Tần Tứ đi học nên Nguyễn Ninh chỉ có thể ở một mình trong nhà.
Vốn dĩ cô còn hy vọng tỉnh lại sẽ xuyên trở về, ai ngờ buổi sáng mở mắt ra cô vẫn còn ở nơi này.
Nguyễn Ninh cũng không nghĩ xem có thể xuyên về được nữa hay không.
Dù sao thì Tần Tứ ở nơi nào cô cũng sẽ ở đó.
Nếu thật sự không thể trở về được nữa thì cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được.
Bây giờ trên người Nguyễn Ninh không có tiền.
Cô muốn đi mua chút đồ ăn về nấu cơm cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong nhà chờ Tần Tứ về.
Giữa trưa mười hai giờ Tần Tứ mới từ bên ngoài trở lại, trong tay mang theo một cặp lồng đựng cơm đã được gói lại.
“Lại đây ăn cơm.”
Tần Tứ đặt cặp lồng đựng cơm lên trên bàn, tầm mắt giống như lơ đãng nhìn lướt qua mấy trăm đồng bên cạnh TV.
Đó là tiền lúc sáng trước khi đến trường hắn để riêng lại cho Nguyễn Ninh, chỉ là nhìn qua thì nó không có dấu vết bị động đến.
Nguyễn Ninh đi qua thấy thức ăn đã mở ra trên bàn liền nói: “Tần Tứ, chúng ta cơm nước xong thì đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn được không? Buổi tối tôi ở nhà nấu cơm cho cậu ăn nha.”
Tay Tần Tứ đang đặt cặp lồng đựng cơm xuống khẽ dừng một chút: “…”
Từ “nhà” này với hắn mà nói thật sự rất xa lạ.
Từ sau khi mẹ mất, hắn đã không còn biết cái gì là “nhà” nữa, “nhà” là gì, mặc dù bây giờ đang ở trong nhà trọ này nhưng hắn cũng hiểu được nó chỉ là một nơi để ở mà thôi.
Thế nhưng khi nghe Nguyễn Ninh nói cô sẽ nấu cơm cho hắn, trong lòng hắn vẫn không nhịn được mà rung động một chút.
Thanh âm hắn mang theo sự chiều chuộng mà chính hắn cũng không nhận ra: “Ừ, cơm nước xong chúng ta đi.”
Nguyễn Ninh hơi thẹn thùng nói: “Nhưng mà tôi… tôi không có tiền.”
Tần Tứ nhìn cái đầu rũ xuống của cô, một bộ dáng đáng thương hề hề khiến hắn rất muốn thò tay vuốt tóc cô một cái, nhất định là rất mềm mại.
Hắn ngăn chặn xao động trong cơ thể nói: “Không sao, tôi có tiền.”
Nguyễn Ninh ngẩng đầu nhìn hắn.
Tần Tứ đoán ra cô đang suy nghĩ cái gì liền bất đắc dĩ giải thích: “Quả thật từng có một khoảng thời gian ngay cả cơm tôi cũng không có mà ăn.
Sau đó tôi nghĩ ra cách kiếm được không ít tiền.
Nhà trọ này cũng là tôi tự mình mua đấy.” Nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: “Là thu nhập hợp pháp, vô cùng chính đáng, đừng hiểu sai.”
Suy nghĩ buôn bán của Tần Tứ không phải sau này mới mở ra.
Nguyễn Ninh biết nếu hắn nói mình nghĩ ra cách kiếm tiền vậy nhất định là hắn đã cố gắng mới kiếm được.
Sau khi cơm nước xong, Tần Tứ mang Nguyễn Ninh đi tới một chuỗi siêu thị cỡ lớn gần nhà.
Hai người đi dạo một vòng trong siêu thị, chẳng những mua rau quả thịt trứng mà còn mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Mấy cô gái bình thường đều thích ăn đồ ăn vặt.
Tần Tứ không xác định được Nguyễn Ninh có thích ăn hay không nhưng hắn vẫn lo trước khỏi họa.
Lúc cầm lấy một bao khoai tây chiên, Tần Tứ còn hơi hoảng hốt.
