Người đưa An Cửu ra ngoài cũng là tiểu tử nhà giàu, họ Từ, tên Từ Hi Trạch, mới vào đại học không lâu.
Mấy tháng trước, An Cửu cùng cha Từ Hi Trạch bàn chuyện làm ăn, đi đến sân golf mới mở của nhà cậu, tình cờ gặp được cậu, liền thêm phương thức liên lạc.
Từ Hi Trạch rất biết chơi, cậu là con út trong nhà, không cần kế thừa gia nghiệp, cả đời chỉ cần ăn uống hưởng lạc, Tân Thành ở đâu thú vị cậu đều biết.
Hai người đến một quán bar có tính bảo mật rất cao, sau khi vào còn có nhân viên bảo vệ đăng ký danh tính.
Lúc An Cửu nói tên, thuận miệng hỏi: "Nếu tôi đến đây một mình, bảo vệ lại không biết tôi, vậy có vào được không?"
Từ Hi Trạch nói: "Không sai, vậy nên phải có người đi cùng, chị cứ đi theo em là được, đến một lần họ sẽ nhớ chị, sau cũng không cần dẫn ai theo."
An Cửu nghe vậy cười cười, không nói gì.
Từ Hi Trạch nhớ tới lần đầu tiên gặp An Cửu, là đi cùng với cha cậu, chị gái này thoạt nhìn không lớn hơn cậu bao nhiêu, nhưng khí thế không kém gì cha cậu.
Thậm chí cha cậu còn tỏ ra chút nịnh nọt, khiến Từ Hi Trạch chấn kinh.
Từ đó Từ Hi Trạch nhận thức được, chị gái này nhất định là một nhân vật lợi hại.
Cậu còn trẻ, lại ham chơi, mặt dày theo An Cửu xin phương thức liên lạc, không có việc gì liền nhắn tin, cũng không thể nói là thích, chỉ cảm thấy bội phục, như cặn bã gặp được học bá nên đáy lòng sinh ra ngưỡng mộ.
Bảo vệ đưa cho An Cửu một tấm thẻ: "Tiểu thư, thân phận của cô đã được đăng ký, sau này chỉ cần quẹt thẻ là vào được."
An Cửu nhận lấy tấm thẻ, nói: "Nếu lát nữa có người đàn ông họ Bùi tới, các anh để cho anh ấy vào, anh ấy là bạn của tôi." Dừng một chút, lại nói thêm: "Chuyện này đừng nói cho anh ấy biết."
Bảo vệ đồng ý.
Hai người vào cửa, xuyên qua hành lang có chút tối tăm, mới vào đến đại sảnh, đại sảnh rất lớn, đặt rất nhiều ghế dài, An Cửu chọn một vị trí vắng vẻ ngồi xuống.
Cách đó không xa có một ca sĩ thường trú đang hát tình ca, rất dễ nghe, An Cửu nhìn sang, nhận ra ca sĩ này thực ra là một thần tượng có chút danh tiếng trong giới giải trí.
Thấy An Cửu nhìn sang, Từ Hi Trạch cười hỏi: "Chị, nơi này có phải không tệ?"
Quả nhiên không tệ, An Cửu gật đầu.
Không ồn ào như cô tưởng tượng, không ít người nhưng đều nói chuyện nhẹ nhàng, cũng không lục dục hỗn loạn.
"Không tồi, rất thanh tịnh."
"Đương nhiên, nơi loạn làm sao em có thể giới thiệu cho chị? Nơi này rất thích hợp thử rượu, nhân viên pha chế của họ rất giỏi pha chế rượu, uống say cũng không sợ, phía trên có một phòng, có thể nghỉ ngơi qua đêm."
Người pha chế đưa menu rượu ra, An Cửu tiện tay chọn một ly cocktail.
