Mỹ mỹ ngủ một giấc đến hừng đông, Cố Tư ở trêи giường mở to mắt, chồng của nàng còn đang ngủ say tại bên người.
Nàng nghiêng mặt đi nhìn chằm chằm Trang Hàn trong chốc lát, trong lòng có một loại cảm xúc thỏa mãn hạnh phúc. Sinh hoạt sẽ không như ý người, nhưng chỉ cần người chính mình yêu cũng yêu chính mình, chỉ cần là người một nhà có thể vui vui vẻ vẻ ở bên nhau, những cái khác liền không quan trọng.
Nàng nhẹ nhàng từ trêи giường bò dậy, từ lúc trong nhà mời dì Tôn thì số lần nàng nấu cơm cho Trang Hàn cũng ít đi rất nhiều. Cũng không biết là như thế nào, nàng hôm nay đặc biệt muốn tự tay làm bữa sáng cho Trang Hàn, còn muốn nhìn hắn ăn xong đi làm.
Sáng sớm rất an tĩnh, Cố Tư mở cửa sổ phòng bếp ra, mùi hương hoa tươi trong viện phiêu phiêu tiến vào. Nhìn trêи hàng rào có cây mộc quấn quanh, Cố Tư nhớ tới tình cảnh nàng cùng Trang Hàn cùng nhau trồng hoa. Hoa này là do nàng chọn lựa, vốn dĩ Trang Hàn là muốn loại hoa cúc, bất quá nàng cảm thấy hoa cúc chỉ vào mùa thu mới nở hoa, liền quyết đoán cự tuyệt cái đề nghị này, sửa thành hoa tường vi.
Bọn họ trồng rất nhiều lần mới thành công, đại khái là trả giá càng nhiều càng để người quý trọng đi, Cố Tư đặc biệt thích hoa này. Trang Vân Kỳ có đoạn thời gian rất thích lăn lộn với những bông hoa này, vì thế Cố Tư lần đầu tiên đối với con trai phát hỏa.
Hiện tại con trai so với nàng còn muốn thích hơn, thời điểm hoa nở, ai muốn trích một đóa xuống dưới tiểu bằng hữu cũng sẽ không cho phép.
Lúc Dì Tôn rời giường phát hiện Cố Tư đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, nàng nói: “Ai da, xem ra tôi phải tới sớm hơn một chút, bằng không công việc sẽ bị người khác đoạt.”
Cố Tư nở nụ cười, nói: “Hôm nay đột nhiên muốn làm bữa sáng cho A Hàn ăn, dì Tôn liền nghỉ một lát đi.”
“Sao nghỉ được?” Dì Tôn nói: “Vậy phu nhân ngài làm đi, tôi đi quét dọn vệ sinh.”
Sau khi hai người rời giường, trong nhà tựa hồ đều tràn đầy sức sống.
Trang Hàn tỉnh lại, hắn tựa hồ đã có một giấc mộng rất dài. Tựa hồ trong mộng đã xảy ra rất nhiều chuyện, bất quá lúc tỉnh lại, đều rất mau liền tiêu tán.
Đây là chỗ nào?
Đây là hắn phòng sao?
Vì cái gì bức màn là màu xanh lục?
Trang Hàn ngồi dậy, chung quanh hết thảy xa lạ như thế. Nếu không phải cách bố cục chỉnh thể còn rất quen thuộc, hắn cũng nhận không ra đây là phòng hắn.
Trừ bỏ bức màn đổi thành màu xanh lục, trong phòng còn rất nhiều vật phẩm trang sức, ngay cả trêи giường chăn ga đều không hề là màu sắc mà hắn quen thuộc, mà lại là đổi thành chăn ga hình phim hoạt hình nhân vật màu sắc rực rỡ.
Vì cái gì đột nhiên lại biến thành như vậy?
Trang Hàn duỗi tay gõ gõ đầu, nháy mắt một ít ký ức quen thuộc lại xa lạ ở trong đầu hiện lên. Hắn thấy chính mình cùng Cố Tư mang theo hài tử đi mua đồ vật, hài tử nhất định muốn mua loại đồ dùng này trêи giường, chính mình dùng còn chưa đủ, còn muốn mọi người đều phải đổi thành như vậy.
