, đột nhiên duỗi tay đẩy bả vai cô, châm chọc "Cô cũng không nhìn bộ dáng hiện tại của bản thân, có tư cách gì mà muốn bọn tôi tránh ra!"
"Thật con mẹ nó không biết xấu hổ..." Nữ sinh tóc ngắn cũng tiến lên đẩy Khương Yên, dùng thân mình va vào cô, cố ý dùng lực.
Khương Yên vốn dĩ bị đau, cả người luôn dùng cái chân không bị thương để đứng vững. Hiện tại bị người khác va vào liền lảo đảo... thời điểm ngã xuống, Khương Yên theo bản năng nhắm mắt, đây gọi là cái vận khí gì a, một ngày bị quăng ngã hai lần.
Vài giây sau cũng không có xuất hiện cảm giác đau như dự đoán.
Khương Yên sửng sốt, mở mắt ra. Cô được người đỡ lấy, là Hoắc Đình Diễm. Khương Yên nhìn người nọ đột ngột xuất hiện, đôi mắt chớp chớp, sợ bản thân xuất hiện ảo giác.
"Cậu.... Cậu như thế nào ở chỗ này?"
Hoắc Đình Diễm thu lại cánh tay đang đỡ cô, bất động thanh sắc nhìn hai nữ sinh trước mặt.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...