Sau khi rượu được bưng ra, An Cửu nhấp một ngụm, thưởng thức hương vị, liền thấy Từ Hi Trạch hớn hở đi tới: "Chị, Bùi tiên sinh mà chị vừa nhắc tới, là gì của chị?"
An Cửu cười nhìn cậu một cái: "Tò mò?"
Từ Hi Trạch nói: "Chị không nói em cũng có thể đoán được, nhất định là người chị thích phải không? Lúc trước hẹn chị chị đều phớt lờ em, đột nhiên lại bảo em đi bar, vừa nhìn thì có ẩn tình bên trong."
Chợt thấy An Cửu nhìn phía sau cậu, Từ Hi Trạch vội vàng quay đầu nhìn, đáng tiếc đèn trong quán bar lờ mờ, nhìn không rõ.
"Vị Bùi tiên sinh của chị đã đến rồi?" Từ Hi Trạch có vẻ ngạc nhiên.
Họ mới vào không lâu mà? Chẳng lẽ Bùi tiên sinh kia theo dõi họ?
An Cửu cụp mắt, cười nói: "Ai biết được?"
Từ Hi Trạch đột nhiên hạ giọng: "Chị, có muốn em phối hợp với chị?"
"Phối hợp cái gì?"
Hứa Hi Trạch đột nhiên đưa mặt tới trước mặt An Cửu, từ góc độ khác, nhìn giống như đang hôn cô.
An Cửu vô thức muốn lùi lại, nhưng giây tiếp theo lại ngừng động tác.
Cô chọn vị trí rất tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh, khóe mắt thoáng nhìn thấy sườn mặt người đàn ông, anh ngồi an vị phía bên kia đại sảnh, cách rất xa, ánh sáng lại mờ ảo, có thể cô đã quen thuộc hình dáng của anh, nhìn thấy bóng dáng ấy liền nhận ra.
Lúc Từ Hi Trạch đi tới, cậu đã làm đổ ly rượu trước mặt.
An Cửu không hiểu sao muốn cười, đợi một lúc mới đưa tay đẩy Từ Hi Trạch ra.
Cô cũng không vội, cùng Từ Hi Trạch một bên nói chuyện, một bên ung dung uống rượu, ngồi đại sảnh ước chừng nửa tiếng, mới đi vệ sinh.
Loại cocktail này uống không gắt, nhưng tác dụng chậm, An Cửu có chút choáng váng.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô rửa tay trước gương, trông thấy gò má mình ửng hồng.
An Cửu uống rượu liền thể hiện trên mặt, tuy nhiên đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng nhìn mặt của cô luôn khiến người ta có cảm giác cô đang cực kỳ say, nên bình thường rất ít uống rượu.
Vỗ vỗ mặt, chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh, đang định bước vào đại sảnh, một bàn tay đột nhiên từ trong bóng tối vươn ra, nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào một góc tối không người.
An Cửu không kịp chuẩn bị, đập vào một bộ ngực rắn chắc.
Chóp mũi có chút chua xót, cô chưa kịp mở miệng, cằm liền bị đầu ngón tay lạnh lẽo chế trụ, nâng lên, để lộ toàn bộ khuôn mặt của cô trước mắt người đàn ông.
Một mùi rượu xộc vào mũi, An Cửu không khỏi cau mày.
Anh đã uống bao nhiêu rồi?
"Vì sao uống rượu với hắn?"
Giọng nam khàn khàn đột nhiên tiến vào màng nhĩ, giống như chọc vào lòng người, đôi tai như bị vô tình xoa nhẹ, hơi ngứa.
"Bùi, Bùi Tễ?" An Cửu khó khăn nói.
Một tay anh vòng qua eo cô, má bị bàn tay to lớn của người đàn ông bóp chặt, ngón cái và ngón trỏ bóp một bên mặt cô, khiến cô khó mở miệng.
Góc vắng vẻ nhỏ hẹp chật chội, người đàn ông tựa lưng vào tường, khóa chặt cô gái trong lòng, cúi đầu nhìn cô thật sâu.