Hắn thế mà lại thật sự dễ dàng tiếp nhận việc có một người khác xâm nhập lãnh địa tư nhân của mình như vậy, lại còn là một cô bé.
Thế nhưng trong lòng hắn lại có một khát vọng bí ẩn, muốn vây cô lại trong thế giới của mình, muốn biến cô thành của mình, chỉ thuộc về một mình mình mà thôi.
Loại ý tưởng này tới rất đột nhiên nhưng lại có độ tồn tại rất mạnh khiến Tần Tứ bất ngờ không kịp phòng bị, lại càng không thể khống chế, mà hắn cũng không muốn khống chế.
Hai người mua đồ vật này nọ xong liền ra khỏi siêu thị.
Một mình Tần Tứ xách hai cái túi plastic to bự, không để Nguyễn Ninh chạm tới.
Bên cạnh siêu thị là một khu trò chơi.
Lúc hai người đi ngang qua cửa khu trò chơi, không khéo tình cờ gặp lại Tô Trầm Tinh và Lăng Vy.
Oan gia ngõ hẹp, Tần Tứ cùng Nguyễn Ninh không định để ý tới bọn họ, vừa định trực tiếp bước qua xem như không nhìn thấy thì Tô Trầm Tinh lại nhìn thấy hai người họ.
Lúc này Tần Tứ và Nguyễn Ninh đều đang đưa lưng về phía hắn ta cho nên hắn ta chỉ nhìn được bóng dáng hai người, không thấy rõ mặt Nguyễn Ninh.
Hắn ta thấy Tần Tứ thế mà lại ở chung một chỗ với một cô bé, hơn nữa còn xách túi mua sắm trong tay thì trong mắt liền hiện lên ý tứ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn ta nhịn không được lại bắt đầu cà khịa.
“Đây chẳng phải là người nổi tiếng Tần Tứ đó sao? Ha ha ha, xem tao thấy gì này, Tần Tứ không gần nữ sắc thế mà lại ở cùng một chỗ với nữ sinh, còn cùng đi siêu thị mua sắm? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi mà!”
Tô Trầm Tinh kéo Lăng Vy đi về phía bọn họ, cuối cùng đi tới phía trước hai người, mặt đối mặt.
Mà đợi đến lúc hắn ta thấy rõ mặt của Nguyễn Ninh rồi thì cả người liền nhịn không được sửng sốt, đồng tử kịch liệt co rút nhanh chóng.
Thế mà lại xinh đẹp như vậy sao? Thậm chí còn đẹp hơn cả Lăng Vy.
Đây là bạn gái Tần Tứ? Thảo nào, hắn ta đã nói rồi mà, người trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục như thế sao tự nhiên lại đổi tính.
Lăng Vy thấy rõ Nguyễn Ninh rồi cũng sửng sốt.
Cô ta chú ý tới sự khác thường của Tô Trầm Tinh, trong lòng hiện lên một tia ghen ghét, cô ta ác độc nói: “Anh Trầm Tinh, chính là cô ta, ngày hôm qua người đẩy anh từ phía sau, hại anh xấu mặt trước mặt mọi người đấy.”
Thế nhưng Tô Trầm Tinh lại như là đi vào cõi thần thiên, không để ý tới Lăng Vy, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lăng Vy gấp đến mức dậm chân, Tô Trầm Tinh này thật là thành sự không đủ bại sự có thừa mà.
Nguyễn Ninh cũng đã nhận ra bọn họ.
Cô nghĩ đến ngày hôm qua nam sinh này nói rằng Tần Tứ dây dưa không ngớt với bạn gái hắn ta, hẳn là nữ sinh trước mặt này đi? Cô đánh giá Lăng Vy một phen, trong lòng cảm thấy cô ta không đẹp bằng mình, cũng không phải loại mà Tần Tứ thích, Tần Tứ mới không thèm thích cô ta.
“Tần Tứ, cậu từng dây dưa với nữ sinh này sao?” Nguyễn Ninh mềm mại hỏi Tần Tứ, thế nhưng trong giọng nói lại lộ rõ ghen tuông.