Nga, nguyên lai là chính mình đổi sao? Hắn rất yêu con trai, nếu con trai yêu cầu như vậy thì làm đi.
Nguyên lai mình đã có con trai sao? Cùng với Cố Tư? Vậy Cố Sương kia đâu?
Tiếp theo lại là ký ức chính mình lúc trước là như thế nào đem Cố Tư hiểu lầm thành Cố Sương, còn có hành động của Cố Sương đều ở trong đầu hiện lên.
Một giọt nước mắt rơi xuống dưới...
Trang Hàn duỗi tay sờ sờ khuôn mặt chính mình, nguyên lai người hắn thích vẫn luôn là Cố Tư, nếu không phải bởi vì Cố Sương hắn nhất định sẽ cùng Cố Tư có một cái bắt đầu phi thường tốt đẹp. Còn may Cố Tư còn ở đây, còn may nàng không có rời đi chính mình.
Trang Vân Kỳ tiểu bằng hữu cùng rất nhiều tiểu bằng hữu giống nhau, một giấc ngủ tỉnh dậy không có thấy ba ba mẹ mẹ liền sẽ muốn khóc. Nhưng là ba ba mẹ mẹ cũng không thể mỗi ngày chờ ở mép giường bé, vì thế bé mỗi buổi sáng tỉnh lại liền sẽ lên tiếng khóc lớn, cho đến khi Cố Tư mở cửa mà vào bé mới có thể nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn rời giường.
Cố Tư ước tính thời gian rất chuẩn, cơm sáng mới vừa làm tốt, trêи lầu liền vang lên tiếng tiểu hài tử loáng thoáng khóc. Nàng lau sạch tay, đẩy cửa nhìn Trang Vân Kỳ trêи giường đang mở to một đôi mắt nhanh như chớp nhìn nàng.
“Rời giường.” Cố Tư nói: “Hôm nay có thể thử tự mình mặc quần áo được chưa?”
“Ân ân.” Mắt Trang Vân Kỳ hàm chứa nước mắt nghiêm túc gật gật đầu, sau đó bé hoạt động bò ra khỏi ổ chăn. Cố Tư đem quần áo đưa đến trước mặt bé, Trang Vân Kỳ cầm lấy một bộ quần áo liền hướng lên trêи người.
Cố Tư nói: “Trước cởi áo ngủ, đừng mặc cả hai...”
Trang Vân Kỳ tiểu bằng hữu lần đầu tiên tự mình mặc quần áo, tuy rằng quá trình có chút khúc chiết, bất quá vẫn là thành công. Bé đứng ở trước mặt Cố Tư thẳng lưng kiêu ngạo, đắc ý dào dạt nói: “Con muốn đi nói cho ba ba!”
Cố Tư cười nói: “Được, thuận tiện kêu ba ba rời giường ăn cơm.”
“Ân!”
Trang Vân Kỳ như một trận gió chạy ra khỏi phòng, sau đó lại vọt vào phòng Trang Hàn. Vừa vào cửa liền thấy Trang Hàn ngồi ở trêи giường phát ngốc, Trang Vân Kỳ chạy đến mép giường, hướng đến trêи giường bò tới.
Trang Hàn cứ như vậy nhìn bé bò, Trang Vân Kỳ thật vất vả bò lên, một đôi tay nhỏ chống ở trêи đùi Trang Hàn, hưng phấn nói: “Ba ba, hôm nay con tự mình mặc quần áo nga!”
Trang Hàn yên lặng nhìn Trang Vân Kỳ, trong ánh mắt mang theo một loại cảm xúc xa lạ, hắn không nói gì.
Tiểu hài tử nhạy bén cảm giác ra không đúng chỗ nào, nhưng lại nói không nên lời là không đúng chỗ nào. Lần đầu tiên tự mình mặc quần áo rất hưng phấn chợt tiêu tán, Trang Vân Kỳ nói: “Ba ba rời giường đi, mẹ làm cơm ăn sáng.”
Đúng rồi, Cố Tư!