Trong khung cảnh lờ mờ, An Cửu không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể mượn ánh sáng yếu ớt nhìn thấy đôi mắt tĩnh mịch của anh.
Đôi mắt đen của người đàn ông sâu không thấy đáy, An Cửu kinh ngạc phát hiện, trong đôi mắt lại mơ hồ che một tầng thuỷ sắc mỏng.
"Bùi Tịch..." Lúc này, cô mơ hồ nhìn thấy công tử áo trắng trong trí nhớ.
"Vì sao đi cùng hắn? Vì sao cùng hắn uống rượu?"
Người đàn ông vẫn bóp cằm cô, khàn giọng hỏi từng chữ.
"Tôi..." An Cửu há hốc mồm.
Còn chưa kịp nói chuyện, một giọt nước ấm bỗng nhiên rơi xuống, nhỏ xuống chóp mũi cô.
Cô đột nhiên trừng lớn mắt.
"Là tôi làm chỗ nào chưa tốt sao?" Giọng nam nhân khàn đến cực điểm, ẩn chứa run rẩy chỉ cần chạm vào sẽ vỡ nát, ngữ khí hèn mọn hỏi cô: "Bây giờ tôi, tôi như vậy, trở thành người tốt, vẫn không thể khiến em thích sao?"
Lông mi An Cửu run rẩy, không nói được lời nào.
Kỳ thực lúc phát hiện Bùi Tễ giả vờ lừa cô, nháy mắt cô đã nghi ngờ, anh làm như vậy không phải muốn trả thù cô.
Những lời cô nói trước khi đi, đã đủ khiến anh hận cô.
Thế nhưng vào giờ khắc này, anh ôm cô đứng trong góc tối, xa xa là bản tình ca chầm chậm truyền tới, mọi người lặng lẽ trò chuyện, giọng của anh rõ ràng lọt vào tai cô.
Dường như mỗi câu mỗi chữ đều chạm vào trái tim, mỗi nhịp đập đều nương theo tiếng trống.
"Tôi cũng đã thay đổi, những sai lầm kia, tôi sẽ không tái phạm, vì sao, vì sao... em không thể yêu tôi?"
Những giọt nước rơi xuống ngày càng nhiều, giống như một cơn mưa.
An Cửu cắn môi, nhẹ nhàng nâng tay vuốt ve khóe mắt anh, khiến tay ẩm ướt.
"Anh khóc cái gì...."
Động tác nhỏ này dường như đang cho Bùi Tễ một tín hiệu, người đàn ông đột nhiên cúi đầu, hôn cô.
An Cửu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lan tràn giữa miệng mũi, nương theo ít mùi cơ thể anh.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, cô không kháng cự, mà im lặng bỏ mặc, kệ anh cậy mở răng công thành đoạt đất.
Đôi má ướt sũng, đó là những giọt nước mắt từ trên không rơi xuống.
Nhìn như không có bao nhiêu sức nặng, rồi lại nặng như ngàn cân.
Một lúc lâu sau, khi khí trong lồng ngực gần như cạn kiệt, suýt nữa không thở nồi, An Cửu mới níu tóc sau đầu anh, kéo anh ra.
Người đàn ông vẫn chưa thoả mãn, dù thối lui, cũng vẫn trán kề trán, chóp mũi kề chóp mũi với cô.
An Cửu hô hấp dồn dập, anh vẫn thỉnh thoảng hôn môi cô, giống như cá mổ mặt nước.
"Có phải anh uống nhiều quá không Bùi Tễ?"
Sau khi hô hấp thoáng bình tĩnh lại, câu đầu tiên An Cửu nói chính là như vậy.
Sau nụ hôn, người đàn ông như tỉnh rượu không ít, yết hầu lăn lăn, thấp giọng nói: "... Đúng vậy."