Tần Tứ vốn lười giải thích chuyện này, nhưng mà hắn không thể để Nguyễn Ninh hiểu lầm được, vì vậy hắn lập tức phủ nhận: “Không, tôi không biết cô ta.”
Lăng Vy: “…”
“Tần Tứ, cậu nhục nhã ai đấy!” Lăng Vy tức giận đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo: “Chúng ta đang học chung một lớp thế mà cậu nói không quen biết tôi? Lần trước tôi còn tặng cậu chocolate trong lễ tình nhân mà!”
Tần Tứ nghe vậy liền nhướn mày, thật sự nghĩ lại rồi nói: “Hộp chocolate kia là cô tặng sao? Xin lỗi nhé, tôi không thích ăn đồ ngọt nên ném vào thùng rác rồi.”
Lăng Vy: “…”
Lăng Vy quả thực sắp khóc rồi.
Cô ta thật sự rất thích Tần Tứ, nếu không cũng sẽ không vì lòng tự trọng bị tổn thương mà móc kèo với Tô Trầm Tinh tìm người đến đánh hắn.
Bây giờ Tần Tứ lại nói không biết cô ta, quả thật chính là vả mặt cô ta trước mặt mọi người.
Lăng Vy cũng không trông cậu vào Tô Trầm Tinh lấy lại công đạo giúp mình nữa.
Cô ta tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, lau nước mắt rồi xoay người bỏ chạy, không muốn lại tự rước lấy nhục lần nữa.
Trước khi đi cô ta còn vô cùng phẫn hận cho Tô Trầm Tinh vẫn đang bay bổng nơi nào đó một đá.
Cuối cùng Tô Trầm Tinh cũng bị một đá này đạp hồn trở về, thấy Lăng Vy bỏ đi mà không đợi mình, nhất thời hắn ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nhìn về phía Nguyễn Ninh, trên mặt lại nhịn không được hơi đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi… tôi… Sau này còn gặp lại.”
Nói xong xoay người chạy đi tìm Lăng Vy,
Cái người Tô Trầm Tinh này chính là điển hình của nhan khống.
Tìm bạn gái chỉ nhìn mặt, thứ khác đều không quan trọng, thấy giá trị nhan sắc và khí chất của Nguyễn Ninh hoàn toàn nghiền áp Lăng Vy, tất nhiên hắn ta sẽ chuyển dời tâm tư sang chỗ khác, không còn để bụng đến Lăng Vy nữa.
Nguyễn Ninh nhẹ nhàng thở ra, cô cũng không biết tâm tư của Tô Trầm Tinh, chỉ là thấy vẻ mặt Tần Tứ hình như không được tốt lắm liền có hơi kỳ quái.
“Tần Tứ, cậu sao vậy? Chúng ta về nhà đi.”
Tần Tứ đột nhiên nói: “Ninh Ninh, cô cảm thấy nam sinh vừa rồi như thế nào?”
Nguyễn Ninh ngơ ngác, một là vì câu hỏi này hắn gọi Ninh Ninh rất tự nhiên, hai là cô căn bản không chú ý tới nam sinh vừa rồi, cô không rõ hỏi lại: “Nam sinh vừa rồi làm sao vậy?”
Tần Tứ thấy cô hoàn toàn không chú ý tới Tô Trầm Tinh, trong lòng bỗng dưng buông lỏng, khóe môi lộ ra nụ cười: “Không có gì, tôi chỉ là hỏi chút thôi.”
Nguyễn Ninh: “…”
—–
Buổi chiều Tần Tứ lại đi học nên Nguyễn Ninh vẫn chỉ có thể ở một mình trong nhà.
Trong lòng Tần Tứ có hơi lưu luyến không rời.
Đột nhiên hắn cảm thấy mỗi phút mỗi giây mình đều đang thầm mong được nhìn thấy Nguyễn Ninh, nếu không thấy một lát thì trong lòng liền nhịn không được bắt đầu nghĩ đến cô.