Trang Hàn xốc chăn lên xuống giường, bước ra khỏi phòng, dưới lầu Cố Tư vừa lúc bưng mâm ra. Cố Tư ngẩng đầu thấy Trang Hàn nhìn chính mình, nàng nói: “Đừng phát ngốc nữa, nhanh chuẩn bị ra ăn cơm đi.”
Hết thảy tựa hồ rất quen thuộc, nhưng hắn lại có một loại cảm giác mãnh liệt không khoẻ. Thời điểm ở trong buồng vệ sinh đánh răng, Trang Hàn nhìn mình trong gương, đây rõ ràng chính là mình, rồi lại giống như không phải chính mình.
Chân bị chạm vào một chút, Trang Hàn cúi đầu. Trang Vân Kỳ ngửa đầu nhìn Trang Hàn nói: “Ba ba, con không có biết đánh răng, ba giúp con đánh răng đi.”
“Oa a a a a!!!”
Đang chờ hai cha con xuống lầu ăn cơm Cố Tư đột nhiên nghe thấy trêи lầu truyền đến tiếng khóc hài tử, trong lòng nàng chợt nhảy dựng, vội vội vàng vàng chạy đi lên lầu, liền thấy Trang Vân Kỳ ngồi dưới đất khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mà Trang Hàn đứng ở bên cạnh nhìn bé, bộ dáng cau mày vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Làm sao vậy?” Cố Tư ngồi xổm xuống ôm Trang Vân Kỳ, “Đây là làm sao vậy?”
Lời này của nàng là hỏi Trang Hàn, Trang Vân Kỳ một bên khóc một bên nói: “Ba ba không giúp con đánh răng!”
Cố Tư ôm Trang Vân Kỳ kinh ngạc nhìn Trang Hàn, Trang Hàn nhìn dáng vẻ tựa hồ rất buồn rầu, sau đó liền nghe hắn nói: “Hài tử không cần quá ỷ lại, loại chuyện đánh răng này để chính nó làm là được rồi.”
Nói xong hắn liền bắt đầu rửa mặt, lúc sau liền đi ra khỏi buồng vệ sinh xuống lầu ăn cơm.
Cố Tư một bên an ủi Trang Vân Kỳ một bên kinh nghi bất định, bởi vì bác sĩ nói tiểu hài tử trước lúc ba tuổi tốt nhất không cần đánh răng, thời điểm ba tuổi vừa mới bắt đầu đánh răng là vì phòng ngừa tình huống hài tử ăn kem đánh răng, tốt nhất là để phụ huynh hỗ trợ, hoặc là phụ huynh giám sát hài tử đánh răng. Đừng nhìn Trang Hàn luôn là nói thích con gái không thích con trai, nhưng là đối với chuyện hài tử vẫn là phi thường để bụng, ngày thường những việc này ngại nàng tới làm không yên tâm nên chính hắn tới mới có thể làm, lại như thế nào sẽ đối với hài tử nói loại lời nói này?
Trang Vân Kỳ khóc thực thương tâm, Cố Tư rất vất vả mới đem bé trấn an, lại giúp bé đánh răng rửa mặt, lau người bảo bảo.
Lúc sau xuống lầu phát hiện Trang Hàn đang ăn, Cố Tư để Trang Vân Kỳ đi ăn cơm, thời điểm Trang Vân Kỳ đi ngang qua Trang Hàn khuôn mặt nhỏ còn hừ một tiếng, tỏ vẻ chính mình không cao hứng.
Cố Tư ở trước mặt Trang Hàn ngồi xuống, nhìn bộ dáng Trang Hàn tựa hồ không có biến hóa gì, nàng nói: “Vân Kỳ còn nhỏ, hiện tại còn chưa đến thời điểm chuyện gì cũng có thể độc lập hoàn thành, anh đối với hắn vẫn không cần quá khắc nghiệt.”
Trang Hàn lo ăn cho chính mình, không suy nghĩ liền ừ một tiếng.
Đây rõ ràng là cho có lệ, Cố Tư đương nhiên nghe được ra, nàng không biết đến tột cùng làm sao vậy, rõ ràng ngày hôm qua còn đều rất tốt. Đêm qua Trang Hàn về nhà còn đi đến trong phòng xem Vân Kỳ, giúp bé dịch góc chăn còn hôn hôn khuôn mặt nhỏ, cái chuyện này đối với hài tử vô luận như thế nào cũng che dấu không được, nhưng hiện tại Cố Tư lại không có từ trêи người Trang Hàn cảm nhận được tình cảm như vậy.