An Cửu nhẹ nhàng đẩy anh: "Buông em ra."
Bùi Tễ chậm rãi buông cô ra.
Anh không dám không buông, biểu hiện vừa rồi của An Cửu nói rõ, cô vẫn còn tình cảm với anh, nếu không sẽ không để anh hôn cô.
Nếu như vậy, anh vẫn phải tiếp tục giả vờ.
Trong xã hội hiện đại, phụ nữ thích nhất chính là bộ dáng anh giả vờ, nếu bại lộ bản tính, chỉ sợ cô sẽ chạy lần nữa.
Về phần vừa rồi nhìn thấy cô hôn người đàn ông khác... chỉ cần cô nguyện ý tiếp nhận anh, thì có gì mà không thể nhẫn nhịn?
Điều duy nhất anh không thể chịu đựng được, là mất cô.
An Cửu đứng thẳng người, nhìn người đàn ông ủ rũ trước mặt.
Rõ ràng thân hình cao lớn lưng thẳng, nhưng đứng trước mặt cô như thế này, thực sự giống như một chú chó đáng thương không được chủ nhân để ý.
Ánh mắt cô rơi trên khuôn mặt anh, những giọt nước mắt trong đôi mắt đen đã biến mất, chẳng qua vành mắt có chút đỏ, ngay cả trong ánh sáng mờ ảo, cũng có thể nhìn thấy khóe mắt phiếm đỏ, như trang điểm hoa đào động lòng người.
Vừa đáng thương vừa đáng yêu.
An Cửu im lặng.
Sao cô cảm giác mình như một tra nữ?
Ho nhẹ một tiếng, cô nói: "Hôm nay em thật sự có việc, người đó là một người em trai em quen biết, có việc cần bàn với nhà cậu ấy..."
Bùi Tễ gật đầu, một câu hỏi cũng không có: "Anh biết."
An Cửu: "..."
An Cửu lại nói: "Anh không có gì muốn hỏi sao?"
Bùi Tễ lắc đầu: "Không có."
An Cửu trong lòng khẽ thở dài.
Cô chậm rãi nói: "Bùi Tễ, cho anh một cơ hội hỏi em, nếu bỏ lỡ cơ hội này, sau này không có nữa."
Bùi Tễ chớp mắt, như có chút động lòng.
An Cửu thầm nghĩ, dù anh hỏi cô có nhớ chuyện xảy ra ở thế giới kia không, cô cũng sẽ nói cho anh biết sự thật.
Đúng vậy, An Cửu luôn cho rằng, đó không chỉ là một cuốn sách, càng giống một thế giới thật.
Từng câu chuyện trải qua ở thế giới đó, cũng nhất định xảy ra ở một góc nào đó trên thế giới.
Cô đợi anh hỏi.
Bùi Tễ cụp mắt nhìn cô, sau một hồi mới hé đôi môi mỏng, khàn giọng hỏi cô: "Em bây giờ... có thích anh không?"
Lòng An Cửu khẽ động, bốn mắt nhìn nhau với anh.
Một lúc sau, dưới cái nhìn tha thiết của người đàn ông, cô thở dài nói.
"...... Có."
Nhìn thấy đáy mắt anh tràn ngập vui sướng, từng chút một như ngọn đèn nở rộ, An Cửu lặng lẽ vươn tay nắm lấy ngón tay rũ bên người của người đàn ông.
Bàn tay lạnh buốt, không có chút hơi ấm nào, như thể băng tuyết.
Làm sao lại không thích anh?
Dâng một trái tim như vậy đến trước mặt, ai có thể từ chối chứ?
Ý nghĩ này xẹt qua trong lòng, An Cửu không khỏi cong mắt, nhón chân, ghé sát vào tai anh: "Bùi Tễ, em thích anh, không chỉ một chút."
Là Bùi Tễ, cũng là Bùi Tịch.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Tễ quả thực rất hèn mọn~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...