Cả buổi học hắn đều hơi tâm thần không yên, rốt cục chờ được đến khi tan học, chủ nhiệm lớp lại đột nhiên gọi hắn lên văn phòng Hiệu Trưởng, nói là Hiệu Trưởng có việc tìm hắn.
Lúc Tần Tứ đứng dậy rời khỏi lớp, hắn vô tình đảo mắt qua Lăng Vy, thấy cô ta né tránh ánh mắt hắn, không dám nhìn mình, một bộ dạng có tật giật mình, hắn nhất thời hiểu rõ, chân mày cau lại.
Tần Tứ vừa ra khỏi lớp, học sinh trong lớp lập tức nổ tung, nghị luận liên tục.
“Sao lại thế này? Sao đột nhiên chủ nhiệm lớp lại tìm hắn?”
“Hừ, tao đã nói với mày rồi, Tần Tứ ở chung với một nữ sinh ở bên ngoài, có người vừa lúc bắt gặp nên đã thông báo lên văn phòng Hiệu Trưởng nói là hắn yêu sớm.”
“Á? Sao lại thông báo lên văn phòng Hiệu Trưởng? Không phải là nên nói cho chủ nhiệm lớp trước sao?”
“Đương nhiên là người nọ nghĩ muốn cho Tần Tứ chết đấy, nói không chừng còn bị đuổi học…
“…”
Văn phòng Hiệu Trưởng,Tần Tứ đứng thẳng tắp trước mặt Hiệu Trưởng, mặt không chút thay đổi lắng nghe giáo huấn của Hiệu Trưởng.
Chủ nhiệm lớp hắn vừa rồi còn ở đây nhưng luôn giải vây thay Tần Tứ nên bị Hiệu Trưởng đuổi đi rồi.
Hiệu Trưởng nói một hơi gần nửa giờ đồng hồ, tận tình khuyên bảo, vừa đấm vừa xoa, nhưng Tần Tứ vẫn luôn thờ ơ như cũ khiến người ta vừa tức vừa hận.
Hiện Trưởng nghẹn một hơi nói: “Quy định của trường học rõ ràng là cấm yêu sớm, nội quy trường học chính là nội quy trường học, nhất định không thể làm trái.
Trò viết bản kiểm điểm mười ngàn chữ trước đi.
Này khẳng định là phải lưu trong học bạ rồi, còn phải thông báo phê bình trước toàn trường.”
Tần Tứ cười nhạo một tiếng: “Yêu con mẹ nó sớm, bố ông đã qua mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành.”
Hiệu Trưởng tức giận đến nỗi tay run run: “Trò trò trò… Tôi phải mời cha mẹ! Buổi sáng ngày mai gọi cha mẹ trò lên đây!”
Ngữ khí Tần Tứ nguội lạnh: “Tôi không có cha mẹ.”
Sắc mặt xanh mét Hiệu Trưởng, vỗ mạnh cái bàn nói: “Trò ít lừa tôi đi! Trò mà không tự gọi cha mẹ tới thì tôi sẽ tự mình gọi điện mời.
Tôi không tin không ai quản được trò.”
Tần Tứ mặt không chút thay đổi: “Tùy ông thôi.”
Hiệu Trưởng: “Trò trò…”
Tần Tứ cắt ngang ông ta: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Hiệu Trưởng nhanh chóng bùng nổ, lần đầu tiên ông ta gặp một đứa học sinh cố chấp như vậy, mới tí tuổi đầu đã không lo học cho giỏi, còn bày đặt yêu đương ở chung.
Ông ta đã xác định vững lòng muốn mời cha mẹ hắn tới, bây giờ liếc hắn thêm một cái cũng ngại phiền nên đè ép cơn giận nói: “Trò đi đi.”
Tần Tứ xoay người bước đi, ở lại nhiều hơn một giây cũng không muốn.
Bây giờ đã cách thời gian tan học hơn nửa tiếng rồi.
Nguyễn Ninh còn đang chờ hắn ở nhà đấy.
Ra khỏi văn phòng, Tần Tứ liếc mắt một cái liền thấy Lăng Vy đang tránh ở góc tường.