Không rõ đến tột cùng là làm sao, Cố Tư chỉ có thể chậm rãi hiểu ra. Nàng cho rằng Trang Hàn là bởi vì có chuyện gì đó không cao hứng, muốn làm cho hắn vui vẻ chút, nói: “Nếu không giữa trưa hôm nay em làm cơm đưa đến công ty cho anh ăn đi, anh không phải rất thích em làm đồ ăn sao, mấy ngày này em đều đưa cơm cho anh được không?”
Trang Hàn nhìn Cố Tư, hắn thích nữ nhân này, mặc kệ là ở trêи tình cảm hay là ở trêи giường.
“Có thể.” Trang Hàn cười cười.
“Vậy anh muốn ăn cái gì?” Cố Tư nói: “Anh nói đi, em làm cho anh.”
Trang Hàn trong một chốc cũng nghĩ không ra chính mình muốn ăn cái gì, bản thân hắn đối với đồ ăn yêu cầu cũng không phải rất lớn, hắn liền nói: “Đều được, em xem rồi làm đi.”
“Vậy làm một đĩa xương sườn muối tiêu, một canh cà chua trứng, anh còn có món gì muốn ăn?” Cố Tư nói: “Rau dưa anh đều không thích ăn, nếu không em xào súp lơ đi.”
Nguyên tưởng rằng Trang Hàn sẽ nói có thể, ai ngờ lúc Trang Hàn nghe tên đồ ăn xong thật sâu nhíu mày, hắn nói: “Xương sườn vẫn là làm thành đường dấm đi, muối tiêu như thế nào ăn?”
Cố Tư giật mình mở to hai mắt nhìn, “Anh nói cái gì?”
“Anh nói xương sườn làm thành đường dấm.” Trang Hàn khó hiểu nói: “Em không sao? Anh nhớ rõ em đã làm rồi.”
Cố Tư đương nhiên đã làm sườn heo chua ngọt, nhưng đó đã là chuyện của bốn năm trước, bốn năm này nàng chưa từng làm sườn heo chua ngọt. Không chỉ có như thế, đồ vật liên quan đến dấm nàng đều không có chạm qua.
Trang Hàn vì cái gì lại muốn ăn sườn heo chua ngọt?
Khuôn mặt Cố Tư nháy mắt tái nhợt, nàng đè nén xuống cảm xúc kϊƈɦ động của mình, nói: “Vì cái gì đột nhiên muốn ăn sườn heo chua ngọt? Anh không phải không thích ăn sao?”
“Em nhớ lầm đi?” Trang Hàn có chút bất mãn nói: “Món anh thích nhất không phải là món này sao?”
Mãi cho đến khi Trang Hàn rời nhà đi công ty, Cố Tư còn đang ngốc ngốc ngồi.
Trang Vân Kỳ đi tới ôm chân, “Mẹ, mẹ như thế nào không nói lời nào?”
Một cái phỏng đoán đáng sợ ở trong đầu Cố Tư hiện lên, Cố Tư cúi đầu nhìn Trang Vân Kỳ, bỗng nhiên khống chế không được khóc lên. Đây là một loại cảm xúc hoàn toàn vô pháp khống chế, nàng ôm con ngây thơ vô tri khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến Trang Vân Kỳ cũng bắt đầu cùng nàng khóc lên.
Dì Tôn từ phòng bếp ra liền thấy mẹ con các nàng ôm đầu khóc rống, kinh hoảng không biết nói như thế nào. Nàng lại gần khuyên, chính là khuyên như thế nào cũng khuyên không được. Nàng muốn hỏi đã xảy ra cái gì, nhưng hỏi như thế nào Cố Tư cũng không nói.
Trong biệt thự tất cả đều là thanh âm Cố Tư khóc rống, ba năm trước kia ngày nàng ly hôn cũng không khóc như vậy, khóc thật giống như trời muốn sập xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...