Tần Tứ không nóng không lạnh liếc nhìn cô ta một cái rồi bước nhanh rời đi.
Lăng Vy ở phía sau nhịn không được vẻ mặt phẫn nộ.
Tô Trầm Tinh nói rất đúng, chẳng qua chỉ là một kẻ nghèo nàn đến cơm cũng không có mà ăn mà thôi, Lăng Vy cô ta dựa vào cái gì phải để bản thân phải tủi nhục đi thích người như thế chứ.
Tưởng tượng như vậy, cô ta lập tức cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.
—–
Tần Tứ hoàn toàn không để chuyện xử phạt ở trong lòng, về phần kêu cha mẹ thì Tần Hải Minh ngày nào cũng bận rộn, mỗi ngày đều vội vàng đàm luận sinh ý, bay tới bay lui mọi nơi trên trái đất, ngay cả việc hắn suýt nữa bị Trần Xu ngược đãi đến chết ông cũng không có thời gian quản cơ mà, nói gì đến việc đến trường học.
Trong lòng Tần Tứ lo lắng Nguyễn Ninh đang chờ mình ở nhà nên chạy bằng tốc độ nhanh nhất trở về.
Vừa về đến nơi hắn đã ngửi thấy mùi thức ăn.
Tần Tứ trố mắt sau một lúc lâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy kiên định.
“Tần Tứ, cậu đã về rồi!” Nguyễn Ninh ló đầu ra từ trong bếp, cười để lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu.
Tần Tứ tối nghĩa nói: “Ừ, tôi đã về rồi.”
Nguyễn Ninh: “Lát nữa là có thể ăn cơm rồi, trước tiên cậu ra phòng khách chờ một lát nha.”
Tần Tứ: “Được.”
Nguyễn Ninh làm mỳ vằn thắn.
Cô biết Tần Tứ thích nhất là ăn mỳ vằn thắn.
Mặc kệ là mẹ hắn làm hay cô làm thì hắn đều thích ăn hết.
Cô có thể cảm giác được Tần Tự khuyết thiếu tình yêu rất nghiêm trọng.
Cô muốn tận dụng khả năng cho hắn nhiều thêm chút ấm áp.
Lúc thấy Nguyễn Ninh bưng mỳ vằn thắn lên, Tần Tứ trầm mặc không nói gì.
Trong lòng Nguyễn Ninh lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không hay rồi, cô quên mất bây giờ Tần Tứ không phải vị hôn phu của cô, hai người chẳng có quan hệ gì cả, cô cũng không xác định được Tần Tứ có thích mình hay không.
Lần này rất có thể sẽ chọc giận hắn rồi, bởi vì hắn nhất định sẽ không cho phép bất kỳ ai dám can đảm làm bẩn hồi ức tốt đẹp về mẹ của hắn.
Nguyễn Ninh thấy hắn thừ ra một lúc lâu không nói gì liền cẩn thận thử hỏi: “Tần Tứ, cậu không vui sao?”
Tần Tứ nâng mắt lên nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô hồi hộp, hắn lập tức làm dịu nét mặt, sợ dọa đến cô.
Hắn cầm lấy thìa, bắt đầu múc một thìa vằn thắn lên cắn một ngụm.
Hương vị quen thuộc trong trí nhớ tràn lan ra, khiến hắn không khỏi hoảng hốt.
“Tôi rất thích, cảm ơn.” Thật lâu sau, Tần Tứ mới khàn giọng nói một câu như vậy.
Nguyễn Ninh nhẹ nhàng thở ra, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cô nói: “Nếu cậu thích ăn thì sau này tôi đều sẽ làm cho cậu ăn.”
Tần Tứ bỗng nhiên bình tĩnh nhìn cô hỏi: “Sau này đều sẽ làm cho tôi ăn?”
Nguyễn Ninh gật đầu, nếu cô không thể xuyên trở về được nữa thì nhất định cô sẽ ở cùng một chỗ với Tần Tứ.
Cho dù Tần Tứ bây giờ còn chưa thích cô, cô cũng có thể chủ động thích hắn trước, sau đó lại cố gắng làm cho hắn cũng thích lại mình.
Màu mắt tối đen của Tần Tứ hiện lên ý tứ không rõ, hắn hỏi: “Cô gì là của tôi?”
Nguyễn Ninh: “…”
Tần Tứ: “Tôi chỉ ăn cơm bạn gái nấu.”
Nguyễn Ninh: “…”
Nguyễn Ninh hiểu sai ý hắn, cô cho rằng Tần Tứ đây là đang từ chối mình, không cho mình sau này nấu cơm cho hắn nữa.
Nhất thời trong lòng cô hơi chua xót, còn hơi tức giận.
Ai ngờ Tần Tứ lại múc thêm một thìa vằn thắn đưa đến bên miệng rồi nói: “Bạn gái tương lai làm cũng ăn.”
Nguyễn Ninh: “…”
Ý của Tần Tứ có phải là nói hắn cũng thích cô không? Muốn để cô làm bạn gái tương lai của hắn sao?
Mặt Nguyễn Ninh đỏ hồng, nghĩ thầm rằng bây giờ có thể làm bạn gái cậu luôn, không cần chờ đến tương lai nữa.
Nhưng da mặt cô mỏng lét nên cuối cùng vẫn không thể nói ra câu xấu hổ như vậy.
“Cái đó, Tần Tứ.” Nguyễn Ninh nghĩ nghĩ rồi quyết định vẫn nên thẳng thắn với hắn chuyện mình xuyên qua.
Nguyên nhân duy nhất sở dĩ Tần Tứ muốn cô làm bạn gái tương lai của hắn là do hắn không đủ hiểu biết về mình.
Tần Tứ dịu dàng lên tiếng: “Ừ?”
Nguyễn Ninh nói: “Trước kia tôi đã sắp lấy chồng kết hôn, sau đó trước ngày cưới một ngày…”
Cô còn chưa nói dứt lời, Tần Tứ đã đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra nguy hiểm: “Kết hôn? Với ai?”
Tôi giết hắn.
Nguyễn Ninh: “…Hắn tên là Tần Tứ.”
Tần Tứ ngẩn người rồi đột nhiên nở nụ cười: “Thật trùng hợp, trùng tên trùng họ với tôi.”
Nguyễn Ninh không nói gì, vốn chính là cậu mà.
Nhưng mà là cậu của tám năm sau cơ, cũng không để cho người ta nói cho hết lời cậu đã chen ngang rồi.
“Nhưng mà trùng tên trùng họ cũng không được.” Tần Tứ trầm giọng nói, đừng nói trùng tên trùng họ, cho dù là bộ dạng cũng giống nhau hắn cũng phải giết tên kia.
Hắn nhìn thấy Nguyễn Ninh: “Em đá cái kia vị hôn phu kia của em đi, sau đó theo tôi.” (đổi xưng hô vì đã xác nhận tình cảm)
Nguyễn Ninh: “Á?”
Tần Tứ: “Em không muốn sao?”
Nguyễn Ninh: “Không phải, em…em đồng ý, nhưng mà bây giờ anh còn nhỏ hơn em hai tuổi.”
Tần Tứ nghe cô nói đồng ý nhưng lại băn khoăn kém tuổi nên tiếng lòng hắn động một cái liền nói: “Tôi thích tình chị em.”
Nguyễn Ninh: “…”
Sợ cô không tin, Tần Tứ còn cường điệu lên: “Tôi thề, chỉ kết hôn với người lớn hơn mình hai tuổi.”
Nguyễn Ninh thấy hắn nghiêm túc nói mấy lời nhảm nhí liền không nhịn được muốn cười.
Cô cố ý nhíu mày, vẻ mặt khó xử nói: “Nhưng mà bây giờ anh còn chưa đủ mười tám tuổi, còn chưa trưởng thành.”
Tần Tứ nói: “Còn hai ngày nữa mà thôi, em gấp như vậy sao? Hai ngày cũng không chờ nổi sao?”
Nguyễn Ninh: “…”
Rốt cuộc là ai gấp hả?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...